Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 161




Cuối cùng Đỗ Yến cũng tin đối phương nghiêm túc. Cậu thật sự đang được một người ngoài hành tinh mới quen biết cầu hôn.

Đỗ Yến không hề phản cảm trước sự lỗ mãng của Seus. Người ngoài hành tinh có cách nói chuyện khác với người Trái Đất là điều hoàn toàn có thể thông cảm.

Cậu cười đáp: “Lăng Hằng, anh hiểu nhầm gì rồi à? Tôi là nam, anh cầu hôn tôi thì không hay cho lắm.”

Seus chẳng để bụng, trả lời: “Người Sakoru chúng ta không phân biệt giới tính. Nếu em không thể chấp nhận vẻ ngoài giống với nam giới Trái Đất của ta thì ta có thể tác động lên sóng não của em, mô phỏng hình tượng nữ tính. Như vậy ở trong mắt em, ta sẽ mang thân thể của phái nữ.”

Đỗ Yến nghe thấy thế, bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt nam tính của Seus khi đặt trên dáng người thướt tha yểu điệu.

Cậu rùng mình: “Thôi.”

Ánh mắt Seus lộ vẻ mừng rỡ: “Xem ra em không quan tâm đến giới tính của đối phương. Ta đã thử phân tích vài dữ liệu liên quan, thấy trên Trái Đất cũng từng có rất nhiều trường hợp đồng tính kết thành bạn đời, mặc dù chỉ là thiểu số nhưng chứng tỏ người Trái Đất vẫn có thể chấp nhận. Do đó em không cần phải gây sức ép cho bản thân đâu.”

Đỗ Yến cạn lời. Việc có nửa kia là người ngoài hành tinh thực sự áp lực hơn việc tìm bạn đời đồng tính trên Trái Đất rất nhiều.

Ít nhất cùng chủng tộc vẫn tiện giao tiếp hơn, không cần khó khăn trong chuyện thấu hiểu mạch suy nghĩ của đối phương.

Đỗ Yến phát hiện dường như người Sakoru không hiểu cách từ chối khéo, chỉ là cơn mưa sao băng ban nãy chứng tỏ người Sakoru cường đại đến mức cậu không tài nào phản kháng được.

Khi chưa lý giải được ý tứ của Seus thì cậu vẫn phải cẩn thận, đừng chọc tức hắn.

Nghĩ tới đó, Đỗ Yến nói: “Năm nay tôi mới 16, trong tiêu chuẩn của người Trung Quốc là chưa thành niên. Tuổi kết hôn theo pháp luật còn tận sáu năm nữa mới tới, bây giờ vẫn chưa đủ.”

Seus đáp:”Không sao, ta tôn trọng pháp luật Trung Quốc. Chúng ta có thể đính ước, sáu năm sau ta sẽ trực tiếp tới Trái Đất đón em về hành tinh Sakoru.”

Nói tới đây, Seus thấy Đỗ Yến khẽ nhíu mày. Tuy chỉ là hành động thoáng qua nhưng vì hắn luôn chú ý đến thay đổi của bạn đời nên lập tức phát hiện ngay. Hắn dùng sóng não mạnh nhất hành tinh Sakoru để kết nối với cơ sở dữ liệu, đồng thời trải qua phân tích và cho ra câu trả lời.

Người Trung Quốc cực kỳ gắn bó với quê hương. Nếu hắn yêu cầu Đỗ Yến định cư tại hành tinh Sakoru thì đúng là hết sức đường đột.

Seus nhanh chóng sửa lời: “Đương nhiên em có thể sống tại Trái Đất, chúng ta sẽ ở đây sáu tháng, ở Sakoru sáu tháng. Hành tinh Sakoru cách hệ mặt trời cũng không xa, dùng bước nhảy vọt thì vài ngày là tới.”

Từ chối khéo vẫn vô tác dụng. Bây giờ yếu tố khách quan không thuyết phục được một người cố chấp như Seus vậy thì phải dùng phương diện chủ quan để khuyên nhủ đối phương.

Đỗ Yến lộ vẻ mặt buồn rầu, đáp: “Người Sakoru các anh chọn bạn đời dựa vào mức độ phù hợp của sóng điện não. Thế nhưng cách thức này không đúng với người Trái Đất chúng tôi.”

“Cá nhân tôi cho rằng nếu phải chọn một người để trở thành bạn đời thì phải có tình cảm. Khi nào thật lòng yêu thương đối phương, tôi sẽ chấp nhận, không phụ thuộc vào sóng điện não.”

Seus vẫn chẳng tức giận, thậm chí còn cực kỳ tán thành thái độ thận trọng của Đỗ Yến.

Hắn nói: “Người Sakoru chúng ta rất tôn trọng ý kiến của bạn đời. Ta cũng đã cẩn thận nghiên cứu về những vấn đề liên quan, các em thường hay gọi đây là hẹn hò chứ gì. Như vậy, em có bằng lòng lấy kết hôn làm tiền đề để nói chuyện yêu đương với ta không?”

