Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 84




Lối vào nằm sâu trong hang rất hẹp, chỉ có thể đủ cho một người cố gắng lách người đi lại.

Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang chui vào trước, khi băng qua hang động chật hẹp, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đánh nhau từ phía cuối. Đi đến cuối hang, lách ra ngoài, bên trong là một không gian riêng biệt với diện tích rộng chừng một căn nhà.

Đường đường là Yêu Vương nhưng cuộc sống lại tương đối giản dị, căn nhà không chia ra thành phòng ngủ hay phòng khách mà chỉ có một gian phòng duy nhất.

Khi Đồ Tô Ngang lách được ra ngoài, thì trông thấy cha mình là Đồ Tô Liệt đang chiến đấu anh dũng giữa một khoảng không gian không mấy thoải mái.

“Cha.”

Đồ Tô Liệt quay đầu lại, tiểu tử cao lớn, vạm vỡ khờ khạo này chẳng phải chính là đứa con trai làm cho người ta uất nghẹn của mình đây sao?

Nhóm Vân Vụ Ải, Phùng Song Bạch cũng nối đuôi nhau lách ra khỏi hang.

Phùng Song Bạch: “Cha!”

Phùng Thần đang chiến đấu liếc nhìn con trai mình, vẫn nhã nhặn lịch thiệp... Hả? Sao ông ta lại có cảm giác con trai mình trông hơi khờ khạo trong dáng vẻ lịch thiệp kia nhỉ?

Người ta bảo gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Phùng Song Bạch đi cùng nhóm Đồ Tô Ngang đã được vài tháng, không ít thì nhiều cũng bị ảnh hưởng, thể hiện cụ thể ngay trên khí chất của hắn ta.

Kẻ quân tử khiêm nhường, nhã nhặn, tuấn tú, hiền lành, cảm tính thuở ban đầu sau khi trút bỏ hình tượng “công tử” nặng hàng chục cân thì lời nói, cử chỉ cũng phóng khoáng hơn, hành động cũng quyết đoán hơn.

Nói tóm lại, bị ám mùi khờ khạo vào rồi... thành ra táo tợn hẳn.

Độ Tân thất bại liên tiếp đang tính tháo chạy quay ra nhìn đám người vừa tới, hai mắt sáng ngời!

Đúng là ông trời cũng giúp ta! Ông ta những tưởng hôm nay sẽ vùi thân chốn này, nào ngờ lại có cơ hội xoay chuyển!

Hai bàn tay Độ Tân tạo thành hình chữ “bát”, đặt hai bên đầu trái phải, làm động tác khung ngắm máy ảnh, đưa hai người xông vào đầu tiên là Đồ Tô Ngang và Vân Vụ Ải vào trong khung.

Đồ Tô Liệt: “Cẩn thận! Ông ta biết độc tâm thuật!”

Chiêu thức sở trường của Độ Tân là có thể đọc thế giới nội tâm của người khác, từ đó tìm ra điểm yếu, hoặc dự đoán động tác tiếp theo của đối thủ trong trận chiến.

Thế nhưng ông ta đã thấy được gì?

Độ Tân không sao tin được vào mắt mình, tất cả những gì cô nương xinh đẹp kia nghĩ trong đầu là: đánh nhanh lên cho xong đi, buồn ngủ quá rồi. Tối nay ăn gì nhỉ?... À đúng rồi, nếu cha có mặt ở đây thì hôm nay phải tránh đi, không thể ngủ với Đồ Tô Ngang được, nếu không lại mang tiếng phóng túng...

Những chuyện vụn vặt, cỏn con, hoàn toàn không hề có trạng thái căng thẳng khi chiến đấu!

Thế giới nội tâm của một tên bộp chộp khác lại càng phi lý hơn!

Bên trong chi chít những hình ảnh lớn nhỏ đủ loại của Vụ Vân Ải!

Cảm nhận trực quan của Độ Tân giống như bị hình ảnh ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Vụ Vân Ải dính chặt vào hai tròng mắt, đảo qua đảo lại suýt thì khiến ông ta mù lòa!

Hắn không có suy nghĩ nào khác ư?

Độ Tân thăm dò vào tầng sâu hơn, kết quả nhận được là nội dung bên trong thực sự rất giật gân! Đồ Tô Ngang diễn tập vô vàn cách chơi “trò chơi” khác nhau trong đầu... Có thịt - thậm chí còn tự tưởng tượng ra cuộc đối thoại.

Nào là buộc dây thừng treo giữa không trung, chống đỡ bằng xà nhà gỗ đơn...

Toàn những thứ gì thế này!

Nghe thấy lời nhắc nhở của cha hắn, Đồ Tô Ngang lập tức hoán đổi dòng suy nghĩ trong đầu. Sao có thể để người khác nhìn thấy Vân Ải trong tâm trí hắn được?

