Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 145




Sở Hoài Nam suy nghĩ rất nhiều khi tặng quà sinh nhật cho Tiếu Hi Hi.

Cho dù đưa cái gì thì hình như đều không thể nào diễn tả trọn vẹn tấm lòng của cậu.

Nhìn thấy ngày sinh nhật càng ngày càng đến gần, Sở Hoài Nam vắt hết đầu óc, cuối cùng đưa ra quyết định.

Ăn cơm tối xong, sau khi cả nhà lái xe về nhà thì đi đến công viên ở gần nhà đi dạo để tiêu hoá bớt.

Buổi tối về đến nhà, Tiếu Hi Hi tắm nước nóng trước tiên, sau đó sấy khô mái tóc rối bù trên vai, bôi kem dưỡng da rồi ngồi khoanh chân trên ghế sô-pha đọc sách trên Ipad.

Cô mới tải được một quyển sách tên là “Khởi nguyên của loài người”, vô cùng thú vị.

Cô vừa mới xem xong lời tựa thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.

“Vào đi.”

Cánh cửa được mở ra, Sở Hoài Nam đứng ở trước cửa, tay cầm một món quá được đóng gói vô cùng đơn giản. Cậu mặc chiếc áo T-shirt mềm mại phối cùng với chiếc quần dài màu đen, trong đôi dép lê vải màu tím nhạt lộ ra mắt cá chân trắng nõn.

“Quà sinh nhật sao?” Tiếu Hi Hi hỏi.

Sở Hoài Nam khẽ “ừm” một tiếng.

“Ngồi xuống đi, đóng cửa vào. Chị mở điều hòa trong phòng nên hơi nóng sẽ tản đi mất.”

Sở Hoài Nam nghe thấy vậy thì đi vào trong phòng, xoay tay đóng cửa lại.

Tiếu Hi Hi thường xuyên đi vào trong phòng ngủ của Sở Hoài Nam, nhưng dường như cậu chưa từng đi vào phòng của Tiếu Hi Hi. Hai người đều đang ở trong độ tuổi mới lớn nên cậu ta cũng cảm thấy hơi kiêng dè khi ra vào phòng của con gái, huống hồ cô nữ sinh này còn là Tiếu Hi Hi.

Từ khi bước chân vào căn phòng, trong lòng cậu dâng trào sự xao động khó mà ngó lơ được.

Cậu co rúc ngón chân trong đôi dép lê, rồi lại giãn ra, cánh mũi khẽ phập phồng, khoang mũi lập tức ngập tràn mùi hương của Tiếu Hi Hi.

Tiếu Hi Hi đứng lên từ ghế sô-pha, ngồi xuống cái ghế lười dưới mặt đất rồi chỉ vào chiếc ghế sô-pha, nói với Sở Hoài Nam: “Em ngồi ghế sô-pha đi.”

Sở Hoài Nam nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô-pha, thẳng lưng lên. Cậu từ từ đưa cái hộp trong tay ra rồi khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật chị.”

Sở Hoài Nam đã nghĩ rất lâu, nếu như không có món quà sinh nào khiến cho cậu hài lòng, vậy thì cậu muốn mua một món luôn ở bên cạnh Tiếu Hi Hi.

Cậu đã nghĩ đến những món mà mình có thể nghĩ, từ đồng hồ, vòng cổ cho đến đồ ngủ, cuối cùng cậu mua một đôi ốp điện thoại bằng da nguyên chất. Trong đó có một cái ốp được đóng gói thành quà rất xinh xắn, cái ốp còn lại, cậu sẽ lặng lẽ bọc trên điện thoại của mình.

Mỗi tháng Chung Lệ Mẫn đều cho cậu tiền tiêu vặt, bình thường trừ khi mua đồ ăn cho Hi Hi ra thì cậu cũng không dùng đến mà tích cóp tiền lại.

