Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 154




Đỗ Yến chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên cũng không rõ sóng điện não của mình đã bị hoàng tử ngoài hành tinh thu lại, dùng cho việc kết thân của chú y.

Trên sân thượng gió thổi lồng lộng, Đỗ Yến bèn nghĩ ra phương pháp đối phó với Triệu Hải Lượng.

Triệu Hải Lượng là kiểu người bồng bột dễ cáu gắt, tính tình nóng nảy nhưng rất dốt. Nó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi, không khó giải quyết.

Nghĩ tới đây, Đỗ Yến hơi sững sờ. Rõ ràng bản thân mới 16, tại sao cậu cứ cảm thấy Triệu Hải Lượng kém tuổi hơn mình thế nhỉ.

Cậu khẽ lắc đầu, ném những ý nghĩ ngổn ngang ra sau đầu.

Đỗ Yến đang chờ thời cơ thích hợp. Hiện tại Triệu Hải Lượng với lửa giận bừng bừng nhất định sẽ ở trong phòng ký túc xá. Một khi Đỗ Yến bước vào cửa, phỏng chừng ngay cả nửa chữ cũng chẳng kịp nói mà đã nhận được cú đấm của đối phương.

Cơn tức của Triệu Hải Lượng tới nhanh đi càng nhanh hơn. Đợi thêm quãng thời gian nữa để nó nguôi bớt thì chính là cơ hội tốt nhất.

Sắp đến giờ tắt đèn Đỗ Yến mới nhấc cặp sách lên, thong thả rời khỏi sân thượng.

Đến cửa phòng ngủ, cậu chưa vội đẩy cửa vào mà đứng tại đó nghe ngóng động tĩnh.

Bên trong vang lên âm thanh, người trong phòng hẳn là đang chơi game trên điện thoại. Đỗ Yến híp mắt rồi mở cửa.

Cảnh tượng trước mắt không khác dự đoán của cậu là bao, ba bạn cùng phòng đều chưa lên giường mà ngồi cạnh bàn cầm di động chơi game.

Triệu Hải Lượng vẫn chìm đắm trong game, nghe được tiếng động cũng không có thời gian quay đầu, nó kêu: “Đỗ Yến mày ở im đấy cho tao, lát bố mày có chuyện muốn nói với mày đấy.”

Cậu không có ý định rửa mặt, trực tiếp đi tới đứng bên cạnh Triệu Hải Lượng.

Triệu Hải Lượng đánh xong một trận, quẳng điện thoại lên bàn, đứng dậy xoay lưng định gây sự với cậu.

Không ngờ Đỗ Yến lại đứng ngay đằng sau. Triệu Hải Lượng bị dọa ngã ngửa, khí thế bỗng tụt xuống.

“Mày! Mày đứng đó làm gì!”

Đỗ Yến bình thản đáp: “Mày có chuyện cần nói với tao mà, tao đang chờ mày đấy.”

Triệu Hải Lượng ngẩn người, tình huống trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng. Ánh mắt nó vô thức nhìn xuống dưới, thấy đống quần áo ướt sũng đặt trong chậu, chợt nảy ra ý định.

“Mày về muộn quá hại bố mày phải tự đem quần áo đi giặt. Chuyện hồi sáng đã đành, đến tối mày vẫn dám chống đối tao cơ à?”

Đỗ Yến nhìn nó, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Hóa ra mày cũng biết phòng giặt đồ ở đâu.”

Triệu Hải Lượng cả giận: “Mày có ý gì!”

Đỗ Yến trả lời: “Từ lúc khai giảng đến nay mày sai tao mua bữa sáng, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh nên tao tưởng mày liệt nửa người, không tự làm được. Bây giờ mới thấy nếu không có tao ở đây chắc mày vẫn sống tốt lắm nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên Triệu Hải Lượng bị Đỗ Yến mỉa mai, lửa giận xông thẳng lên đầu. Nó tiến tới nắm cổ áo cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thử lặp lại lần nữa xem?”

Lông mày Đỗ Yến không buồn nhúc nhích, cậu hỏi: “Mày có biết tao vừa mới đi từ đâu về không?”

Có lẽ do biểu cảm trên mặt Đỗ Yến quá mức bình tĩnh, cũng có thể bởi vì ngữ khí của cậu hết sức lạnh nhạt, Triệu Hải Lượng chỉ cảm thấy người trước mắt khác rất nhiều, lực đạo trên tay không khỏi nơi lỏng một chút.

