- Có phải mẹ đã thay đổi kết quả xét nghiệm ADN?
Bà Hằng cười nhạt:
- Tại sao mẹ phải thay đổi trong khi con thực sự là con ruột của ông Phú?
- Con không tin đó là sự thật. Không phải mẹ vẫn luôn phân biệt đối xử con với Đình Phong hay sao? Con muốn biết sự thật.
- Sự thật vẫn mãi là sự thật. Cho dù con không tin thì nó vẫn là sự thật. Mẹ và bố con lấy nhau, chưa từng có một ai có quan hệ ngoài luồng.
- Thế tại sao cách mẹ đối xử với hai anh em còn lại khác nhau như vậy?
- Không có gì là khác nhau cả chỉ là do con cảm nhận thôi. Đừng bàn đến vấn đề này nữa, chuyện quan trọng con cần làm bây giờ là tập trung đuổi nó ra khỏi công ty.
Dứt lời, bà Hằng đứng dậy rồi đi mà không để Chí Viễn nói được lời nào. Hắn nhìn theo bóng bà mà trong đầu hiện lên biết bao suy nghĩ mông lung. Cách bà đối xử với hai người khác nhau hoàn toàn vậy mà bà luôn chối bỏ chúng. Thứ hắn cần là sự thật chứ không phải là bằng chứng giả che mắt thiên hạ. Chí Viễn ngả lưng về sau nhắm nghiền mắt lại suy nghĩ. Nếu như kết quả của hắn là sai vậy thì hắn sẽ thử xét nghiệm với Giai Tuệ. Điều quan trọng hắn cần làm bây giờ là tìm ra kẻ theo dõi mình do bà ra lệnh. Và cả chuyện Đình Phong đột ngột được các cổ đông đồng ý đưa lên làm giám đốc.
Căn phòng vắng lặng chỉ còn lại tiếng thở đều cùng với vang lên âm thanh của rượu vang trong chai. Chí Viễn dần chìm vào những mộng tưởng.
Ở văn phòng giám đốc.
Đình Phong đã tới công ty từ sớm và bắt đầu công việc một cách rất chăm chỉ. Anh biết hôm nay Chí Viễn tới công ty làm việc ngày đầu tiên với chức vụ là chủ tịch nên muốn thể hiện mình một chút trước mặt em trai. Suốt một khoảng thời gian dài mọi thứ ở đây đều do bố và Chí Viễn đảm nhiệm, bây giờ anh cũng đã có chức vụ vì thế cần phải góp một chút công sức. Miệt mài làm việc từ sáng đến gần giờ trưa, cả người Đình Phong mệt lả. Phải công nhận số lượng việc của giám đốc không hề ít thậm chí còn nhiều hơn những gì anh tưởng tượng. Nhìn đống văn kiện giầy cộp, dự án xếp thành chồng trước mặt mà thở dài ngao ngán. Đình Phong thở dài, tựa lưng về sau nhắm nghiền mắt lại nghỉ ngơi.
Khoảng chừng một lúc sau bên ngoài đột nhiên vang lại tiếng gõ cửa. Đình Phong ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục nhìn đồng hồ thì cũng đã tới giờ trưa. Anh đoán chắc hẳn Nhã Tịnh mang cơm tới cho mình liền ho lên vài tiếng lấy giọng:
- Vào đi!
Cánh cửa phòng mở ra, quả như dự đoán Nhã Tịnh từ bên ngoài bước vào trên tay còn cầm một cặp lồng cơm. Cô tiến thẳng tới bàn làm việc của anh đặt mạnh cặp lồng xuống bàn, gắt gỏng:
- Tôi mang cơm đến cho anh rồi đây.
Hành động của cô khiến anh giật mình, gương mặt thoáng chốc sợ hãi:
- Cảm... Cảm ơn! Mà em ăn gì chưa hay ngồi xuống đây ăn cùng với tôi.
- Cảm ơn anh, tôi không dám làm phiền. Anh mau ăn đi để tôi còn dọn dẹp.
