Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 50





Lý thư sinh có như thế nào cũng không thể ngờ được là Long Vương đại nhân mà hắn tôn thờ kính trọng… lại có phối ngẫu quen biết với thê tử của hắn ta.

Thế nên khi nhân được quà cưới và văn gửi lời chúc mừng có nét chữ giống hệt trước đó nhận được, Lý thư sinh lập tức lăn ra bất tỉnh nhân sự.Quà cưới là Tôn Minh Châu chọn lựa, tặng cho Chúc Liên Sinh là một chiếc trâm vào có hình đài sen, tặng cho Lý tú tài, không đúng, bây giờ là Lý cử nhân là một chiếc bút lông sói.Chúc Liên Sinh lay gọi Lý thư sinh ngất xỉu, Lý thư sinh thì không có một chút phản ứng nào, không biết là do uống quá nhiều hay là vì quá hưng phấn mà bất tỉnh nhân sự như thế.

Đêm tân hôn mà ngủ một mạch đến sáng thì sẽ thành trò cười nên Chúc Liên Sinh vốn rất dịu dàng cũng đành nghiến răng, “bốp bốp”, cho Lý thư sinh ăn hai cái bạt tai.Tôn Minh Châu và Chiêu Giang trốn ở trên nóc nhà, gỡ mái ngói ra nhìn trộm.Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tôn Minh Châu phải lấy tay bịt miệng mới có thể không cười ra thành tiếng, cầm lấy mái ngón xếp lại lên mái nhà, Tôn Minh Châu nói: “Chúng ta về nhà đi?”Chiêu Giang thì vẫn muốn xác định lại xem đêm động phòng hoa chúc có đúng là giống như hắn nghĩ hay không cũng chỉ đành gật đầu, ôm lấy bà vợ của mình quay về nhà.Thời điểm thu hoạch của ngày thu cũng đã đến, các thôn làng men theo bờ sông lại bắt đầu “quyên góp lương thực” cho Long Cung với quy mô lớn.Quy tổng quản chưa bao giờ gặp được Long Vương nào lại được bách tính kính yêu đến như thế, bò dê lợn ngựa rồi hoa tươi và rượu chất đống trong nhà bếp của Long Cung đến mức không còn chỗ mà để nữa.Tôn Minh Châu nghe Quy tổng quản nói mới biết, căn nhà đá mà ban đầu nàng xuống đáy sông này ở cùng với Chiêu Giang là nơi Long Cung tuần tra dùng để dừng chân.


Nói rõ ràng hơn thì là nơi thu gom và chuyển đồ…Còn về tại sao ở đó lại có hai bộ đồ người lớn thì Quy tổng quản giải thích: “Bởi vì Long Vương nhiệm kỳ trước toàn quên không mặc quần áo, thế nên chuẩn bị cho ngài hai bộ đồ để đó, lúc lên bờ có cái để mặc.”Xem ra long tộc có thói quen ở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đây là bản tính trời sinh rồi.Tuy rằng Quy tổng quản mệt đến mức thở hồng hộc nhưng mà lão rùa già vẫn rất là vui mừng.Từ lúc lão có thể nhớ được chuyện thì địa vị Long Vương của bọn họ trong lòng bách tính luôn ở mức trung bình khá, nhưng mà hương hỏa vượng nhất thì không phải là miếu Long Vương của bọn họ.

Mà là ở Quan âm tống tử, hoặc là của Thần Tài… Là những thần tiên có năng lực nghiệp vụ rất mạnh.Đấy dẫu sao cũng là những thần tiên có bản lĩnh thật sự, lão rùa già không phục nhất là những thần tiên rảnh rỗi khác, theo như thành tích công đức mà nói thì có ai có thể so bì được với Long Vương của Thủy tộc, nhưng mà bá tánh thì lại hoàn toàn không hề hay biết.Không ngờ được là, miếu Long Vương cũng có ngày có hương hỏa hưng thịnh như thế, bức tượng Long Vương thì ánh vàng lấp lánh, chỉ nhìn thôi mà lão không nỡ chớp mắt.Đợi đến khi đã hiểu rõ tính khí của vị Long Vương mới nhà mình, Quy tổng quản hiểu rõ được rằng tuyệt đối không phải tự Long Vương nhà mình có thể tích lũy công đức như thế được.

Vậy thì còn có ai có thể giúp đỡ ngài ấy chứ? Chỉ có người mà Chiêu Giang nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, Tôn Minh Châu mà thôi.Lão rùa già đã sống mấy nghìn năm rồi, lần đầu tiên cảm thấy kiếm một Vương phi là con người hình như cũng là một quyết định không hề tồi.Lão cũng bắt đầu thấy kính trọng vị Long Vương phi này từ tận đáy lòng.Lúc thu hoạch, mọi người ở trên bờ ăn mừng, Long Cung ở dưới đáy sông sao lại có thể không ăn mừng cho được.Tôn Minh Châu đề nghị, chúng ta cũng có thể làm một nghi lễ ăn mừng ngày mùa bội thu.


