Tạ Hà khựng lại.
Anh vừa nghe lời này đã biết nhóc thối muốn làm gì.
Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ, dịch móng vuốt của đối phương trên đùi mình đi: "Chú ý hỉnh tượng, tiểu Tạ tổng tương lai."
Tạ Hành Dữ nhướng mày.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đã trải qua cuộc sống không biết xấu hổ sau khi kết hôn rồi. Nhưng dù không biết xấu hổ thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức bắt đầu ở trên xe.
Đợi đến khi tài xế đưa bọn họ về đến nhà, Tạ Hà hỏi: "Cậu không đến công ty à?"
"Không đến." Tạ Hành Dữ nói "Cha con lại sắp xếp mấy công việc vô bổ cho con. Không muốn làm công miễn phí, muốn làm thì cha tự làm."
Tạ Hà thầm nghĩ mới đến công ty bao lâu đã mơ thay thế vị trí của cha cậu phải không. Nhưng anh cũng không nói gì, cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Tạ Hành Dữ vô cùng tự nhiên cởi cùng anh, cũng theo đuôi anh vào phòng tắm: "Chú thông qua phỏng vấn rồi có phải nên chúc mừng một chút không?"
Tạ Hà vừa mới làm ướt tóc, nghe vậy lau mặt rồi ngẩng đầu lên, có loại dự cảm không tốt: "Chúc mừng thế nào?"
"Đương nhiên là..." Tạ Hành Dữ áp sát lại gần anh, cúi đầu cắn nhẹ lên hõm vai anh "Làm chút chuyện yêu thích."
"Đấy là chuyện yêu thích của cậu. Chúc mừng tôi qua phòng vấn mà lại thỏa mãn cậu hình như không được lắm đâu?" Tạ Hà nói rồi cầm gáy cậu ấn cậu xuống dưới vòi hoa sen, biến cậu từ "Cún nhỏ" thành "Cún nhỏ sũng nước".
Tạ Hành Dữ không kịp đề phòng, có chút nước chảy vào trong mắt khiến đuôi mắt cậu hơi đỏ lên. Cậu liền mượn đề tài để nói chuyện của mình, giả vờ tủi thân: "Sao lại là chuyện yêu thích của con, chú nhỏ không thích làm sao? Cũng không biết ai mỗi lần đều kêu con nhanh lên."
"...Còn không phải do cậu làm màn dạo đầu màu mè quá sao." Tạ Hà hơi đỏ mặt, không quá muốn thừa nhận mình cũng thích "Gặm khắp nơi như chó vậy."
"Đó gọi là đánh dấu lãnh địa." Tạ Hành Dữ nói với sự hào hứng, còn cắn mạnh để lại một vết đỏ trên cổ anh "Chú cũng không nói là không được."
Tạ Hà bị cậu ép vào chân tường, cả người bị kẹp giữa Tạ Hành Dữ và bức tường. Anh đành phải ốm lấy cổ cậu, khẽ ra lệnh: "Hạ xuống một chút."
Tạ Hành Dữ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Hơi nước trong phòng tắm làm mờ bóng hai người. Thật lâu sau, giọng nói run rẩy của Tạ Hà truyền đến: "Không phải cậu muốn ở trong này đấy chứ..."
"Thử xem?"
"Ưm..."
Ngoài phòng tắm, một con mèo đen đang nằm cạnh cửa sổ phơi nắng. Một con nhỏ hơn thì không ở trong phòng ngủ, chạy đến chỗ lão Tần để xin đồ ăn vặt.
Bỗng nhiên tai mèo cạnh cửa sổ giật mình. Dường như nó nghe được âm thanh của chủ nhân nó. Chủ nhân phát ra một tiếng không biết là thoải mái hay đau đớn, vô cùng ngắn ngủi. Rất nhanh bị tiếng nước che lấp.
Mèo đen xoay đầu, do dự một lúc nhưng vẫn quyết định thấy chết mà không cứu. Nó ngáp một cái, thực hiện động tác duỗi thân của mèo. Móng vuốt lộ ra không trung rồi một lần nữa nheo mắt lại.