Đình Phong gật gù mấy cái rồi tự mình dọn đồ ra bàn. Chẳng hiểu sao từ sáng hôm nay tới giờ tâm trạng của Nhã Tịnh không được tốt cứ gặp anh là gắt gỏng, là khó chịu. Sáng nay khi anh chuẩn bị lại gần cô liền bị cô đẩy ra xa. Mặc dù đã hỏi lý do, cô chỉ nói mệt trong người nhưng anh đoán chắc hẳn phải có chuyện gì đó. Đình Phong vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của Nhã Tịnh. Cô ngồi im như tượng ở trước ghế sofa giữa phòng, tuyệt nhiên không nói một lời. Bầu không khí ngột ngạt này bỗng chốc khiến Đình Phong cảm thấy khó chịu. Anh lên tiếng mở đầu câu chuyện:
- Em đi đường tới đây có mệt không?
- Đi bằng taxi nên không mệt!
Đình Phong à lên một tiếng, gượng gạo hỏi tiếp:
- Sau giờ cơm trưa tôi rảnh, để tôi đưa em về nhà.
- Cảm ơn anh! Tôi không dám làm phiền anh sợ rằng cô chủ bắt gặp thì lại không hay.
Mặc dù trên giấy tờ, cô là vợ anh nhưng ở thời điểm hiện tại thì chỉ là nhân tình nên cô biết giới hạn của mình. Sau chuyện anh làm ngày hôm qua, cô không muốn gặp mặt cũng không muốn nói chuyện với anh nhưng không phải cái gì cũng theo ý muốn của cô. Cho tới khi tìm được giấy đăng ký kết hôn thì cô vẫn phải chịu đựng cảnh này.
Anh hỏi gì cô trả lời nấy, cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Cảm thấy nếu không giải quyết rõ nguồn cơ của vấn đề, mối quan hệ sẽ chẳng đi đến đâu. Vì thế anh quyết định hỏi lại cô lần nữa:
- Nhã Tịnh! Hôm nay em làm sao vậy? Từ sáng tới giờ em luôn có thái độ khó chịu với tôi? Tôi làm gì sai sao?
Cô nhìn anh một cái rồi thở dài để kể rõ nguyên nhân khiến cô thành ra như vậy thì thật dài dòng và mất thời gian. Cuối cùng vẫn là cái lắc đầu chối từ:
- Không có gì! Chỉ là tôi thấy hơi mệt trong người nên mới như vậy. Nếu anh cảm thấy khó chịu thì tôi xin lỗi.
Sau câu nói của cô, anh càng cảm thấy cô có vấn đề. Nhưng cô không chịu nói ra thì làm sao anh biết cách giải quyết. Một lần sự im lặng lại bao trùm lấy hai người.
Thời gian cứ thế trôi qua, cả hai không ai nói với ai một lời. Bỗng tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Nhã Tịnh liền lấy máy ra xem, đọc lướt dòng tin nhắn trên màn hình rồi nhanh chóng hạ xuống. Cô đưa mắt nhìn về phía Đình Phong. Thấy anh đã dùng bữa xong, cô vội vàng đứng dậy tiến về phía bàn dọn dẹp từng món.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô anh lập tức đoán ra có chuyện. Anh ngăn tay cô lại, hỏi:
- Em làm gì mà vội vàng thế?
- Anh ăn xong rồi thì để tôi dọn. Ở nhà còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm xong, tôi không thể để bác Long một mình làm hết được.
Nói rồi, cô hất tay anh ra tiếp tục dọn dẹp.
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên nghĩ thầm. Cô vội vã dọn dẹp thế này là để đi gặp tên Hạo Thiên đáng ghét kia thì đúng hơn. Sáng nay trong lúc ở dưới bếp cùng cô, anh vô tình nhìn thấy tin nhắn Hạo Thiên gửi cho cô. Hai người họ định gặp nhau ở quán cà phê, anh đoán chắc tin nhắn vừa rồi chính là của Hạo Thiên. Cau có, khó chịu với anh nhưng lại hấp tấp làm mọi chuyện để đi gặp Hạo Thiên, anh đâu dễ dàng để cô đi với người đàn ông khác. Và rồi trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng đầy sáng tạo.