Đỗ Yến lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, phát hiện mọi kiểu từ chối khéo của mình đều thất bại.

Cậu đành phải cứng rắn cự tuyệt: “Xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian và tâm trạng để yêu đương. Mong anh tìm được người khác có sóng điện não phù hợp hơn tôi.”

“Tôi không đồng ý.”

Dứt lời, để chứng minh thái độ kiên quyết của mình, Đỗ Yến bèn chủ động thoát ứng dụng rồi xóa bỏ.

***

Cuộc họp bàn về kế hoạch theo đuổi người Trái Đất được tổ chức lần thứ tư chỉ sau mười phút.

Những người tham dự mang vẻ mặt hưng phấn tới phòng hội nghị. Dù sao nếu Seus thành công, đoàn tham mưu bọn họ cũng rất vinh dự.

Seus ngồi ở vị trí chủ trì, không nhìn ra manh mối gì từ biểu cảm của hắn, hoa văn trên mặt cũng chẳng sáng.

Khi mọi người yên ổn tại chỗ đều âm thầm cảm khái, bệ hạ nhà mình đúng là cao thâm khó dò, hỉ nộ không rõ. Việc theo đuổi bạn đời phù hợp thành công là thời khắc quan trọng nhất mà vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.

Seus mãi mà chưa hoàn hồn, đắm chìm trong hồi ức bị từ chối và cắt đứt liên kết vừa rồi.

David là tham mưu trưởng, thấy Seus chưa lên tiếng đương nhiên sẽ tự động gánh vác nhiệm vụ chủ trì cuộc họp.

David nhận được tin tức từ Eddie cách đây không lâu, biết bệ hạ đã có tên đệm. Anh ta cảm thán, bệ hạ quả thực nói một không hai, bảo bảy ngày sẽ trở về thì nhất định không thay đổi.

Vì thế anh ta nghĩ, thân là cánh tay phải đắc lực nhất của bệ hạ, anh ta cần phải nhắc nhở đối phương thực hiện công đoạn tiếp theo ngay.

“Bệ hạ, chúng ta có cần liên lạc với chính phủ Trung Quốc, thiết lập quan hệ ngoại giao với Trái Đất, sắp xếp việc nghênh đón hoàng hậu điện hạ về hành tinh mẹ không ạ? Ngoài ra có thể thông báo với phía Sakoru để họ chuẩn bị các nghi lễ, trước mắt còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại nên chuẩn bị dần là vừa.”

Seus ngẩng đầu, ánh mắt có chút sâu xa, hoa văn màu vàng đậm trên mặt rốt cục cũng sáng lên.

David choáng váng, cố nhớ lại xem mình đã nói sai cái gì bất cẩn chọc giận bệ hạ.

Seus liếc mắt, cũng không truy cứu nữa. Hắn thấp giọng lên tiếng: “Em ấy cắt liên lạc rồi.”

David chưa kịp phản ứng mà Eddie đã xen ngang.

Y không thể tin nổi: “Sao lại thế? Bạn đời của chú đã đặt tên đệm cho chú rồi mà. Hà tất phải cắt đứt liên kết? Có phải chú đã chọc giận người ta rồi không?”

Seus lườm y, không hề trả lời vấn đề ấy mà hỏi: “Chuyện ta nhận được tên đệm là do cháu nói với đoàn tham mưu?”

Eddie gãi đầu, giải thích: “Cháu thấy tinh anh của đoàn tham mưu cực khổ quá, tin tức đáng mừng như thế đương nhiên phải chia sẻ để mọi người cùng vui…”

Biểu cảm trên mặt Seus xảy ra biến hóa, hắn cười lạnh: “Sau khi cuộc họp kết thúc cháu lập tức lên đường tìm bạn đời đi.”

Eddie đang định phản bác thì Seus bèn liếc mắt sang. Y biết nếu chú đã đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không cho phép y có bất kì dị nghị gì.

Tiếp đó, Eddie phát hiện tâm trạng Seus cực kỳ tệ, thậm chí còn giận chó đánh mèo tống cổ y.

Bởi vì chú y đã sử dụng lễ tiết trịnh trọng nhất của người Sakoru, thẳng thắn nói cho đối phương biết tất cả mọi chuyện từ khi hắn sinh ra đến lúc đăng cơ cho tới nay, thậm chí còn nhắc đến việc bạn đời có sóng điện não phù hợp nữa.

Những ngày qua Eddie vẫn luôn đắm chìm trong internet Trung Quốc, nghe là biết có gì đó không đúng.

Người Trung Quốc tương đối bảo thủ, chú y vừa gặp bèn trực tiếp cầu hôn. Người ta không nhầm chú là lưu manh rồi chửi một trận đã là may lắm rồi.

