Nghe thấy Tạ Hoằng Văn nói vậy, ba nam sinh kia liền không thể tin nổi mà quay lại nhìn anh.
Còn anh thì lại nhanh chóng xông đến, đấm mạnh vào mặt một tên nam sinh, sau đó đạp vào hạ bộ một nam sinh khác rồi đá vào người nam sinh còn lại.
Bọn chúng đau đớn mà hét toáng lên.
Tên nam sinh bị đạp vào hạ bộ vì quá đau nên tay ôm chặt phần thân dưới, người khom lại. Anh liền túm tóc tên đó rồi dùng chân thúc thẳng vào bụng cậu ta khiến cậu ta ngã vật ra đất.
Hai tên nam sinh còn lại định đánh lại thì anh đã nhanh chóng đạp vào ngực một tên, đồng thời dùng cùi chỏ thúc mạnh vào người tên còn lại, khiến cho hai tên này ngã vật ra đất mà rên rỉ.
Vậy là cả ba tên đều đã bị giải quyết xong.
Anh giương mắt nhìn bọn chúng nằm la liệt dưới đất, miệng nở một nụ cười rùng rợn. “Không phải bọn mày muốn chơi sao? Bây giờ tao đang chơi cùng bọn mày, sao bọn mày lại nằm xuống hết rồi?”
Ba tên nam sinh nghe vậy thì sợ hãi mà lết người lùi xa Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn liền tiến đến, tàn nhẫn mà đạp vào người bọn chúng.
Anh cảm thấy bọn chúng giống như Lý Kha Y và Đàm Vũ Trạch vậy. Bọn chúng đều nghĩ rằng Hứa Nhan Du không thật lòng với anh, bọn chúng nghĩ anh chỉ là một con chó của cô.
Khốn kiếp!
Hứa Nhan Du tốt như vậy, cô thật sự quan tâm đến anh, tại sao tất cả bọn chúng đều nghĩ rằng cô không thật lòng với anh?
Là vì anh không xứng sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Hoằng Văn lại càng điên tiết. Anh liền túm cổ áo một tên nam sinh rồi kéo cậu ta dậy.
Đúng lúc này, một nhóm nam sinh khác đi tới. Thấy cảnh Tạ Hoằng Văn túm cổ áo nam sinh khác, mấy nam sinh kia liền quát: “Mày làm gì đó?” rồi xông đến.
Tạ Hoằng Văn liền thả nam sinh kia xuống, sau đó quay lại, lao lên đánh mấy nam sinh kia.
Mấy nam sinh đó còn tưởng có thể ỷ đông hiếp yếu mà xử lý Tạ Hoằng Văn. Ai ngờ Tạ Hoằng Văn như một con thú hoang, điên cuồng đấm đá khiến bọn chúng bị đánh túi bụi.
Tuy nhiên, lúc này Tạ Hoằng Văn vẫn còn đeo balo trên vai. Một tên nam sinh trong lúc đánh nhau lại vô tình bám vào balo anh, sau đó lỡ tay túm lấy chiếc móc khóa của anh rồi giật xuống.
Tạ Hoằng Văn quay đầu lại, nhìn thấy chiếc móc khóa bị nam sinh đó giật đi thì sắc mặt liền tối sầm.
Đúng lúc này, một tên nam sinh lại nhân cơ hội đấm mạnh vào mặt Tạ Hoằng Văn.
Mặt Tạ Hoằng Văn nghiêng sang một bên, nhưng ngay sau đó liền nhìn về phía nam sinh giật móc khóa mà quát lớn: “Trả cho tao!”
Nam sinh đó nghe thấy vậy thì nhanh chân lùi lại.
Mấy nam sinh khác nhìn thấy Tạ Hoằng Văn muốn đòi chiếc móc khóa thì liền nhếch mép cười, sau đó đứng chắn trước mặt nam sinh giật móc khóa rồi nói: “Mày quỳ xuống thì bọn tao sẽ trả lại cho mày.”
Tạ Hoằng Văn nghe câu này thì bị chọc tức đến bật cười. Sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tao không xin bọn mày trả, mà tao đang ra lệnh cho bọn mày. Còn nếu bọn mày không trả thì…”
Nói đến đây, anh liền như mãnh thú mà lao lên, tàn nhẫn mà đánh đấm lia lịa vào người mấy nam sinh kia.