Ngay sau đó, hình ảnh của Vân Vụ Ải như ánh đèn chiếu lóe lên trong tròng mắt của Độ Tân, thay thế bằng khuôn mặt năm cạnh của Giảo Giảo, cứ thế nhân lên và lặp lại bất tận giống như cửa sổ virus trong máy tính!

Tác động quả thực quá lớn, Độ Tân giơ vội đôi tay thô ráp của mình lên che mắt rồi quát lớn: “Yêu vật gì thế này!”

Khoảnh khắc phân tâm ngắn ngủi của ông ta cũng đủ cho Đồ Tô Liệt và Phùng Thần chớp lấy cơ hội, hai thanh kiếm đồng loạt cắm thẳng vào ngực và bụng Độ Tân không thương tiếc! Cho đến tận khi mất đi ý thức, dư ảnh xẹt qua trước mắt ông ta vẫn khuôn mặt vuông vức của Giảo Giảo...

Trong nguyên tác truyện tranh, Độ Tân sống lay lắt đến cuối cùng, nhưng giờ toàn bộ tình tiết nội dung trong truyện đã sụp đổ, ông ta đã ra đi nhẹ nhàng ở núi Tiêu Thạch.

Đám đại yêu dưới sự chỉ huy của ông ta vốn cũng chẳng còn lại mấy con, nhưng không một con nào bỏ chạy cả, số yêu quái còn lại được hai thành chia đều.

Vì phải thu dọn chiến trường và xử lý xác yêu quái nên đội ngũ hai thành ở lại thêm vài ngày, sau khi mọi việc đã xong xuôi mới cùng nhau lên đường trở về.

Lớp trẻ vẫn đang trong quá trình lịch luyện, tuy đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng họ vẫn chưa hoàn thành hơn nửa hành trình của mình. Vậy nên khi đi qua thành trấn ven đường, đội ngũ của hai thành và nhóm Đồ Tô Ngang và Phùng Song Bạch đành phải chia tay mỗi người mỗi ngả.

Vào đêm cuối cùng ở lại thành trấn, Vân Vụ Ải nằm một mình trên giường trằn trọc không sao ngủ được.

Từ khi gặp cha ở núi Tiêu Thạch, đêm đêm nàng phải ôm Giảo Giảo ngủ một mình, thậm chí ban đêm Vân Trường Thanh còn không cho phép Đồ Tô Ngang xuất hiện gần nàng trong vòng ba mét.

Là người từng trải, thành chủ Đồ Tô mỉm cười hiền từ rồi ân cần an ủi đứa con khờ khạo của mình: Người cha nào cũng vậy, nhớ năm xưa ta xin được cưới mẫu thân của con, ông ngoại con...

Đồ Tô Ngang cau mày: “Đó là do ông ngoại thấy cha chướng mắt, con thì khác.” Liếc mắt thấy Vân Trường Thanh đi ngang qua, Đồ Tô Ngang tức thì thay đổi sắc mặt, tươi cười tiến đến gọi: “Cha!

Thành chủ Đồ Tô:... Rốt cuộc cái thói mở miệng gọi cha ngọt xớt này là giống ai vậy?

Khi vào khách điếm trong thành, Vân Trường Thanh trực tiếp bố trí cho Đồ Tô Ngang ngủ chung phòng với mình, giám sát hắn suốt ngày đêm. Vân Vụ Ải khẽ liếc mắt nhìn Đồ Tô Ngang đang sắp sửa nổi đóa.

Cố nhịn đến ngày mai thôi là sẽ ổn.

Xem ra Vân Vụ Ải đã đánh giá quá cao tình trạng bệnh của Đồ Tô Ngang rồi.

Các triệu chứng của Đồ Tô Ngang chủ yếu biểu hiện ở sự cáu kỉnh khi cả ngày không được chạm vào Vân Vụ Ải, không hít ngửi mùi hương của nàng thì không thể xoa dịu được cõi lòng rối như tơ vò. Thời gian càng dài, phản ứng cai nghiện càng nghiêm trọng.

Nửa đêm, một người nhảy từ trên mái nhà xuống, Vân Vụ Ải mở mắt gần như ngay lập tức, làm phép biến ra một lưỡi dao băng.

Lúc này mới phát hiện ra người đang đứng trước giường nàng ánh mắt xanh lục bốc lửa là Đồ Tô Ngang.

Vân Vụ Ải: “Tới khi nào thế?”

Đồ Tô Ngang: “Sau khi cha về phòng.” Người cha được nhắc đến ở đây là Vân Trường Thanh.

Vân Vụ Ải: “Cha không biết chàng không ở trong phòng à?”