Đoàn tham mưu cũng phát hiện vấn đề nằm ở đâu, phân tích nguyên nhân cho Seus nghe sau đó chỉnh sửa kế hoạch, kiến nghị bệ hạ hãy bắt đầu từ việc làm bạn để hai bên thân thiết với nhau rồi mới theo đuổi và cầu hôn.

Song kế hoạch này gặp phải vướng mắc lớn nhất chính là không thể hoàn thành trong vòng bảy ngày để trở về hành tinh mẹ.

David dứt lời, hơi chột dạ nhìn Seus.

Hắn nhíu mày, hoa văn màu xanh lam trên mặt biểu thị hắn đang cân nhắc, không phải mất hứng.

David hỏi: “Nếu như chọn cách làm bạn thì quyết định trở về hành tinh mẹ trong vòng bảy ngày sẽ không thành. Vậy bệ hạ định từ bỏ, tuân theo thời hạn đã đặt ra hay tiếp tục ở lại đây ạ?”

Seus lên tiếng: “Cứ làm theo kế hoạch. Đồng thời báo cho viện nguyên lão kéo dài thời gian trở về.”

Eddie cúi đầu bĩu môi, thầm nhủ: Bảy ngày lúc trước đâu? Bệ hạ Seus nói một không hai đi vắng rồi à?

Y thấy nếu lần này Seus đã phá lệ nuốt lời thì nhất định sẽ có lần hai lần ba.

Y nhất định phải nghĩ cách ở lại xem trò vui. À không đúng, là giúp chú mình theo đuổi bạn đời chứ.

***

Đỗ Yến vừa tàn nhẫn cự tuyệt bệ hạ của hành tinh Sakoru xong mà trên bầu trời vẫn rất yên bình. Xem ra người ngoài hành tinh kia rất tử tế, không nảy sinh ý định hủy diệt Trái Đất chỉ vì bị từ chối.

Đỗ Yến day day mi tâm, có phải vừa rồi mình đã kích động quá mức không nhỉ?

Chỉ là khi nhìn vào khuôn mặt Seus, cậu luôn cảm thấy mình có thể làm càn, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mà không cần phải cẩn thận từng li từng tí, lo đối phương sẽ tức giận.

Đỗ Yến trở về ký túc xá.

Cậu mở cửa, ba người trong phòng sợ hãi quay đầu, vẻ mặt tràn ngập e dè.

Đỗ Yến khẽ nhíu mày, hay là chuyện cậu đánh đám Đường Lượng bị truyền ra ngoài nên bọn họ mới sợ đến thế nhỉ?

Đỗ Yến cũng không hỏi mà bật Wechat, chuẩn bị tìm Đường Lượng chất vấn.

Ban nãy khi cậu dạy bảo Đường Lượng tại sân thể dục đã cảnh cáo đối phương không được kể với bất cứ ai.

Dù sao Đỗ Yến vẫn còn là một học sinh ngoan trong mắt giáo viên. Nếu người khác không động đến cậu thì cậu sẽ không chủ động gây sự, đương nhiên sẽ chẳng muốn làm sụp đổ hình tượng, tránh chuyện La Nhược Tình còn chưa giải quyết xong đã sinh ra những phiền phức khác.

Đỗ Yến sợ nhất chính là rắc rối, cậu chỉ muốn tốt nghiệp một cách yên bình mà thôi.

Không ngờ vừa mới mở nhóm Wechat, chưa tìm được Đường Lượng mà cậu đã đọc được hàng loạt bình luận. Chúng không hề liên quan đến vụ mưa sao băng mà lại xoay quanh Đỗ Yến.

Đỗ Yến lướt xem, chẳng biết nên khóc hay cười.

Cậu không rõ mấy tiếng vừa qua đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cậu đã biến thành tồn tại khác biệt trong trường.

Nói đơn giản chính là bọn họ đang thảo luận chuyện Đỗ Yến bị quỷ ám nên tính tình thay đổi, thậm chí còn hút mất linh hồn đám người Đường Lượng khiến họ ngất xỉu trong sân thể dục.

Ngay cả trận mưa sao băng kia cũng biến thành bằng chứng Đỗ Yến bị quỷ ám. Ác quỷ Đỗ Yến cố gắng hút khô tinh khí của đám Đường Lượng, ông trời bất bình nên giáng mưa sao băng ngăn cản cậu.

Sau khi đọc xong Đỗ Yến chỉ nghĩ, những người này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, trí tưởng tượng rất phong phú.

Thế nhưng nếu lời đồn này truyền khắp nơi thì sẽ chẳng có kẻ nào dám chọc giận cậu nữa.

Đỗ Yến rất biết ơn cái người Sakoru kia, thậm chí nghĩ nếu như đối phương tiếp tục xuất hiện thì hai người có thể làm bạn.

=======

Editor: Em Yến suy nghĩ hợp bệ hạ quá! Đúng là thời tới cản không kịp mà!! =)))