Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 53




Bên trong sân luyện võ rộng lớn, một tiểu nam hài có mái tóc vô cùng dài đang trợn tròn đôi mắt như chuông đồng nhìn nữ hài tử đối diện mình.

Năm nay nữ hài tử đó sáu tuổi, dáng vẻ giống như một con búp bê thanh khiết với mái tóc dày mềm mại, đôi mắt long lanh to tròn trên gương mặt trắng nõn, hàng lông mi vừa dài vừa dày giống như cánh của một con chim con.

Đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy.

Vân trưởng lão tuấn tú khẽ vỗ nhẹ lên nữ nhi nhà mình, Vân Vụ Ải ngẩng đầu, đôi mắt to dường như biết nói nhìn về phía “người cha hời” của nàng.

Vân trưởng lão cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt hiền hoà, mỉm cười cổ vũ nàng.

Vân Vụ Ải mím môi, lại đưa ánh mắt về phía nam hài tử đối diện. Nữ hài tử ấy nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng, động tác rất cẩn trọng.

Nhưng thật ra bạn nhỏ Vân Vụ Ải này không hề sợ hãi chút nào, ngược lại trong lòng còn vô cùng bình tĩnh giống như một cái nồi hạt sắt. Đừng nói là rung động, cho dù có cục đá lớn rơi xuống thì lông mày của nàng không sẽ không nheo lại dù chỉ một cái, cứ yên lặng chờ cục đá lớn đó bị hạt sắt nuốt chửng.

Hôm nay nàng mới có giây phút hiếm hoi giật mình. Nàng xuyên được nửa năm rồi, cho dù biết mình đang ở trong đại bản doanh của một nhân vật phản diện nào đó, nhưng không ngờ lại tiếp xúc đến nhân vật phản diện trong sách nhanh đến như vậy.

Đã vậy còn là chó điên mạnh nhất đó nữa...

Ánh mắt của bạn nhỏ Vân Vụ Ải ảm đạm, toát lên vẻ buồn phiền không thuộc về độ tuổi này...

Vân Vụ Ải là một đứa trẻ vô cùng điển hình, được ông bà nội nuôi lớn. Bởi vì liên quan đến công việc nên ba mẹ cô* quanh năm bay khắp thế giới, chỉ có thể gửi gắm cô vào nhà ông bà nội nuôi.

(*: đoạn này kể về thân phận của nữ chính ở thế giới hiện thực nên đổi ngôi ba)

Trong trí nhớ khi còn nhỏ của Vân Vụ Ải, cô không ở trong nhà của ông bà nội mà được ông bà đưa lên máy bay tới Trung Phi thăm cha mẹ là những nhà động vật học.

Người lớn trong nhà đều là những phần tử trí thức, khi những đứa trẻ khác còn đang nghe nhạc thì Vân Vụ Ải đã nghe tin tức trên chương trình truyền hình cùng với ông nội giáo sư; khi cô lên tiểu học, những bạn gái cùng lớp còn đang nhảy dây hay trang trí lẵng hoa thì Vân Vụ Ải đã đi đến công viên tập Thái cực quyền cùng ông bà nội và nghịch kiếm gỗ nhỏ; khi cô lên cấp hai, những bạn học cùng lớp đang tranh thủ lúc rảnh rỗi để đọc truyện tranh tiểu thuyết, theo đuổi các ngôi sao oppa thì Vân Vụ Ải đã nghe hí khúc, luyện thư pháp và đọc những danh tác; lên đến cấp ba, những chàng trai cô gái tuổi dậy thì bắt đầu rục rịch, la hét muốn phản nghịch thì Vân Vụ Ải lại vùi mình trong biển học hành, hơn nữa còn kiên quyết muốn dìm chết mình ở trong đó...