Chiêu Giang đối với quyết định của nàng thì chưa bao giờ lắc đầu cả, đương nhiên là tán đồng rồi.Từ lúc đến nơi này, hầu hết thời gian Tôn Minh Châu đều chỉ ở cùng với Chiêu Giang, thế nên thỉnh thoảng cũng muốn tất cả mọi người cùng náo nhiệt với nhau.

Nàng đi đến nhà Trần Tam Bảo lừa gạt được mấy chục vò rượu từ nhà lão, Trần Tam Bảo mấy chục năm làm trưởng thôn nên vơ vét được không ít.“Lôi Phong gương mẫu” của thôn Thám Thủy - trưởng thôn Trần Tam Bảo nửa đêm bị Tôn Minh Châu và Quy tổng quản dọa cho nhất khiếu thăng thiên, đến sáng sớm ngày hôm sau thì liền vội gọi con trai lão ta đi đặt mấy chục vò rượu ngon về.Trong lịch sử của Long cung, nghi lễ ăn mừng bội thu lần đầu tiên đã được tổ chức một cách rất rộn ràng.Chỉ uống rượu thôi thì cũng không đủ náo nhiệt, Tôn Minh Châu thì nhân lúc Trần Tam Bảo vẫn chưa chuẩn bị xong rượu ngon đã thúc giục Quy tổng quản đi chuẩn bị tiết mục biểu diễn.Nếu như là mấy tháng trước đây thì các yêu tinh thủy quái nữ trong sông này nhất định sẽ rất nhiệt tình xuất hiện biểu diễn thân hình mềm mại của mình trước mặt Chiêu Giang, nhưng mà bây giờ thì còn ai dám nữa?Tôn Minh Châu vẻ mặt không chút cảm xúc hỏi Quy tổng quản: “Lão vừa nói tiết mục biểu diễn này gọi là cái gì cơ?”Quy tổng quản: “… Ngư vĩ phiêu diêu.”Tôn Minh Châu: … là chỗ nào phiêu diêu chứ? Cả dãy đuôi cá vàng xếp như thế kia, chẳng khác gì là cá vàng khô… Đừng nói là phiêu diêu, càng giống với cá vàng đang dậm bước hành quân thì đúng hơn…Những ngư quái rõ ràng là có thể mềm mại lả lướt cũng chỉ đành có khổ nhưng không dám nói ra…Tôn Minh Châu khuyên bản thân không thể dùng tiêu chuẩn của hiện đại để phán xét tiết mục của cổ đại.Nhưng mà Tôn Minh Châu không biết rằng tập dượt trước mặt nàng và biểu diễn nhảy múa trước mặt Chiêu Giang đối với đám yêu tinh thủy quái dưới đáy sông này mà nói, là hai đẳng cấp thách thức hoàn toàn khác nhau.Trong nghi lễ ăn mừng thu hoạch nhìn thấy đám thủy quái nữ đó động tác cứng đờ như bù nhìn, Tôn Minh Châu không còn nói được gì nữa…Yêu tinh thủy quái vốn diêm dúa lòe loẹt đều thu gọn những chiếc đuôi cá đẹp đẽ của mình lại, chỉ sợ Long Vương biến bọn họ thành món xào.


Ngoại trừ Quy tổng quản ra thì Tôn Minh Châu không cách nào nói chuyện được với các yêu tinh thủy quái khác, bởi vì bọn họ đều không nói được tiếng người, thế nên nàng cũng không nghe thấy được những tiếng kêu gào thảm thiết của bọn họ.Chiêu Giang không uống rượu, cả buổi lễ đều chỉ ngồi yên trên ghế chủ tọa ăn cá kho tộ.Quy tổng quản dẫu sao cũng đã sống mấy nghìn năm, cũng có thể uống được rượu ở nhân gian, Tôn Minh Châu cuối cùng cũng có thể gặp được thủy quái có thể cùng nàng uống rượu, một người một rùa bắt đầu uống rất vui vẻ.Ánh mắt của Chiêu Giang vẫn luôn chú ý đến nàng, Tôn Minh Châu vừa mới có chút hơi men thì Chiêu Giang đã phát hiện ra, chiếc đuôi dài của hắn liền quấn lấy eo của nàng, Tôn Minh Châu hình như đã quá quen với việc này, chỉ đưa tay vuốt ve cái đuôi rồng, nói khẽ: “Ngoan, đợi một lát.”Chiêu Giang ngoan ngoãn đợi nàng, ánh mắt thì đã chuyển sang hướng khác, bắt đầu nhìn chằm chằm Quy tổng quản.

