Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 81




Mọi người đều đang chạy bạt mạng trên lớp bùn đất trống trải.

Đằng sau là một đám màu đen lúc nhúc đang đuổi sát theo, vô số con sâu bọ màu đen đang vọt tới chỗ bọn họ với tốc độ như tên bắn. Nhìn kỹ thì mới phát hiện đó là một đám sâu bọ màu đen nhưng trên người lốm đốm chấm trắng. Cảnh tượng một đám sâu bọ với số lượng nhiều vô kể chen chúc lít nhít nhau khiến người khác chỉ cần nhìn một cái thôi đã thấy da đầu run lên từng cơn.

Đám sâu bọ đó cứ như đang tiến hóa vậy, tốc độ của bọn chúng càng ngày càng nhanh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy khoảng cách giữa bọn chúng và mọi người càng ngày càng rút ngắn.

Vân Vụ Ải cao giọng quát lớn: “Triệu hồi yêu thú!”

Sau khi Lâm Thanh, Lâm Bạch nghe thấy thì liền ném Thu Yêu Giản trên thắt lưng mình ra, hai con khỉ lông trắng bò ra từ bên trong, thân thể của hai con khỉ đó nhanh chóng biến lớn, chỉ vài giây sau bọn chúng đã biến thành hai con tinh tinh lông trắng cao hơn hai mét rưỡi. Hai con tinh tinh túm lấy một người trong số họ rồi vứt lên lưng mình, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía trước.

Yêu thú của Phùng Song Bạch là một con sói lớn lông xám, hắn ta kéo Hồng Y cùng nhau ngồi trên lưng sói xám. Tào Viên và Thi Miên cùng nhau cưỡi rắn lớn, Ngô Hành dung hợp với báo yêu tự mình chạy như bay.

Đồ Tô Ngang gọi Đại Bạch ra, hắn và Vân Vụ Ải cùng nhau cưỡi trên lưng Đại Bạch.

Sau khi thấy mọi người đều đã cưỡi trên lưng yêu thú thì đôi tay Vân Vụ Ải liền bắt đầu kết ấn, chỉ trong chớp mắt, băng tuyết lấy nàng là vị trí trung tâm bắt đầu ùn ùn lan về hướng đại quân sâu đen, băng tuyết lạnh thấu xương bao vây đám sâu bọ vào bên trong.

Trong nháy mắt khi băng tuyết tiếp xúc với đám sâu bọ thì liền kết thành những khối băng lớn, đông cứng vô số sâu bọ đen lúc nhúc ở bên trong, chúng giống như tiêu bản bị đóng băng trong băng nguyên vậy.

Một trận bão tuyết đã qua đi, mọi người đều quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt chính là từng khối từng khối băng cực lớn, những khối băng đó xếp chồng lên nhau hình thành một ngọn núi tuyết đồ sộ, bên trong băng tuyết là đám sâu bọ đang sống sờ sờ đột nhiên bị đông cứng thành băng.

Bởi vì sâu bọ quá nhiều nên từ xa nhìn lại nó tựa như một ngọn núi tuyết đen ngòm!

Tào Viên: “Thành công rồi sao?”

Phùng Song Bạch chuyển mắt nhìn xung quanh ngọn núi tuyết đó một vòng rồi mới nói: “Hình như Thôn Trùng không có bên trong.”

Khi Vân Vụ Ải bắt đầu phát động công kích thì Thôn Trùng liền trực tiếp trốn ở đằng sau, để đám sâu bọ đó trở thành lá chắn bảo vệ bản thân mình.

Sử dụng pháp thuật trên diện rộng không phải là chuyện dễ dàng gì cho cam, rõ ràng là tần suất hô hấp của Vân Vụ Ải đã trở nên dồn dập hẳn, ánh mắt nàng cũng tập trung nhìn về phía ngọn núi tuyết.

Nàng biết có thể lần ra tay này nàng đã không thành công.

Chỉ cần Thôn Trùng không bị trọng thương thì động tác của đám sâu bọ này sẽ không dừng lại.

Quả nhiên, một tiếng động nho nhỏ phát ra từ trong ngọn núi tuyết, âm thanh càng ngày càng lớn dần khiến cho bề mặt của ngọn núi tuyết bắt đầu nứt ra những khe hở li ti.

Vết nứt càng ngày càng rộng, đám sâu bọ bị băng tuyết đông cứng bên trong cũng bắt đầu loi nhoi trở lại. Vừa bắt đầu chỉ là giãy dụa với biên độ nhỏ, nhưng sau khi khối lỏng lẻo dần thì hàng trăm hàng ngàn con sâu bọ bắt đầu vặn vẹo điên cuồng.