Khi lên đại học, những cặp đôi yêu nhau đôi vào đôi ra ở khắp trường, Vân Vụ Ải lại xinh đẹp như cây hoa Hải Đường với những giọt sương vương trên cánh hoa, yêu kiều thơm ngào ngạt. Không phải là không có ai theo đuổi cô, mà là cô luôn nhìn vào đối phương với gương mặt bình tĩnh và đôi mắt to tròn, hờ hững nói: “Anh có thể nói cho tôi biết kế hoạch trong tương lai của mình được không? Rồi tôi sẽ quyết định có đồng ý với anh hay không.” Cô phải biết tương lai đối phương định phát triển ở thành phố nào, định làm công việc gì và có hợp với kế hoạch của cô hay không. Nếu không lỡ như được nửa năm rồi mới phát hiện ra không hợp thì...

Cô cảm thấy rất phiền phức... Yêu đương kết hôn thật sự là chuyện phiền phức nhất, không thể lưu trữ rồi tái sử dụng lại được mà còn rất lãng phí thời gian.

Nhưng con trai ở độ tuổi ấy, có mấy ai thật sự suy nghĩ đến tương lai chứ?

Vân Vụ Ải không phụ sự mong đợi của mọi người mà độc thân đến khi tốt nghiệp đại học. Trong trường đồn cô khinh nghèo trọng giàu, kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cô hoàn toàn không hề quan tâm mà chỉ uống trà, gảy đàn tranh, luyện Thái Cực Quyền. Thời gian là vàng là bạc, cô sẽ không lãng phí vàng bạc vào người không liên quan gì đâu.

Sau khi ông bà nội mất, cô sống một mình trong Tứ Hợp Viện trống trải. Ba mẹ cô đều là những người tuỳ tính văn minh, chưa bao giờ thúc giục cô kết hôn, vì vậy loáng một cái cô đã ngoài ba mươi rồi.

Mỗi ngày cô đều sống rất dư dả, vào ngày nghỉ thì tự đi xuống bếp nấu hai món ngon, buổi chiều thì đọc quyển sách mình yêu thích, luyện thêm yoga rồi ngồi thiền một tiếng. Cuộc sống rất an nhàn và thoải mái.

Nhưng bởi vì quá thoải mái đến khi cô nhận ra mình đã xuyên vào một nữ hài tử trùng tên trùng họ, trùng cả gương mặt thì cô còn tưởng mình đang nằm mơ.

Lúc đầu cô còn không nhận ra đây là một quyển sách, cho đến khi nghe thấy tên của “người cha hời” thì cô mới biết đây là đâu, mới ý thức được mình đã xuyên vào trong bộ truyện tranh linh dị sôi máu...

Từ khi sinh ra đến trước khi xuyên vào sách, truyện tranh của Vân Vụ Ải có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lời nói, hành động và biểu cảm nhân vật trong truyện tranh quá khoa trương nên cô không thích cho lắm.

Bộ truyện tranh này là ông nội mua cho cô. Bởi vì cháu gái nhỏ nhà mình không thích truyện cổ tích mà thích các tác phẩm văn học khó hiểu, ông bà nội sợ cô thiếu đi sự ngây thơ chất phác của trẻ em nên mới đi đến tiệm sách mua một bộ truyện tranh có nhiều người đọc nhất khi đó.

Nhận lấy mà không đọc là rất lãng phí tiền, Vân Vụ Ải cũng không muốn ông bà nội phí công vô ích nên mất mấy ngày là xem xong hết... Quả nhiên cô không hiểu gì cả...

Ví dụ như nói về Đồ Tô Ngang, chiến thần ở trong truyện. Cái danh xưng “chiến thần” của hắn không phải là được tác giả phong mà là được các độc giả phong, nguyên nhân rất đặc biệt là vì hắn quá mạnh, được xưng là nhân vật phản diện đánh nhau khủng nhất trong lịch sử.

Hắn là nhân vật phản diện lớn thứ hai trong truyện tranh và hầu như đã thu hút tất cả độ hot. Hắn chiến đấu một mình với tam đại cao thủ của nhóm nhân vật chính, càng đánh càng dũng mãnh, cuối cùng san bằng tất cả. Ngay cả bản thân tác giả cũng phải thừa nhận mặc dù đầu óc của Đồ Tô Ngang không được bình thường, nhưng quả thật không thể khinh thường sức mạnh của hắn được.