Tôn Minh Châu vừa rót đầy chén rượu của mình, cũng rót rượu cho Quy tổng quản, nhìn thấy Quy tổng quản không cầm chén rượu lên, nàng liền giục: “Mau uống đi chứ, lão đang nhìn cái gì thế?”Quy tổng quản đã uống tới mức đê mê, đang là lúc thấy dễ chịu nhất thì đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình.

Chịu đựng sự khϊếp sợ khác biệt về giống loại, lão Quy tổng quản khẽ quay đầu nhìn về phía đó thì đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Long Vương.Uống tiếp sao? Quy tổng quản rụt cổ lại, thôi vậy, đi ngủ thôi.Tôn Minh Châu vừa chớp mắt thì phát hiện ra Quy tổng quản đã rúc vào trong mai.… Đây là uống nhiều quá rồi sao?“Minh Châu, đi ngủ không?” Chiếc đuôi của Chiêu Giang hơi dùng lực là đã ngoắc được nàng vào trong lòng.Hai má của Tôn Minh Châu đã đỏ ửng, hai cánh tay nàng liền quàng lấy vai của Chiêu Giang, mùi rượu nồng nặc nói: “Đi ngủ thôi.” Thân thể của cô gái mồ côi này dẫu sao cũng không phải là của nàng, bản thân nàng có thể uống được một cân rưỡi rượu, nhưng cơ thể này thì chỉ có vài lạng là đã không được rồi.Đôi đồng tử dựng đứng của Chiêu Giang chớp một cái, cả Long Cung vốn đang kéo đàn nhảy múa đột nhiên trở nên im phăng phắc, tất cả mọi yêu tinh thủy quái đều bò rạp xuống đất, yên tĩnh không một tiếng động.Long Vương yêu chiều ôm lấy Minh Châu của hắn, cái lưỡi to đùng thô ráp liếm lên làn da mềm mại của nàng.


Minh Châu mỉm cười hôn lại, men rượu làm tăng tính nhiệt tình của nàng, tay của nàng bắt đầu không ngoan ngoãn sờ mó lên cơ bắp của Chiêu Giang.Tuy là khác giống loài nhưng mà cơ bắp của Chiêu Giang thì vẫn ẩn giấu bên dưới lớp vảy, có thể nhìn thấy một cách rõ rệt.Lớp vảy mềm mại dưới bàn tay vuốt ve vang lên tiếng sột soạt, đó là một cảm giác hết sức kỳ diệu.

Rõ ràng những chiếc vảy ấy sắc bén không khác gì lưỡi của bảo kiếm, vậy mà lúc này đây thì lại mềm mại như mảnh giấy vậy.Đấy là do Chiêu Giang chiều chuộng nàng.Tiểu Long Vương ôm nàng về đến thẩm cung, đẩy dạ minh châu lơ lửng trong không trung ra xa, chỉ để lại một viên chiếu sáng.Hắn ôm lấy Tôn Minh Châu đổ ập xuống giường, lấy bản thân mình làm đệm giường cho nàng.“Minh Châu.” Cổ họng của Chiêu Giang phát ra tiếng “grừ”, chậm rãi liếm lên gương mặt và cổ của nàng.Hơi men của rượu trắng từng chút từng chút len lên hai gò má của nàng, Tôn Minh Châu hai mắt nhắm hờ, mỉm cười nói với Chiêu Giang: “Chiêu Giang, ta thấy rất vui.”Cái đuôi to lớn của Chiêu Giang quấn lấy hai chân của nàng, chậm rãi di chuyển, giống như là đôi tay của tình nhân nhẹ nhàng vuốt ve vậy.Minh Châu nằm trong lòng hắn, Chiêu Giang mở đôi mắt màu hổ phách của hắn, mái tóc dài màu vàng kim rải bên gò má, vành tai của Minh Châu.