Tháng này Chung Lệ Mẫn cố ý cho cậu nhiều hơn một chút, bảo cậu chuẩn bị quà cho Tiếu Hi Hi. Cậu cộng thêm số tiền mình tích cóp được nên vừa khéo đủ mua một đôi.

Ốp điện thoại làm bằng chất liệu da dê, bên trên bề mặt được làm kẻ ô hình thoi. Bên trong mỗi một kẻ ô hình thoi đó đều được bỏ thêm bông, vì vậy sờ lên vô cùng dễ chịu.

Tiếu Hi Hi rất hài lòng, lập tức gỡ ốp điện thoại cũ của mình xuống, thay cái ốp mới lên.

Nắp bên ngoài ốp điện thoại còn có một vài khe cắm thẻ, vô cùng tiện dụng.

Sở Hoài Nam: “Chị có thích không?”

Tiếu Hi Hi: “Thích chứ, nó hữu dụng hơn so với cái trước.”

Sở Hoài Nam lấy điện thoại của mình ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Em cũng mua một cái giống vậy.”

Vẻ mặt của cậu không hề có sơ hở gì, nhưng ngón tay lại hơi siết chặt điện thoại một chút.

Tiếu Hi Hi cầm điện thoại của cậu, màn hình khoá là bức ảnh chụp chung khi cả nhà bốn người lần đầu ăn cơm cùng với nhau.

Khi Tiếu Hi Hi nhìn điện thoại, Sở Hoài Nam nhìn cô.

Sở Hoài Nam lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình cảm khó nói lên lời này.

Sự tồn tại của cô gái Tiếu Hi Hi này, dường như mỗi một câu cô nói, thậm chí mỗi một ánh mắt của cô đều có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.

Lúc này chỉ nghe thấy Tiếu Hi Hi xem xét tỉ mỉ chiếc ốp điện thoại và nói: “Cái ốp điện thoại này được đấy, mua thêm hai cái cho chú và thím đi.”

Bình thường chú và thím mua quần áo rồi mua cả giày cho cô, vừa khéo sắp đến Giáng Sinh rồi, cô có thể tặng quà cho bọn họ. Tiếu Hi Hi đề nghị: “Hai chúng ta mỗi người bỏ một nửa tiền.”

Sở Hoài Nam: “... Được thôi.”

Cậu còn có thể nói gì được nữa đây?

Vì vậy chiếc ốp điện thoại này trở thành tiêu chuẩn phù hợp nhất của cả nhà Tiếu Viễn Sơn, ẩn chứa tình thân sâu sắc.

Bầu không khí của lễ Giáng Sinh dần dần trở nên rộn ràng. Đến đêm trước Giáng Sinh, những người đi đường đều hối hả, chen chúc nhau.

Tiếu Hi Hi mặc chiếc váy lông nhung mà thím chuẩn bị cho mình, chiếc váy màu đỏ này được làm bằng lông của dê Angora nên vô cùng thoải mái dễ chịu. Sở Hoài Nam cũng hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ mình mà thay một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu đỏ để phù hợp với bầu không khí ngày lễ.

Nhìn từ xa, hai người họ giống như con nai của ông già Noel đã thành tinh vậy...

Cả nhà đã đặt một nhà hàng Tây từ trước, nghỉ lễ quan trọng nhất là bầu không khí. Nhà hàng này rất khó hẹn trước, chi phí bình quân cũng rất cao.

Đầu bếp cũng từng làm đầu bếp chính của một nhà hàng ba sao Michelin nào đó, đồ ăn cũng được vận chuyển trực tiếp từ nơi sản xuất nên vô cùng tươi mới.

Người bồi bàn dẫn đường cho cả nhà.

Lúc này đúng lúc có một người trung niên và một thiếu niên đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn bầu không khí giữa hai người họ vô cùng căng thẳng. Bọn họ tình cờ chạm mặt với bốn người Tiếu Viễn Sơn, cả hai bên đều sững sờ.