Nam sinh cầm móc khóa thấy vậy thì bị dọa sợ, vội vàng xoay người chạy đi. Tạ Hoằng Văn thấy thế thì liền đuổi theo nam sinh đó.
Ai ngờ nam sinh đó thấy vậy thì hoang mang tột độ, liền hét lên: “Đừng có lại đây!” rồi ném phăng chiếc móc khóa đi.
Móc khóa làm bằng kim loại nên khá nặng, vì thế nên khi bị ném đã bay đi khá xa, sau đó liền rơi xuống sông.
Tạ Hoằng Văn hốt hoảng.
Đó là chiếc móc khóa mà Hứa Nhan Du tặng anh.
Vì thế, anh liền vội vàng chạy về phía con sông rồi nhảy xuống.
Mấy nam sinh nhìn thấy cảnh này thì trố mắt.
“Tạ Hoằng Văn điên rồi à?”
“Nó nghèo đến nỗi một cái móc khóa cũng tiếc sao?”
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng vẫn đang đi tìm kho báu.
Nhưng trái ngược với Tô Tấn Bằng kiên nhẫn tìm kiếm, Hứa Nhan Du lại chẳng hề mặn mà với trò chơi này.
Sau đó đi được một lúc, cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà than vãn: “Tự nhiên bày ra cái trò chơi này làm gì không biết. Với lại tìm kho báu thì cứ tìm đi, chia đội làm gì cơ chứ.”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì khẽ cười. “Nếu Tạ Hoằng Văn ở cùng đội với chúng ta thì chắc em cũng không tức giận như này đâu nhỉ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì định phủ nhận, nhưng lời đã ra đến cửa miệng lại không thể thốt lên được. Bởi vì… Đúng là nếu có Tạ Hoằng Văn bên cạnh, cô sẽ không bực bội thế này.
Thậm chí tối hôm qua cô còn rất vui, mong chờ hôm nay có thể được cùng Tạ Hoằng Văn đi chơi nữa. Dù sao cô cũng sắp rời khỏi đây rồi, cô nghĩ mình nên ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn nhiều hơn.
Lúc này, Tô Tấn Bằng lại bảo: “Thấm Di à, anh thấy em thật sự rất thích Tạ Hoằng Văn đấy!”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì vẫn im lặng. Cô đã nói dối Tô Tấn Bằng rằng mình thích Tạ Hoằng Văn, cho nên bây giờ cô không thể phủ nhận là mình không thích được.
Hơn nữa, mặc dù còn chưa xác định được bản thân mình thích Tạ Hoằng Văn nhiều đến nhường nào, nhưng cô vẫn nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho anh là một thứ tình cảm đặc biệt.
Chỉ là cô không thể ở thế giới này, cô sẽ phải về thế giới của mình - một thế giới không có anh.
Vì vậy, cô phải khống chế tình cảm của chính mình. Cô phải nhắc nhở cho bản thân biết rằng mình không thể ở bên cạnh anh được.
Anh không thể xuất hiện trong tương lai của cô. Anh chỉ có thể ở trong ký ức của cô mà thôi.
“Thấm Di!” Tô Tấn Bằng bỗng nhiên lên tiếng, vô tình cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Nhan Du. “Hay chúng ta quay lại đi. Anh cảm thấy đi theo hướng này cũng không tìm được kho báu đâu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu đồng ý, trong lòng lại chợt nghĩ: Không biết bây giờ quay lại thì có tình cờ gặp được Tạ Hoằng Văn không nhỉ?
Nghĩ như vậy, cô liền hỏi hệ thống: [Này, bây giờ Tạ Hoằng Văn đang ở đâu thế?]
Không ngờ rằng, hệ thống lại đáp: [Ở dưới sông.]
Hứa Nhan Du liền cau mày, hỏi lại: [Tạ Hoằng Văn ở đâu cơ?]
Hệ thống vẫn đáp: [Ở dưới sông.]
Hứa Nhan Du liền chắc chắn mình không nghe lầm nên vô cùng hoang mang. [Sông gì? Là con sông trong nguyên tác mà Tạ Hoằng Văn bị rơi xuống sao?]
Hệ thống trả lời: [Đúng.], khuôn mặt Hứa Nhan Du liền tái nhợt lại.
Ngay sau đó, cô liền vội vàng bảo hệ thống dẫn đường rồi chạy về phía con sông.