“Mày ở đâu thì liên quan đéo gì đến tao!” Tuy ngoài miệng Triệu Hải Lượng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi suy nghĩ.

Sinh hoạt hàng ngày của Đỗ Yến cực kỳ có quy luật. Khi kết thúc giờ tự học nhất định sẽ trở về phòng ngủ lúc mười giờ, cậu vẫn luôn kiên trì suốt một tháng sau khai giảng, chưa bao giờ thay đổi. 

Mà hiện tại gần mười một giờ Đỗ Yến mới về phòng, đúng là có hơi bất thường.

Đỗ Yến chẳng thèm đáp, im lặng nhìn Triệu Hải Lượng. Con ngươi của cậu thuộc dạng nhạt màu, lúc liếc nhìn ai đó sẽ như kết một tầng băng mỏng.

Điều này khiến Triệu Hải Lượng cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ, không rõ thằng nhãi này bị làm sao. Rõ ràng mới một tháng trước còn là một đứa nhu nhược, dáng vẻ như con chim cút, nhìn thẳng nó cũng chẳng dám mà hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.

Đỗ Yến thấy khí thế trên người Triệu Hải Lượng đã tụt giảm, biết mình có thể tiến hành bước tiếp theo.

Cậu lãnh đạm nở nụ cười, lên tiếng: “Vừa rồi tao ngồi trên rìa sân thượng, nghĩ từ lúc mình nhập học đến nay luôn muốn giúp đỡ mọi người. Thế nhưng thứ mà tao nhận lại cũng chỉ có việc bị chúng mày đối xử càng tệ bạc hơn.”

Triệu Hải Lượng vốn là người thiếu kiên nhẫn, người khác nói như vậy nó đã sớm vung nắm đấm lên rồi. Song nó bị nụ cười ban nãy của Đỗ Yến dọa sợ, cảm thấy mình nên im lặng lắng nghe. 

Đỗ Yến ngừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Mày thấy sao?”

Triệu Hải Lượng ngoài mạnh trong yếu, lớn tiếng đáp: “Tao quan tâm mày nghĩ cái gì ở trên đó làm chi? Bớt lằng nhằng đi, hiện tại tao chỉ muốn biết sáng ngày mai mày có chịu mua đồ ăn cho bọn tao không thôi.”

Đỗ Yến khẽ cười, sau đó trả lời: “Sắp chết đến nơi rồi ai còn để ý đến bữa sáng nữa?”

“Mày, mày có ý gì? Ai muốn chết cơ?”

Triệu Hải Lượng cả kinh, lực đạo trên tay buông lỏng, thậm chí còn lùi ra sau.

Đỗ Yến nhìn nó, cũng không trả lời vấn đề ấy mà tiếp tục nói.

“Tao ngồi hóng gió trên sân thượng nửa ngày, nghĩ bản thân nên nhảy thẳng xuống nhưng có vẻ thiệt thòi quá, muốn kéo ai đó chịu tội thay. Mày xem có đúng không?”

Đỗ Yến nở nụ cười vô cùng xán lạn như thể Triệu Hải Lượng chính là bạn thân của cậu vậy, mà lúc này cậu đang chia sẻ bí mật nhỏ không mấy quan trọng cho đối phương nghe.

Triệu Hải Lượng chỉ cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng. Nó toan nói thêm nhưng đột nhiên Đỗ Yến lại đụng vào nó.

Triệu Hải Lượng bị bất ngờ, ngã sõng soài ra đất. Nó vô thức muốn nhổm dậy, đánh trả cái tên không biết nặng nhẹ kia.

Song có thứ bỗng kề sát cổ Triệu Hải Lượng.

Ánh mắt nó liếc xuống dưới, đập vào mắt là con dao gọt hoa quả trên tay Đỗ Yến. Bây giờ nó hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thứ gì đang dí vào cổ nó.

Bất chợt, Triệu Hải Lượng cứng cả người, không dám tiếp tục lộn xộn. Hai người khác vốn định tới can ngăn lại bị Đỗ Yến lạnh lùng liếc nhìn.