Rất nhanh nó lại nghe được một tiếng động mới —— Một chiếc điện thoại di động không biết của ai ném ở trên giường, đang rung lên. Nó hờ hững liếc một cái, vờ như không thấy.
Thú hai chân thật là một sinh vật phiền phức.
Điện thoại rung vài chục giây mới dừng lại. Bên kia Tạ Cẩn gọi điện thoại cho con trai nhưng không có ai trả lời: "Ranh con!"
*
Hậu quả của việc tự mình trốn về từ công ty để làm chuyện xấu, còn vì vậy mà không nhấc điện thoại chính là Tạ Hành Dữ bị cha hung ác dạy dỗ một phen.
Mà Tạ Hà không thấy quá trình cún nhỏ bị dạy dỗ —— nhưng anh cũng đã cảm thấy mỹ mãn, sau đó ngủ gục trên giường vì kiệt sức.
*
Mấy ngày sau, trường học hoàn thành các thủ tục liên quan cho Tạ Hà. Anh cuối cùng cũng chính thức nhận việc.
Anh tiếp nhận vị trí của một vị giáo viên Quốc học trước kia trong văn phòng, vừa lúc ông về hưu. Trường thay cho anh một bộ bàn ghế mới tinh, anh dọn một số sách vở và đồ dùng cần thiết rồi đến làm quen với các thầy cô cùng phòng. Có lẽ vì ngoại hình đẹp nên đồng nghiệp rất thân thiện với anh.
Các môn học tự chọn như thế này chỉ cần một học kỳ là có thể hoàn thành, một tuần một lần. Điều này khá thoải mái với một con cá ướp muối như Tạ Hà.
Học kỳ đầu tiên vẫn như trước không có nhiều học sinh lựa chọn môn học này. Dù sao học sinh sẽ không chú ý tới một môn tự chọn không phổ biến đổi giáo viên.
Đương nhiên, số lượng học sinh nhiều hay ít không làm ảnh hưởng đến chất lượng dạy học của anh. Anh từng bước hoàn thành bài giảng, tiết học cuối cùng cuối học kì được dùng cho kỳ thi. Các câu hỏi không thể đơn giản hơn, và cũng không dễ để trượt môn.
Thầy giáo già để lại truyền thống "Sẽ không trượt", anh cũng không nên đánh vỡ điều đó của người ta.
Học kỳ đầu kết thúc và thời gian thử việc của anh cũng kết thúc. Trường học có vẻ khá hài lòng với anh. Học kỳ thứ hai vừa khai giảng, khi kết thúc đợt tuyển chọn môn học anh đã xem qua số lượng người đăng ký, phát hiện —— vậy mà đăng ký đầy rồi.
Tạ Hà khiếp sợ, phải biết trường đã mở môn học này rất nhiều năm rồi mà chưa một lần nào được chọn đầy như vậy.
Vào ngày khai giảng, anh cầm một chiếc cốc giữ nhiệt bước lên bục giảng, và nhìn thấy một đám đông học sinh dưới sân khấu, chật ních.
Anh đếm sơ qua một chút thì phát hiện người so với số đã đăng ký còn nhiều hơn.
A không phải chứ.
Những học sinh không chọn lớp của anh cũng đến góp vui?
Lịch sử cũng luôn tương tự kinh người như vậy. Anh im lặng một lát, an ủi bản thân trong lòng. Anh bật phương tiện lên coi như không có chuyện gì xảy ra, và bắt đầu lớp học.
Anh biết trong học kỳ vừa rồi anh luôn cảm thấy có học sinh lén chụp trộm anh dưới bục giảng không phải là ảo giác. Chắc chắn là có người đã đăng lên, hơn 70% học sinh trong lớp là nữ. Nói không phải đến để nhìn mặt anh thì anh không tin.
Đám học sinh này thật là đủ rồi.