Có một số sâu bọ bởi vì giãy dụa quá kịch liệt nên móng vuốt, hoặc nửa người đang kẹp trong tầng băng tuyết liền bị đứt đoạn, dịch nhầy màu xanh phun ra như nước, chiếu lên mặt băng trong suốt liền giống như những đóa hoa xanh mướt.

Nhưng đám sâu bọ đó cứ như không hề cảm thấy đau đớn bậy, chúng trượt xuống núi tuyết rồi tiếp tục chen chúc nhau bò về phía bọn họ.

Lâm Thanh, Lâm Bạch thấy tình cảnh như thế thì cả người đều ngứa ngáy, nói: “Bọn chúng không bị đông chết sao?”

Thi Miên lắc đầu trả lời: “Bây giờ bọn chúng không khác với chết rồi là mấy.”

Lâm Bạch hỏi lại: “Nói thế là ý gì?”

Thi Miên trả lời: “Nói cách khác, yêu pháp của Thôn Trùng chính là thi hành ảo thuật đối với sâu bọ. Con người có bộ não, chúng ta có thể thông qua ý chí của mình mình để tỉnh lại, nhưng mà sâu bọ lại hoàn toàn không có ý chí mạnh mẽ như con người. Cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cho dù đã chết rồi nhưng cơ thể cũng sẽ bị Thôn Trùng ép buộc tiếp tục hành động.”

Lâm Bạch trợn mắt há hốc mồm: “Yêu pháp thế này thật sự quá tàn nhẫn!”

Thi Miên lấy một bọc đường ra từ trong ngực áo, sau khi mở gói giấy ra thì lấy một viên đường phèn bỏ vào miệng, hắn giương mắt nhìn về phía đội quân sâu bọ đông nghìn nghịt phía sau, như thở dài mà nói: “Đa số yêu pháp trên thế giới này đều rất tàn nhẫn, nếu không còn cần đến người bắt yêu như chúng ta làm gì.”

Yêu quái giống Hồng Hoa phải nói là cả trăm năm mới có một con, đến cả hoa cỏ cũng không thể thuần khiết, lương thiện cả đời được.

Khi đội quân sâu bọ đen ngòm đuổi tới lần nữa thì Thôn Trùng mới lộ diện, lão ta giẫm trên người đám sâu bọ, đứng ở nơi cao nhất trên lưng đội quân sâu bọ nở một nụ cười thâm độc, đôi mắt trẻ con to tròn trắng đen rõ ràng đó lại ánh ra ánh sáng gϊếŧ chóc hung tàn.

“Vụ Ải, đổi vị trí.”

Đồ Tô Ngang ôm ngang eo Vân Vụ Ải, hai người đổi vị trí trên người Đại Bạch.

Hắn ôm nàng lên phía trước còn mình thì quay mặt về phía sau. Đồ Tô Ngang ngồi trên mông Đại Bạch rút đại đao của mình ra, trong đôi mắt hổ không hề lộ ra chút khí khí thế sợ sệt nào, hắn cười nhạo nói: “Đồ sâu bọ hèn nhát đáng chết! Chẳng lẽ ngươi là đồng môn của bọ hung sao, chỉ dám trốn dưới phân không dám ló mặt ra ngoài sao?”

Thôn Trùng nghe thế thì tức quá hóa cười: “Lão phu nhất định phải băm ngươi ra làm đồ ăn cho sâu bọ!” Một trong hai người Đồ Tô Ngang hoặc Phùng Song Bạch là được rồi.

Gϊếŧ tên tiểu quỷ mở miệng ra là nói năng lỗ mãng này đi rồi làm thức ăn cho gia súc là không còn gì thích hợp hơn được nữa!

Vừa dứt lời thì miệng Thôn Trùng liền bắt đầu niệm chú, mới vừa rồi vẫn là đám sâu đen bắt đầu tăng tốc mà bây giờ chúng lại giống như ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chúng bắt đầu điên cuồng trườn lên phía trước! Có con bởi vì tốc độ quá nhanh mà cả cơ thể liền trực tiếp co lại thành một quả cầu lăn đi!

Đồ Tô Ngang giơ đại đao chắn trước ngực, miệng cũng bắt đầu niệm pháp thuật, hai ngọn lửa đỏ trên bả vai hắn cũng cháy lên, ngay sau đó ngọn lửa liền giống như dây mây vòng quanh cánh tay hắn rồi trườn xuống dưới bắp tay, khuỷu tay, sau khi ngọn lửa bò xuống tới mu bàn tay thì lại từ mu bàn tay cháy lan lên thân đao, thân đao giống như được bôi đầy dầu hỏa dẫn lửa, chỉ trong chốc lát mà cả ngọn lửa trên đao đã bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Đồ Tô Ngang mạnh tay vung tay trái lên, hắn dùng sức chém bảo đao hừng hực lửa giữa không trung!