“Bây giờ tao đang căng thẳng lắm, tốt nhất là chúng mày đừng nên dọa tao, chẳng may tao run tay một cái thì…”

Đỗ Yến dùng đầu gối đè lên ngực Triệu Hải Lượng, áp sát con dao gọt hoa quả vào động mạnh cổ của nó.

Cậu nói: “Mày biết không? Sau này tao muốn học y cho nên từng âm thầm xem rất nhiều sách có liên quan. Nhưng đáng tiếc, ước mơ của tao đã bị đám rác rưởi chúng mày phá hủy cả rồi.”

Triệu Hải Lượng há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Đỗ Yến chẳng quan tâm, cậu nhếch môi cười: “Cơ mà tao cũng không đọc sách vô ích, ít nhất nó khiến tao có thể tìm đúng vị trí động mạch của mày. Chỉ cần rạch một vết ở đây thì máu mày sẽ bắn lên trên trần nhà tạo thành hình một đóa hoa nở rực rỡ, đẹp lắm…”

Triệu Hải Lượng không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh Đỗ Yến miêu tả. Trán nó ứa đầy mồ hôi lạnh, khó khăn mở miệng nói: “Mày, mày đừng có hù tao. Tao không sợ đâu.”

Vừa dứt lời, nó bèn cảm thấy lưỡi dao lại càng ghì chặt cổ mình hơn, cơn đau nhói lập tức ập đến.

Đỗ Yến đáp: “Ồ? Để tao cho mày xem tao có đang đùa hay không nhé?”

Tào Thịnh thấy cổ Triệu Hải Lượng chảy máu bắt đầu hoảng lên, điên cuồng xua tay nói: “Đỗ Yến, mày bình tĩnh đã. Giết người thì phải ngồi tù đấy!”

Đỗ Yến chẳng buồn ngẩng đầu nhìn cậu ta, chỉ lạnh giọng trả lời: “Ngay cả chết tao còn không sợ thì ngồi tù tính là gì?”

“So với việc nhảy từ tầng thượng xuống một mình chi bằng tao lôi cái kẻ đầu têu là Triệu Hải Lượng đây theo. Dù sao tao cũng là đứa con hoang chẳng ai quan tâm còn mày là đứa có hoàn cảnh gia đình tốt, tiền đồ vô lượng, bị người như tao giết hẳn là không cam lòng lắm nhỉ?”

Nói đoạn, lực đạo dưới tay lại càng tăng thêm.

Triệu Hải Lượng vẫn chỉ là thiếu niên mới 16 tuổi, khi đối mặt với thời khắc sống còn nhất định sẽ vô cùng hoảng loạn.

Khí thế của Đỗ Yến cực kỳ đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng coi mạng người là vấn đề gì to tát đã cho nó biết…

Đỗ Yến không đùa, cậu đang nghiêm túc.

Hiện tại mạng nhỏ bị Đỗ Yến có chút điên khùng này nắm giữ. Triệu Hải Lượng không khỏi nghĩ, hay là trước đây mình hành xử hơi thái quá mới bức Đỗ Yến nhu nhược kia tới mức này.

Nó đột nhiên nhớ tới những gì mà cha đã từng nhắc nhở: Đừng bắt nạt người hiền. Con giun xéo lắm cũng quằn, thời điểm họ bộc phát sẽ rất đáng sợ. Cha còn đưa ra ví dụ, ở quê nó có một người thường xuyên bị bắt nạt, cuối cùng đối phương đã giết hết cả nhà những kẻ từng ức hiếp mình.

Nghĩ tới đây, Triệu Hải Lượng chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi nữa, luôn mồm xin tha.

“Đỗ Yến, à không, Đỗ đại gia, em xin anh đấy. Sau này em không dám sai anh làm việc nữa, em sẽ giúp anh mua bữa sáng, giặt quần áo cho anh, anh tha mạng cho em đi.”

Đỗ Yến nghiêng đầu nhìn, đáp: “Tao không tin mày. Dù sao tao cũng chẳng tiếp tục học trong ngôi trường này nữa, nói mãi cũng vô ích thôi.”

Triệu Hải Lượng thấy thế, chỉ số thống minh hiếm lắm mới online, vội vàng giải thích: “Thật ra em không muốn bắt nạt anh đâu anh ơi, là Đường Lượng sai khiến cả đấy!”

“Đường Lượng?”