Cảm xúc trong đôi mắt hơi khép hờ của Mình Châu khiến cho tim hắn đập mạnh.Đột nhiên, trước mắt của Chiêu Giang lướt qua những hình ảnh xếp chồng lên nhau, hắn nhìn thấy bản thân há to cái miệng rộng lớn của mình, như phát điên lên trước mắt vị thái tử mới gặp cách đây mấy ngày trước; nhìn thấy bản thân bị một đám người tu luyện tiên thuật đè bẹp ở trên bờ, rút lấy gân rồng trên lưng của hắn; lại nhìn thấy thân xác rồng của hắn ở dưới đáy sông này cô độc mà trôi dạt không có mục đích…Cuối cùng tất cả những hình ảnh ấy đan xen vào nhau rồi trở thành khoảnh khắc đầu tiên khi hắn nhìn thấy Minh Châu, nàng mở to đôi mắt tròn xoe của mình, cho dù là kinh hãi nhưng khóe mắt nàng vẫn uốn cong, rồi nở ra một nụ cười ấm áp.Đôi mắt đó Chiêu Giang không bao giờ có thể quên, trong đó giống như có chứa đầy ánh sao vậy.“Minh Châu, chúng ta thành thân đi.” Chiêu Giang ôm lấy nàng, hạ thấp giọng nói.Hơi men bốc lên đầu, Tôn Minh Châu uống hơi nhiều, nàng nỗ lực mở mắt ra, mỉm cười nói: “Được thôi, đầu xuân chúng ta thành thân.”Chiêu Giang không biết là trước mắt mình lướt qua cái gì nữa, nhưng mà hắn hình như có thể đoán ra, nếu như mà Minh Châu không xuất hiện thì có lẽ hắn sẽ sống thành như con rồng trong ảo ảnh đó.Không có khát vọng, không có hy vọng, cũng không có tương lai.Siết chặt Tôn Minh Châu ấm áp vào trong lòng, Chiêu Giang mở to đôi mắt màu vàng của hắn, không hề động đậy nhìn nàng ngủ say.Ngủ một giấc tỉnh dậy, Tôn Minh Châu nhắm hai mắt lại vươn chân ra, đạp phải đùi rồng mát lạnh, Tôn Minh Châu không hề mở mắt ra, rúc vào trong lòng hắn, nũng nịu nói: “Ta đau đầu quá.”Long Vương Chiêu Giang cả đêm không ngủ không hề nói gì mà bắt đầu bóp đầu cho nàng, nói: “Lần sau đừng uống nhiều như thế nữa.” Rượu là cái thứ thật sự uống không hề ngon, lại còn khiến cho Minh Châu đau đầu nữa.Ý thức dần dần quay lại, Tôn Minh Châu chóp chép miệng, mơ mơ màng màng nói: “Áo váy lúc thành thân chàng phải chuẩn bị cho tốt đấy.”Tôn Minh Châu cảm thấy bản thân nàng thật là xảo quyệt, những lời nói như thế này cũng có thể nhắm mắt mượn men rượu mà nói được.Nàng vốn là một người phụ nữ rất thẳng thắn, từ lúc bắt đầu xuyên không đến cơ thể nữ nhân mồ côi này thì nàng đã biết một người không biết bơi như nàng phải làm thế nào để có thể sống lâu hơn nữa.Nàng biết là Chiêu Giang thích nàng, nàng cũng có thể phát hiện được nhưng yêu tinh thủy quái dưới đáy sông này xuân tình động đậy như thế nào, cho dù nàng không tận mắt chứng kiến, nhưng sau những gì xảy ra thì nhìn biểu hiện của Quy tổng quản thì cũng có thể đoán ra được phần nào.Thế nên cá chép kho tộ nàng ấy không hề động đến một miếng nào, cái vỏ ốc đó sau khi tô màu lên xong thì cũng đã chôn rồi.Tình cảm của Chiêu Giang đối với nàng cũng giống như dòng sông này vậy, chảy dài và trong vắt.Nhưng mà tuổi thọ của loài người thì có hạn, nhiều nhất thì nàng cũng chỉ có thể ở cùng hắn vài chục năm mà thôi.Vậy thì nàng còn có gì mà phải do dự nữa chứ?Chiêu Giang chỉ có thể chiếm hữu nàng trong vài chục năm ngắn ngủi, sau đó thì phải cô độc một mình chịu đựng mấy nghìn năm thậm chí là mấy vạn năm đau khổ, vậy thì tại sao nàng lại không dám nhanh chóng thành thân với hắn chứ?Có lẽ sẽ có người nói, nếu như ngươi yêu hắn thì hãy nhanh chóng khiến hắn quên ngươi đi, vậy thì mấy nghìn mấy vạn năm còn lại của hắn mới không còn đau khổ như thế nữa.Nhưng Tôn Minh Châu nàng vốn không phải là loại người lương thiện đến như vậy.Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, phụ thân cũng bỏ rơi nàng lại mà bỏ đi, chỉ có duy nhất mợ nhà cậu là người đã nuôi nàng lớn lên.Nàng không sợ ánh mắt lạnh nhạt của người đời, càng không kinh hãi trước sự xỉa xói châm chọc.Nàng sợ nhất là tình cảm chân thành nóng bỏng, tấm lòng ấm áp của Chiêu Giang khiến cho nàng dũng cảm quên cả bản thân mình, kể cả có trở thành lưu huỳnh đốt cháy trái tim chân thành đó thì nàng cũng không tiếc bất cứ thứ gì..