Đối với loại chuyện này anh đã tương đối có kinh nghiệm. Vì để tránh bị học sinh chặn lại trong khoảng thời gian giữa hai tiết, vừa tan học xong anh đã chạy vụt vào phòng vệ sinh nam để trốn. Và đợi đến khi nào chuông vào tiết vang lên anh mới quay lại phòng học.
Nhưng sau tiết học thứ hai thì không còn dễ dàng để chạy trốn nữa. Anh phải thu dọn đồ đạc. Bọn học sinh chờ đã lâu vây lấy anh ngay lập tức, bao quanh anh rồi mồm năm miệng mười nói: "Thầy đừng đi, em có vấn đề muốn hỏi!"
"Em cũng có em cũng có!"
Tạ Hà: "..."
Có vấn đề mới có quỷ.
Kịch bản thử hỏi vấn đề để tiếp cận anh anh đã thấy nhiều nên không trách. Những học sinh lên trước còn tương đối kiềm chế, thật sự hỏi anh về chương trình học. Anh kiên nhẫn giải đáp rồi trò chuyện một lúc. Những học sinh đến sau bắt đầu bại lộ bản tính, trông mong nhìn anh:
"Thầy ơi, thầy có phương thức liên hệ không? Có vấn đề có thể lén hỏi thầy không?"
Tạ Hà mỉm cười, loại kịch bản này anh cũng gặp rất nhiều lần rồi. Anh không bị học sinh lừa, chỉ đưa địa chỉ văn phòng của mình.
"Thầy ơi, thành phố có tổ chức tên là từ thiện Ngọc Lâm. Trước đây con thấy bọn họ quảng cáo công ích, bên trong có người rất giống thầy. Đó là thầy sao?"
Tạ Hà nhìn học sinh nữ một cái, thầm nghĩ đứa nhỏ này còn biết từ thiện Ngọc Lâm. Anh nói: "Là thầy."
"Thật sao?!" Học sinh nữ lập tức kinh hô lên "Cách đây một thời gian nhà trường cũng phát video tuyên truyền của họ đấy. Em thấy có người nói người trong video chính là thầy giáo trong trường học chúng ta mà em còn không tin."
Tạ Hà không rõ trường có phát video tuyên truyền của từ thiện Ngọc Lâm hay không. Anh chỉ là một linh vật, cũng không hỏi đến công việc của tổ chức. Nhưng Tạ Cẩn đã tặng cho trường một tòa nhà, từ thiện Ngọc Lâm thêm vào thì cũng không phải chuyện gì lạ.
Đám học sinh quấy rầy anh một hồi, cuối cùng cũng miễn cưỡng chuẩn bị rời đi. Một học sinh nữ trong đó nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay anh, nhỏ giọng nói: "Thầy đã kết hôn rồi à, tiếc thật đấy..."
Tiếc cái gì? Nếu anh không kết hôn, chẳng lẽ còn muốn theo đuổi anh chắc!
Đám học sinh này!
Cuối cùng anh cũng vất vất vả vả tắt được máy tính dưới tầng tầng trở ngại. Anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bọn học sinh đồng thời nhìn vừa phía cửa. Một học sinh nữ kêu lên: "Xong rồi xong rồi, tiểu Tạ tổng tới kiểm ta. Chạy mau!"
Một học sinh nữ khác không hiểu: "Kiểm tra cái gì? Vì sao phải chạy? Tiểu Tạ tổng là ai?"
"Không kịp giải thích, mau chạy đi!"
Các học sinh bị bầu không khí căng thẳng kích động lập tức giải tán, vội vàng chạy trốn từ cửa sau, vừa chạy vừa nói: "Mặc dù không biết tiểu Tạ tổng là ai nhưng thấy rất đẹp trai đó!"
"Hình như tôi từng nghe nói, có phải người nhà họ Tạ hay không? Vừa rồi từ thiện Ngọc Lâm gì đó cũng là của nhà họ Tạ nhỉ?"