Ngọn lửa phập phừng theo động tác của hắn như kẹo mạch nha bị kéo dài ra, lửa chí dương đang bốc cháy hừng hực dệt nên một tấm thảm to lớn như có thể che hết trời đất bay với tốc độ cực nhanh tới bao trùm lên trên người đám sâu đen ngòm.

Mùi cháy khét truyền tới khiến mọi người đang cưỡi trên lưng yêu thú đều phải quay đầu lại nhìn.

Sau lưng là một rừng lửa ngập trời, đại quân sâu đen dường như đều đã bị thảm lửa bao trùm, không còn lúc nhúc bò về phía trước nữa.

Mọi người cách ngọn lửa đang thiêu đốt đại quân sâu đen càng ngày càng xa, biển lửa cũng dần biến thành một đám lửa nhỏ.

Phùng Song Bạch: “Hình như đám sâu đó đã bị chặn lại rồi.”

Vân Vụ Ải nhìn chằm chằm đốm lửa đỏ rực ở đằng xa, nói: “Chờ thêm chút nữa.” Thôn Trùng có lẽ sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy đâu, trực giác nói cho nàng biết điều đó.

Đám sâu giám thị trong trang viên giả của Hồng Hoa cũng bị lửa chí dương thiêu chết, Thôn Trùng không thể không đề phòng gì như thế được.

Ngay khi cả Vân Vụ Ải cũng bắt đầu thả lỏng cảnh giác thì đám lửa đỏ phập phừng đó lại bắt đầu di chuyển!

Tào Viên: “Cái kia là gì thế?” Ngọn lửa di động sao?

Đoàn người đều tỉ mỉ quan sát, đó không phải là ngọn lửa di động, mà đó chính là đại quân sâu bọ đang bị thiêu đốt!

Thôn Trùng vẫn trốn ở phía sau đám sâu bọ, những con sâu bọ không bị thiêu xếp chồng lên nhau tạo thành một bàn ăn di động... không đúng, là bục đứng di động cho lão ta, chỉ là chỗ đứng có hơi cao mà thôi.

Thôn Trùng đứng trên bục di động, đôi tay lão ta tự bóp chặt yết hầu mình, mặt mày trướng đỏ cả lên.

Lão ta đột nhiên dùng sức “Ọe!” một cái, đầu ngửa lên trời bắt đầu nôn ra!

Những vật lão ta nôn ra giống như pháo hoa bắn lên trời, đỏ xanh vàng rất cân xứng với nhau. Mùi vị hôi thối vô cùng, gió cuốn theo mùi vị đó tới khiến cho mọi người đều bị xông đến mức nôn ra theo.

Hồng Y bịt chặt mũi nói: “Lão ta nôn ra gì thế?”

Những thứ lão ta nôn ra sềnh sệch dinh dính như mưa nhân tạo vẩy về hướng đội quân sâu đen, đám sâu bọ đang bị thiên đốt toàn thân bị mớ dịch nhầy đó bao phủ, ngọn lửa chí dương cho dù dùng nước cũng không có cách nào dập tắt vậy mà lại tắt ngúm.

Thôn Trùng quệt miệng, âm độc cười nói: “Ngọn lửa chí dương nhất định phải dùng vật chí âm mới có thể dập tắt. Các ngươi còn bản lĩnh gì nữa thì gắng mà sử dụng hết đi nhanh lên.”

Ngô Hành vừa chạy vừa hít mũi, sau đó nói: “Là nước chảy ra từ xác chết.”

Hồng Y vừa nghe thế liền trực tiếp bắt đầu nôn khan.

Đồ Tô Ngang giơ đao lên, ra sức vung một cái rồi nói: “Để ta xem trong bụng ngươi còn bao nhiêu hàng dữ nữa! Ngươi dập một lần ta lại đốt một lần!”

Nước chảy ra từ xác chết chắc chắn không thể tạo ra ngay lập tức được, nếu dùng hết sẽ không còn nữa. Nhưng ngọn lửa chí dương của hắn thì không như thế, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Lần này tới lượt Thôn Trùng đang đứng trên bục di động kinh ngạc, trước tiên không nói lửa chí dương tiêu hao bao nhiêu thể lực, nhưng một người bắt yêu bình thường muốn dùng một đốm nhỏ đã phải phí sức chín trâu hai hổ rồi!

Tiểu quỷ này bị gì thế? Coi lửa chí dương là rau cải trắng sao?

Thôn Trùng nghĩ nhất định là tên tiểu quỷ đó đang phô trương thanh thế!

Kết quả, sau khi Đồ Tô Ngang sử dụng lửa chí dương trên diện rộng lần thứ ba đã khiến Thôn Trùng triệt để kinh sợ!