Tô Tấn Bằng nhìn thấy Hứa Nhan Du vội vàng chạy đi thì liền hỏi cô có chuyện gì. Cô lại không trả lời, vậy nên anh ấy chỉ đành chạy theo cô.
Trong lúc đó, tại con sông.
Tạ Hoằng Văn đã lặn xuống sông một lúc nhưng vẫn chưa tìm thấy móc khóa.
Trên bờ, mấy nam sinh cũng bắt đầu thấy hoang mang, sợ rằng Tạ Hoằng Văn chết đuối.
Lúc này, Đàm Vũ Trạch và mấy người bạn của anh ta đi ngang qua đây. Lý Kha Y và vài người bạn khác cũng tình cờ đi ngang qua.
Thấy mọi người tụ tập, Đàm Vũ Trạch liền hỏi có chuyện gì.
Mấy nam sinh liền trả lời rằng Tạ Hoằng Văn xuống dưới nước tìm móc khóa, Đàm Vũ Trạch liền cười ha hả chế nhạo. “Mẹ kiếp! Có cái móc khóa mà cũng lao xuống nước tìm. Đúng là thứ nghèo hèn mà lại.”
Mấy người khác nghe vậy thì cũng cười hùa theo, chỉ có Lý Kha Y là không thể nào cười nổi. Cô ta lo lắng cho Tạ Hoằng Văn, thế nên liền hỏi mấy nam sinh: “Cậu ấy ngã xuống đây từ khi nào? Liệu không sao chứ?”
Mấy nam sinh trả lời: “Cũng được một lúc lâu rồi đấy.”, Lý Kha Y liền vô cùng lo sợ.
Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì liền nhếch mép cười, hỏi: “Trông cậu có vẻ quan tâm đến Tạ Hoằng Văn nhỉ?”
Nghe vậy, Lý Kha Y vô thức phủ nhận: “Không phải, không phải.”
Đàm Vũ Trạch liền nở một nụ cười châm chọc. “Đúng rồi! Đâu phải ai cũng có gan mà quan tâm đến Tạ Hoằng Văn đâu. Ngoài Tô Thấm Di là cô chủ nhà họ Tô, tính tình kiêu căng không biết sợ ai là gì ra thì làm gì có cô gái nào dám đứng về phía Tạ Hoằng Văn chứ.”
Nghe thấy vậy, Lý Kha Y liền cắn chặt môi, không giấu nổi vẻ khó chịu.
Đàm Vũ Trạch lại ghé vào tai cô ta rồi nói thầm: “Tô Thấm Di có tiền có thế, không sợ bị bắt nạt nên mới có gan che chở Tạ Hoằng Văn thôi. Còn những cô gái như cậu mà ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn thì kiểu gì cũng sẽ bị người ta dè bỉu, châm chọc, không khéo còn bị bắt nạt nữa đấy.”
Nghe đến đây, Lý Kha Y liền khựng người lại, không khỏi lo lắng cho chính bản thân mình.
Cô ta thấy Đàm Vũ Trạch nói đúng. Hứa Nhan Du chỉ là may mắn có gia cảnh tốt, không sợ bị người khác đè đầu cưỡi cổ, cho nên cô mới dám đứng về phía Tạ Hoằng Văn thôi.
Còn Lý Kha Y gia cảnh bình thường, cho nên cô ta nghĩ bản thân không dám bênh vực Tạ Hoằng Văn cũng là điều đương nhiên. Cô ta cảm thấy cũng không có ai ngốc đến nỗi vì thích một người mà làm mình bị liên lụy cả.
Cô ta cũng chẳng đủ khả năng che chở cho Tạ Hoằng Văn, cho nên cô ta nghĩ mình nên bảo vệ tốt bản thân thì tốt hơn. Cô ta cảm thấy bản thân làm vậy là đúng. Còn Hứa Nhan Du cũng chỉ là may mắn sinh ra trong một gia đình tốt, vậy nên mới dám đứng về phía Tạ Hoằng Văn thôi.
Cô ta nghĩ nếu là một người bình thường như cô ta thì chắc chắn Hứa Nhan Du cũng sẽ chẳng dám bảo vệ Tạ Hoằng Văn.
Tuy nhiên, cô ta đã lầm. Bởi cho dù ở trong hoàn cảnh nào đi nữa, Hứa Nhan Du vẫn sẽ bảo vệ Tạ Hoằng Văn.
Bởi vì, cô thật lòng thích anh.