“Đúng, chính là Đường Lượng. Nó điên cuồng theo đuổi La Nhược Tình từ cấp hai đến nay vẫn chưa thành công. Về sau nó biết con bé đó ghét anh nên mới đe dọa bắt em phải đì anh đến khi anh bỏ học mới ngừng. Em chẳng qua chỉ là một thằng lâu la, liệu anh có cam tâm không khi cái đứa đầu xỏ vẫn chưa bị trừng phạt?”

Đỗ Yến nghe thấy thế bèn buông tay, đứng dậy

Triệu Hải Lượng cảm thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc, chật vật bò dậy, ngồi dựa vào cạnh bàn thở hồng hộc, chẳng dám làm ra bất kì hành động nào khác nữa.

Đỗ Yến  đi tới giường mình, quay đầu nhìn nó nói: “Về sau đừng có chọc vào tao.”

Triệu Hải Lượng vẫn còn hãi. Đỗ Yến điên như thế nó nào dám gây sự nữa.

Tào Thịnh thấp giọng hỏi: “Có cần gọi cảnh sát không?”

Ngũ giác Đỗ Yến nhạy bén, nghe thấy hết những gì nó nói. Cậu cười khẩy: “Gọi cảnh sát ư? Vậy mày định trình bày như thế nào, bảo đứa bị bắt nạt vùng lên phản kháng à?”

Triệu Hải Lượng đẩy Tào Thịnh, mắng: “Té mẹ mày đi!”

Sóng gió trôi qua.

Buổi tối Đỗ Yến nằm trên giường, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ. Cậu biết hành động uy hiếp Triệu Hải Lượng vừa rồi của mình có tác dụng không lâu, song vẫn đủ để chờ đến lúc cậu đổi được phòng ký túc.

Cô Lâm từng nói bạn cùng phòng mới của cậu đều là những học sinh có thành tích tốt được chiêu mộ vào. Cho nên sau khi cậu đến đó cùng lắm là sẽ bị xa lánh chứ không bị bắt nạt nữa.

Đỗ Yến chẳng để bụng việc bị cô lập. Cậu vốn không thích giao du với người khác cho lắm, độc lai độc vãng cũng chẳng có gì to tát.

Chỉ là cô em gái trên danh nghĩa kia có vẻ hơi rắc rối. Nếu Đỗ Yến chưa bị đuổi học thì La Nhược Tình sẽ không bao giờ từ bỏ.

Một tuần sau, Đỗ Yến thuận lợi đổi phòng. Đồng thời trên bầu trời Trái Đất, hoàng tử ngoài hành tinh cũng chờ được chú của y xuất hiện.

Y nhìn tinh hạm khổng lồ đằng trước, trợn mắt há hốc mồm. Phi thuyền đơn của y so với nó trông rất giống một hạt gạo nhỏ bé.

Thanh niên điều khiển phi thuyền đáp xuống, sau đó gặp được chú ở vị trí trung tâm. Y cũng chẳng quan trọng nghi thức xã giáo mà vào thẳng vấn đề: “Chú ơi, sao thế này?”

Người ngồi đằng sau bàn xoay lại đáp: “Eddie, công việc của ta rất bận, không có quá nhiều thời gian để tìm kiếm bạn đời. Thế nhưng bên viện nguyên lão mãnh liệt yêu cầu ta tới đây nên chỉ có thể dẫn cả quốc hội đến.”

Eddie nhìn chú mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Tìm kiếm bạn đời là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của toàn bộ người Sakoru, song chú y lại chẳng thèm để bụng. Năm đó khi đang trải qua chuyến hành trình trăm năm, nghe đâu chú y đã tìm được nơi để rèn luyện kỹ thuật chiến đấu, bỏ lỡ mấy chục năm nên mới không gặp được bạn đời thích hợp.

Hiện tại cho dù phát hiện sóng điện não đạt mức 100% nhưng hắn vẫn không động tâm. 

Eddie nói: “Chú rời toàn bộ quốc hội khỏi hành tinh mẹ trong thời gian dài như thế có sao không?”

Nhưng đối phương đã dự liệu hết thảy từ trước, hắn trả lời bằng ngữ khí như đang giải quyết việc chung: “Ta để đoàn tham mưu thu thập tất cả tài liệu liên quan, phân tích cách khiến người Trái Đất động lòng nhanh nhất. Trong vòng bảy ngày sẽ giải quyết xong và trở về hành tinh mẹ.”