Nhã Tịnh mất khoảng vài phút để dọn dẹp bàn làm việc. Xong xuôi cô nói với anh:
- Xin phép, tôi về trước!
Dứt lời, Nhã Tịnh quay người nhanh chân rời đi. Vừa bước đến ngưỡng cửa, cô đã nghe thấy một tiếng “rầm” lớn cùng tiếng hét:
- Aaaa... Đau! Đau quá!
Nhã Tịnh lập tức quay đầu lại nhìn. Thấy Đình Phong nằm sõng soài dưới đất, tay ôm bụng đau đớn cô vội vàng chạy đến đỡ anh dậy. Sự lo lắng dần chi phối tâm trí cô, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bụng anh, sốt sắng hỏi han:
- Phong! Anh sao vậy? Sao đột nhiên lại đau bụng?
Anh lắc đầu đáp:
- Tôi không biết! Vừa mới ăn xong mấy món em đưa là đột nhiên đau bụng. Đau! Đau quá!!
- Đồ ăn này đều do một tay tôi làm. Tôi chắc chắn sẽ không hại anh.
- Anh biết! Nhưng... Đau quá!!!
Đình Phong không ngừng kêu đau, gương mặt anh trắng bệch trên trán cũng toát nhiều mồ hôi.
Nhã Tịnh nhất thời hoảng loạn, đồ ăn đều do một tay cô làm chắc chắn không hề có vấn đề. Nhưng sao giờ lại thành ra như vậy? Nhìn anh đau đớn trong vòng tay mình, cô càng rối hơn. Nhã Tịnh cố trấn tĩnh bản thân, nhẹ nhàng nói:
- Để tôi dìu anh lên ghế.
Cô chỉ là con gái sức lực chắc chắn không bằng một người đàn ông khỏe mạnh như anh. Vì thế để dìu anh ngồi lên ghế là một điều khó khăn phải cố gắng lắm mới tới nơi. Cô đặt anh làm xuống ghế sofa rồi vội vàng lấy tay xoa bụng cho anh. Trên mặt không những hoảng loạn mà còn có cả sự sợ hãi. Cô nghĩ có thể trong lúc nấu ăn bản thân đã cho nhầm thứ gì đó mà không để ý nên mới khiến anh đau bụng. Thấy anh quằn quại trong cơn đau, cô lúng túng nhất thời không biết làm thế nào.
Chợt, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Cô vội hỏi anh:
- Trong phòng anh có thuốc đau bụng không? Để tôi đi lấy.
Đình Phong chau mày lắc đầu:
- Không có!
Nhã Tịnh thất vọng, nhìn anh đau như vậy chắc hẳn bị rất nặng. Không còn cách nào khác, cô liền cầm máy bấm số gọi cấp cứu. Đình Phong nhanh chóng nhận ra hành động của cô, lập tức giành lấy điện thoại của cô. Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên:
- Anh đang làm gì vậy?
- Em định gọi cho ai?
- Tất nhiên là cấp cứu rồi. Có thể anh bị ngộ độc thực phẩm nếu như không đưa tới bệnh viện ngay sẽ gặp nguy hiểm. Đưa điện thoại cho tôi!
Đình Phong để điện thoại ra một chỗ, lắc đầu đáp:
- Tôi không bị ngộ độc thực phẩm, em không cần lo.
- Anh là bác sĩ chắc? Mau đưa cho tôi nhanh lên!
- Cơ thể của tôi, tôi biết bản thân bị gì, không cần phiền đến bác sĩ. Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ hết.
- Nhưng mà...
- Tôi không sao!
Dù Nhã Tịnh nhiều lần khuyên nhủ Đình Phong nên tới bệnh viện kiểm tra nhưng anh nhất quyết làm gì một chỗ không đi đâu. Điện thoại của cô bị anh giữ không trả lại nên chẳng còn cách nào khác.
- Vậy anh có cần tôi giúp gì không?
Nhã Tịnh dè dặt hỏi, dù sao Đình Phong thành ra thế này cũng là một phần lỗi của cô. Nhã Tịnh vừa hỏi vừa đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho anh.