Bởi vì độ nổi tiếng của Đồ Tô Ngang rất cao, vẽ đến cuối cùng rồi mà tác giả cũng không biết nên để hắn rời đi như thế nào. Vì vậy đã để cho Tô Đồ Ngang thông minh một lần, tự phát hiện ra Boss phản diện luôn lợi dụng sức mạnh của mình, cơn giận dữ của hắn bị châm ngòi, cuối cùng nổi điên lên, đến cả bản thân mình cũng đánh. Sau khi biết được tình hình, hắn quay người đi đánh Boss phản diện, đợi đến khi nhóm nhân vật chính đến thì Boss cũng bị hắn đánh cho tàn phế...

Đương nhiên kết cục cuối cùng là Boss phản diện bị tiêu diệt, nhóm nhân vật chính nhân tiện mời Đồ Tô Ngang gia nhập với bọn họ, cùng đi đánh quái.

Nhưng Đồ Tô Ngang lại quay người biến mất trong rừng cây, không xuất hiện nữa.

Có rất nhiều người trên mạng bàn luận tại sao hắn lại không gia nhập vào nhóm nhân vật chính, một câu trả lời trong đó có nhiều lượt thích nhất.

“Đi cùng với những người thất bại dưới tay mình thì có gì vui đâu chứ?”

Kẻ tâm thần không đáng sợ, chỉ sợ lúc kẻ tâm thần đánh nhau thôi.

Đồ Tô Ngang chính là người theo đuổi sức mạnh, là một kẻ điên cuồng luyện võ.

Sau khi Vân Vụ Ải chắc chắn nơi mình đang ở chính là “thành Đồ Tô” mà mình từng thấy trong truyện tranh và Thành chủ có một nhi tử tên là Đồ Tô Ngang, nàng bèn im lặng...

Sau đó vào một ngày, nàng bị chọn làm đại tỳ nữ của thiếu thành chủ, lần đầu tiên gặp mặt kẻ tâm thần trong truyền thuyết này...

Nguyên văn trong truyện tranh có tình tiết Đồ Tô Ngang chọn đại tỳ nữ, nhưng chỉ chiếm một vài phân cảnh mà thôi. Tình tiết này chủ yếu muốn biểu đạt khi còn nhỏ Đồ Tô Ngang đã không rõ bệnh tình...

Phụ thân của hắn đã lựa chọn ra một người có võ thuật vô cùng cao bẩm sinh trong số những nữ tử của thuộc hạ mà mình hài lòng nhất để làm đại tỳ nữ cho con trai của mình. Đại tỳ nữ cũng không phải là nha hoàn, mà là nữ tâm phúc, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đồ Tô Ngang và sau này cũng sẽ cao hơn những thuộc hạ khác của hắn.

Nữ hài tử kỹ tính, sau này khi Đồ Tô Ngang ra ngoài rèn luyện cũng có thể chăm sóc hắn một chút, nếu như hai hài tử ưng ý với nhau thì sau này lớn lên đương nhiên sẽ ở bên nhau.

Chuyện này cũng rất phổ biến trong nhà đại thành chủ, thanh mai trúc mã, trải qua đồng sinh cộng tử thì tình cảm sẽ càng sâu sắc hơn.

Nhưng thành chủ Đồ Tô không ngờ rằng từ nhỏ nhi tử của ông ấy đã không đi trên con đường bình thường. Trong nguyên tác truyện tranh, Đồ Tô Ngang đánh Vân Vụ Ải không hề nể nang gì, đánh xong còn nói với cha hắn rằng: “Con không cần đại tỳ nữ yếu ớt như vậy.”

Từ nhỏ Vân Vụ Ải đã là một hài tử xinh đẹp, là đại mỹ nhân hạng nhất hạng nhì trong truyện tranh. Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng.

Khi còn nhỏ Vân Vụ Ải là một hài tử đáng yêu thuần khiết, dù người có tâm địa sắt đá cũng không thể xuống tay được.