Loại pháp thuật vĩnh viễn không khô cạn này là chuyện gì đây? Cứ như hắn có thể sử dụng liên tục không ngừng vậy! Nhưng điểm mấy chốt là nước chảy ra từ thi thể trong bụng Thôn Trùng đã không đủ dùng nữa rồi!

Vân Vụ Ải quay đầu lại nhìn thì thấy sắc mặt Đồ Tô Ngang hồng hào, cả khuôn mặt đều như đang phát sáng, hiển nhiên hắn đang vô cùng hưng phấn.

... Nếu như Thôn Trùng thật sự muốn tiêu hao như thế này tiếp thì phần thắng nhất định sẽ thuộc về bọn họ.

Một đám xác sâu bọ bị đốt thành than bị gió cuốn tới, lòng bàn tay Vân Vụ Ải hình thành một lớp màng phòng hộ rồi chụp lấy một đám sâu bọ.

Cho dù đã bị đốt thành than đen nhưng đám sâu bọ đó vẫn không ngừng nhúc nhích. Nhưng mà cơ thể bọn chúng đã bị đốt khô rồi, vừa nhích một cái thì liền rơi lách tách, không bao lâu sau thì liền chết hết sạch.

Mắt Vân Vụ Ải lóe sáng, đám sâu bọ này cũng không phải là gϊếŧ mãi không chết.

Bởi vì để xác nhận suy đoán của mình nên nàng lại chụp một đám sâu da đã bị đốt giòn tan rồi nhẹ nhàng bóp một cái, sâu trong lòng bàn tay liền vỡ thành mảnh vụn. Nàng đợi thêm một lát nữa nhưng thấy đám sâu không còn khôi phục lại hình dạng ban đầu nữa, chúng đã chết triệt để rồi.

Lúc này Thôn Trùng lại ngẩng đầu lên, ngay sau đó lão ta lại chuẩn bị nôn lần thứ ba, lại tự bóp cổ mình làm cho mặt mày đều trướng đỏ, sau đó liền ngửa cổ lên nôn ra.

Nhưng mà thứ lần này lão ta nôn ra không phải là nước chảy ra từ xác chết màu vàng cam nữa mà là một loại chất nhầy trong suốt. Sau khi dịch nhầy phun tới trên người đám sâu bọ thì tất cả bọn chúng liền tụ lại hết tới một điểm trung tâm. Những bộ phận tiếp xúc với niêm dịch dán chặt lại với nhau, không bao lâu sau đã tụ thành hình một con rắn cực lớn!

Có thể là vì độ kết dính của dịch nhầy không đủ nên chốc chốc lại có một đám sâu bọ rơi ra.

... Trông có vẻ chất lượng không khả quan lắm.

Con rắn đen thui được tạo thành từ đám sâu bọ không có đầu, nó giống như một cây cột bọc da biết di chuyển. Nó trườn trái trườn phải như đang muốn tìm thử cảm giác, ngay sau đó nó liền bổ nhào về phía đám người Đồ Tô Ngang!

Đồ Tô Ngang quỳ một gối xuống mông Đại Bạch, tay hắn cầm bảo đao, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời hào hứng bừng bừng giương đao nghênh đón!

Cho dù là tốc độ hay là lực độ vung đao của Đồ Tô Ngang cơ bản là không được mấy người có thể ngăn nổi.

Con rắn được tạo nên từ sâu kia cũng không ngoại lệ, nó bị một đao chém đứt giữa người!

Nhưng không ai ngờ rằng một đoạn đuôi rắn khác vậy mà lại đồng thời đánh úp về phía Vân Vụ Ải! Khi Vân Vụ Ải muốn ra chiêu thì đã không còn kịp nữa, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì dường như cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên chậm lại như thành một bức tranh vẽ tĩnh vật.

Một yêu thú lông xám lách ra khỏi Thu Yêu Giản, đôi mắt nhìn thấu hồng trần phóng ra sát khí dày đặc, nó mở cái miệng lớn đánh về phía rắn đen!

Đồ Tô Ngang dùng tốc độ nhanh nhất bay tới trước mặt Vân Vụ Ải, che khuất tầm mắt nàng.

Một giây sau, con rắn đen cực lớn đó như một miếng vải đen bao vây Đồ Tô Ngang vẫn chưa kịp vung đao và Giảo Giảo đang ra sức bảo vệ chủ nhân vào trong đó.

Thứ duy nhất còn sót lại cho Vân Vụ Ải chỉ là một mảnh màu đen di động. Màu đen đầy tuyệt vọng đó như đã hút hết tất cả không khí khiến cổ họng nàng nghẹn cứng...

“Đồ Tô Ngang! Giảo Giảo!”