Đình Phong nằm im như tượng giả vờ đau ốm nghe được câu nói này của cô lập tức quay sang bên cạnh. Vẽ mặt không giấu nổi sự vui sướng:
- Có!
- Anh muốn gì?
Đình Phong chần chừ suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh quá!
- Lạnh sao?
Nhã Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh phòng một lượt. Ở đây không có áo khoác hay bất kì thứ gì để làm ấm. Cô liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, anh nhanh tay kéo cô lại:
- Em định đâu đâu?
- Tôi ra ngoài tìm thứ gì để giúp anh bớt lạnh.
- Không cần đâu! Ở đây cũng có mà.
Nhã Tịnh ngó nghiêng tìm kiếm thứ mà Đình Phong nói. Còn chưa định thần được gì anh đã kéo tay khiến cô ngã nhào vào lòng mình. Cô khi lấy lại ý thức liền biết bản thân đang nằm trong vòng tay anh liền vùng vẫy:
- Anh làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra.
- Tôi thấy lạnh nên muốn sưởi ấm bản thân thôi. Em nằm im một chút!
- Lạnh cái gì chứ? Có phải chuyện anh bị đau bụng là giả phải không?
- Cứ coi là như vậy đi. Bây giờ tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát!
Dứt lời, anh gục đầu vào lưng cô hít lấy hương thơm nhẹ nhàng. Cô thì không ngừng vùng vẫy, thậm chí còn đánh vào tay anh để phát ra. Nhưng sức lực có hạn chẳng xi nhê được gì, thoát khỏi anh là điều không thể. Cô đành phải bấm bụng chịu đựng vì quá ngây thơ mà bị anh lừa, bây giờ lại bị lợi dụng thế này. Hơi thở ấm nóng của anh phả đều sau lưng, có vẻ như anh mệt thật mới đây không bao lâu mà đã ngủ. Có điều, Nhã Tịnh nghĩ anh mệt chẳng phải do công việc mà chắc là do đêm qua hăng say quá nên mất sức thì có. Chẳng còn cách nào khác, cô đành nằm im trong lòng anh.
Không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng, hơi thở của hai người đều đặn cứ như vậy mà cả hai chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Một lúc lâu sau, Nhã Tịnh vì trở mình mà tỉnh giấc. Cô thấy mình nằm trên ghế sofa trên người còn đang đắp áo của anh. Đưa đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh một lượt, cô nhận ra anh đang ngồi đối diện sau bàn làm việc chăm chú với tập tài liệu. Nhã Tịnh ngồi dậy, để áo vest sang một bên.
Tiếng động nhỏ vang lên khiến anh chú ý. Hạ tập tài liệu xuống, ngẩng đầu lên đã thấy cô tỉnh. Anh mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm tí nữa?
- Ngủ thêm để bị anh lợi dụng chắc. Tôi đúng là ngu ngốc khi tin anh bị đau bụng thật. Đồ lừa đảo!
Vừa mới tỉnh dậy đã không ngừng trách móc, anh còn tưởng cô mệt lả người không còn sức nào ngờ mắng anh lại hăng say đến vậy. Không biết nói gì hơn, anh chỉ biết gượng cười lấy lệ:
- Tôi xin lỗi! Tôi chỉ muốn ở bên cạnh em một chút cũng tại cả ngày nay em lảng tránh tôi đấy chứ.
Nhã Tịnh lườm anh một cái không nói gì đứng phắt dậy dọn đồ đi về. Thấy thế, anh vội lại gần chỗ cô, ngỏ ý:
- Để tôi đưa em về!
- Không cần, tôi tự về được.
- Nhưng con gái đi một mình nguy hiểm lắm!
- Tôi đã nói là không cần mà!
Nhã Tịnh gắt gỏng, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Đình Phong hiểu ý liền gật đầu mấy cái nghe theo ý cô:
- Vậy em đi đường cẩn thận!
Cô quay người rời đi, vừa bước tới ngưỡng cửa giọng nói của anh đột ngột vang lên:
- Trong nhà còn một phòng trống, em dọn dẹp giúp tôi. Tối nay, nhà chúng ta có khách!