Thành chủ Đồ Tô không nói lên lời mà nhìn nhi tử độc nhất của mình, một câu cũng không buồn nói nữa, chỉ xắn tay áo lên, xách Đồ Tô Ngang lên rồi đánh cho một trận.

Với tình hình này của nhi tử nhà mình, e rằng huyết mạch của gia tộc Đồ Tô sau này sẽ đoạn tuyệt mất...

Đúng như suy nghĩ của Thành chủ Đồ Tô, trong truyện tranh nam nữ chính sinh ra cả một đội bóng rổ, còn Đồ Tô Ngang vẫn ngao du thiên hạ, cô đơn bơ vơ, là một con gà tơ ngốc nghếch thiếu thốn.

Vân Vụ Ải thu ký ức lại, nhìn về phía Đồ Tô Thành hồi còn nhỏ tuổi mái tóc bay phấp phới, khoa chân múa tay mà khẽ thở dài, nàng không thể nào ngoan ngoãn bị đánh được. Đồ Tô Ngang ra tay không hề nể nang gì, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết là sẽ đau đớn rồi.

Hơn nữa sau khi Đồ Tô Ngang gia nhập vào phe nhân vật phản diện. Với tư cách là thiếu thành chủ thành Đồ Tô, toàn bộ thành Đồ Tô đều liên quan đến hắn, như vậy ắt sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cả nhà nàng...

Cho dù bây giờ nàng quyết định không rơi vào trong vũng bùn này, nhưng còn hơn mười mấy năm nữa mới trưởng thành, sau mười mấy năm ấy nàng có thể ngẩng đầu mà đi được không?

Đương nhiên không thể.

Cho dù có trả trước công ơn dưỡng dục mười mấy năm sau thì nàng cũng không thể coi như không biết chuyện gì được.

Nghĩ đến sau này, nàng lại nhớ lại nguyên nhân Đồ Tô Ngang gia nhập vào phe phản diện.

Mặc dù nàng không muốn, nhưng cũng không thể mang hắn quay trở về...

Đồ Tô Ngang xoa mũi, kích động nói với Vân Vụ Ải: “Này, ngươi có mạnh không?”

Nhìn đi, lại bắt đầu phát bệnh rồi.

Vân Vụ Ải ung dung thản nhiên nhún vai, từ khi “nàng ấy*” lên bốn tuổi, Vân trưởng lão đã dạy nàng ấy pháp thuật cùng võ thuật, khi Vân Vụ Ải tiếp nhận cơ thể thì cũng tiếp nhận ký ức của nàng ấy. Mà nàng vốn đã đánh Thái Cực Quyền mười mấy năm, sau khi xuyên đến thế giới này, nàng cũng không vì tuổi còn nhỏ mà lười biếng.

(*: Nàng ấy ở đây chỉ thân chủ mà Vân Vụ Ải xuyên vào)

Còn những điều mình không biết nàng sẽ học hỏi nhiều hơn. Dù sao trong thế giới này, nếu như không biết võ thuật, dù bây giờ chưa trở thành gánh nặng cho người khác thì cũng sắp sửa trở thành rồi.

Vân Vụ Ải hướng lòng bàn tay phải lên trên, chậm rãi đẩy lên phía trước. Nàng khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ phiền phức thật đấy, đánh xong sẽ toát đầy mồ hôi. Khi nàng quay về phải tắm rửa, tắm rửa xong phải luyện võ, rồi lại toát đầy mồ hôi, xong lại phải tắm rửa lần nữa...

Người đẹp biến thành từ sứ trắng cất giọng nói trẻ con: “Không mạnh, còn phải nhờ ngươi chỉ giáo.” Giọng nói rất dứt khoát nhưng nghe rất êm tai.

Thành chủ Đồ Tô luôn muốn có một đứa nữ nhi nhưng lại sinh ra tiểu tử thối này, vì thế rất ngưỡng mộ Vân Trường Thanh vì có nữ nhi thông minh thanh khiết như vậy, đâu như tiểu tử thối giống như con khỉ đột nhà ông ấy.