"Đúng thế, trước kia anh ấy là học sinh trường chúng ta đó. Quan trọng nhất là —— Người ta là chồng của thầy Tạ!
"Hả?"
"Đù má!"
Tạ Hà: "..."
Anh cũng biết chuyện này không giấu được.
Đám học sinh vừa chạy thì chỉ còn lại mình anh trong phòng học. Anh vừa quay đầu đã thấy Tạ Hành Dữ đang đứng ở cửa phòng học: "Nếu con không đến cứu chú thì chú sẽ bị bọn học sinh bám lấy bao lâu đây?"
Tạ Hà cầm đồ của mình lên, cầm cốc giữ nhiệt đi về phía cậu: "Cũng khoảng hai mươi phút... Nhưng mà hôm nay không phải thứ bảy sao? Sao cậu lại mặc như thế này, đến công ty à?"
"Ừm, mở họp tạm thời."
Tạ Hành Dữ hiếm khi thay quần áo đứng đắn. Chỉ là ngay cả một bộ vest đứng đắn mặc vào cũng không thấy quá đứng đắn. Hai tay cậu nhét vào trong túi quần, đẹp trai với chút hương vị hình người dạng chó.
Thời tiết tháng ba khá lạnh, Tạ Hà mặc áo khoác rồi mới ra khỏi phòng học, sánh vai cùng cậu đi ra ngoài: "Cúc áo không cài, cậu không lạnh sao?"
"Vừa nhìn thấy chú nhỏ liền không cảm thấy lạnh."
...Lại bắt đầu.
Tạ Hà không muốn để ý cậu, hai người cùng vào thang máy rời khỏi khu dạy học.
Hiện giờ cún nhỏ đã chính thức trở thành "Tiểu Tạ tổng", kế thừa bộ phận kiếm cơm áo của cha cậu. Nhưng cậu không cuồng công việc như Tạ Cẩn —— Không gì có thể ràng buộc được tiểu Tạ tổng.
Đúng giờ tan làm là không thể. Tên nhóc này một ngày không đến muộn về sớm thì sẽ khó chịu cả người. Mà nguyên nhân đến muộn hay về sớm đơn giản chỉ có hai cái:
Một, buổi tối hôm trước dính lấy Tạ Hà hồi lâu, ngày hôm sau muốn đi muộn một chút.
Hai, buổi tối muốn về sớm để dính lấy Tạ Hà.
Hai người rời khỏi tòa nhà dạy học, đi đến một góc vắng vẻ, Tạ Hành Dữ đột nhiên mở miệng: "Chú nhỏ có thể đừng đứng gần đám học sinh đó được không, con sẽ ghen."
Mí mắt Tạ Hà hơi giật: "Cậu cũng tốt nghiệp trường học này, có thể khoan dung với hậu bối của mình nhiều hơn chút được không?"
"Không thể."
Tạ Hà bất đắc dĩ. Anh đột nhiên chun mũi lại, ngửi ngửi mùi trên người đối phương: "Cậu xịt nước hoa?"
"Cái mũi thính thật đấy. Con xịt một ít." Tạ Hành Dữ cúi đầu "Dễ ngửi không?"
"Tạm được."
"Vậy mà chỉ là "tạm được"..." Tạ Hành Dữ hơi thương tâm, dán sát lại càng gần anh "Hôn con một chút."
"Không hôn." Tạ Hà nhíu mày "Còn đang ở trường học đấy."
"Nơi này không có camera." Tạ Hành Dữ ngẩng đầu nhìn chung quanh "Cũng không có ai."
"Cậu thật là..." Vành tai Tạ Hà ửng hồng, xác định xung quanh không có ai. Lúc này mới vươn tay kéo cà vạt đối phương khiến cậu cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên môi cậu một chút "Được rồi."
"Vẫn chưa được..."
Tạ Hà xoay người rời đi: "Về nhà lại nói."
Tạ Hà nhướng mày, bước chân sánh kịp anh: "Nói chuyện giữ lời."