“Tô Ngang à, con nhường muội muội một chút.” Vân Vụ Ải nhỏ hơn Đồ Tô Ngang hai tháng. Trong gia tộc luyện võ, cho dù là nam hay nữ thì so tài võ nghệ cũng là chuyện bình thường, không phân biệt nam nữ gì quá nhiều cả.

Khỉ đột Đồ Tô Ngang coi lời nói của cha mình như gió thoảng qua tai, hai tay hắn nắm thành nắm đấm, khoa chân múa tay, quỳ gối xuống, chân đạp đất rồi phóng tới.

Đừng nói là những hài tử cùng trang lứa, thậm chí còn có rất nhiều người trưởng thành cũng không thể nhanh bằng tốc độ của Đồ Tô Ngang, tuổi còn nhỏ mà đã mang theo lòng hăng hái.

May mà trong cơ thể của Vân Vụ Ải nhỏ nhắn là Vân Vụ Ải lớn, nếu không với nữ hài tử bình thường mà nhìn thấy tư thế của Đồ Tô Ngang chắc chắn sẽ sợ đến mức đứng ngây người không nhúc nhích.

Cho dù Vân Vụ Ải có thể nhìn thấy một nửa động tác của hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được sức gió và hơi thở khi hắn ra quyền. Dựa vào cơ thể thiên phú cùng sự phán đoán của mình, Vân Vụ Ải đã khéo léo né được đòn tấn công của Đồ Tô Ngang.

Thành chủ Đồ Tô và Vân Trường Thanh đứng ở một bên xem trận chiến cũng thấy hơi kinh ngạc. Thành chủ Đồ Tô biết trình độ của nhi tử nhà mình, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy có một đứa trẻ cùng trang lứa né được hơn năm chiêu của hắn.

Vân Trường Thanh thì càng không thể tin được, năng khiếu bẩm sinh của Vụ Ải rất tốt, nhưng nàng lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên ra tay rất non nớt. Thoạt nhìn thì nàng chưa đủ dứt khoát, nhưng không ngờ khi gặp đối thủ ngang tài ngang sức thì mỗi lần xuất chiêu lại rất linh hoạt.

Lần đầu gặp người cùng trang lứa ngang tài ngang sức, Đồ Tô Ngang vô cùng phấn khởi, vẻ mặt không kìm được mà bắt đầu nở nụ cười. Hắn vừa ra tay càng ngày càng mạnh hơn vừa hét toáng lên: “Đến đây, đến đây nào! Ngươi đừng tránh nữa, đánh ta đi! Đánh ta đi!”

Tiểu nam hài sáu tuổi vui sướиɠ điên cuồng, thoạt nhìn vừa kỳ lạ lại vừa mang theo cảm giác xa lạ.

… Hoàn toàn phát điên rồi...

Vân Vụ Ải dừng chân phải lại, nhanh chóng ngồi xổm người xuống. Đồ Tô Ngang theo quán tính lao lên phía trước, hắn muốn kiểm soát cơ thể nhưng đáng tiếc đà quá mạnh nên trong chốc lát không thể thu lại được.

Đồ Tô Ngang nhanh chóng liếc mắt nhìn, thấy một nắm đấm nhỏ trắng nõn nà.

Nắm đấm nhỏ ấy mang theo sức tấn công không hề ăn khớp với vẻ bề ngoài của nó mà đánh một quyền lên cằm của Đồ Tô Ngang, lực từ dưới lên trên đánh đầu của hắn ngửa ra sau, cả người cũng ngã nhào ra phía sau.

Vân Vụ Ải nhanh chóng thu quyền lại và lùi về phía sau, đánh xong thì bỏ chạy, giữ khoảng cách an toàn với Đồ Tô Ngang.

Nàng xoa nắm đấm của mình, trong lòng thầm nghĩ đây cũng không phải là nàng ức hϊếp tiểu hài tử, là do hắn nói nàng đánh hắn...