Đồ Tô Ngang: “Ta nhờ Ngô Hành biến thành ta.” Hắn thông minh thật đấy.

Vân Vụ Ải: “...”

Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải vào lòng, bắt đầu hít ngửi nàng điên cuồng, nhìn vẻ mặt là có thể đoán được hắn đang say sưa, hệt như con mèo lăn lộn giữa vườn nho bạc.

Vân Vụ Ải bị hắn dụi phát ngứa trong cổ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn.

Nói không ngoa, không có hắn ở bên, nàng cùng ngủ không ngon giấc.

Vậy là, ngọn lửa hừng hực cháy lan đồng cỏ, cháy mãi không ngừng, cháy cho đến tận sáng hôm sau.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đồ Tô Ngang lén lút bò ra khỏi cửa sổ, ngồi xổm trong bụi cỏ gần một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được Ngô Hành ra giao ca, và cả... Vân Trường Thanh đi theo phía sau hắn ta.

Đồ Tô Ngang phủi bụi đất trên người, đứng lên khỏi bụi cỏ: “Cha dậy sớm thế?”

Đêm qua, đang ngủ dở giấc thì Vân Trường Thanh cảm thấy có điều gì đó bất thường, không hiểu sao trong phòng lại có mùi động vật?

Ngồi dậy xuống giường, Vân Trường Thanh lần theo thứ mùi kia đến bên chiếc giường còn lại, đôi mắt vẫn tinh tường dù đang lúc đêm thâu ghé nhìn vào trong.

Đích thực là “Đồ Tô Ngang” đang nằm trên giường, nhưng tại sao trên người hắn lại có mùi lạ như thế?

Vân Trường Thanh trở lại giường của mình, càng nghĩ càng thấy vô lý, một lần nữa ông ấy lại bật dậy đi tới bên giường của “Đồ Tô Ngang”, lay “Đồ Tô Ngang” đang say giấc: “Dậy đi.”

Ngô Hành đang ngủ ngon lành, trong cơn mơ màng quên bẵng mất mình vẫn đang đóng giả làm Đồ Tô Ngang, thấy Vân Trường Thanh thì trả lời trong vô thức: “Vân trưởng lão?”

Vân Trường Thanh nghe thấy thế, mặt không biến sắc cất giọng hỏi: “Đồ Tô Ngang đâu?”

Ngô Hành dụi mắt: “Ta không biết, ta đang ngủ.” Đột nhiên, bàn tay dụi mắt của Ngô Hành khựng lại, không đúng, hiện tại hắn chính đang mang gương mặt của Đồ Tô Ngang cơ mà!

Ngô Hành đưa tay xuống với lương tâm cắn rứt, rồi bắt gặp khuôn mặt vô cảm của Vân Trường Thanh.

Thời gian quay trở lại sáng sớm ngày hôm sau, Vân Trường Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười cợt nhả của Đồ Tô Ngang một lúc lâu rồi thở dài nói: “Bao giờ lịch luyện xong trở về thành thì đến mà đề thân.” Nói dứt lời, người cha già lê tấm thân mệt nhọc quay về, để lại bóng lưng cô độc như nói rằng “Ta muốn được yên tĩnh”.

Trong thâm tâm, Vân Trường Thanh hiểu rằng nếu con gái mình không bằng lòng thì tên tiểu tử khốn này có cố dùng trăm phương ngàn kế cũng vô ích.

Nếu con gái đã đồng ý, ông ấy cũng không cần phải đóng vai ác nữa. Mặc dù cảm thấy bực bội là thật, nhưng trong lòng người cha già lại đang rất mâu thuẫn.

Tuy nhiên, dường như Đồ Tô Ngang không nhận ra được tâm trạng muốn được yên thân của nhạc phụ đại nhân, còn tưởng rằng ông ấy thúc giục hai người thành thân sớm. Thế là hai mắt hắn sáng bừng lên vội đáp: “Cha, cha cứ đợi con! Con rể sẽ nỗ lực, để cha được bế cháu ngoại sớm!”

Vân Trường Thanh: “… Không vội, các con vẫn còn trẻ.” Chuyện đề thân còn chưa đâu vào đâu, mặt mũi nào mà hắn dám nhắc đến chuyện bế cháu ngoại cơ chứ?

Đồ Tô Ngang xun xoe tiến lại gần: “Vậy thì càng phải sinh con sớm, đại phu nói, tranh thủ lúc còn trẻ, thể lực sung mãn sinh con đẻ cái là tốt nhất.”

Vân Trường Thanh: “Ngươi hỏi đại phu khi nào vậy?” Tên tiểu tử này đã có mưu đồ từ lâu rồi cơ à.

Đồ Tô Liệt: “Lúc ở thị trấn trước.”

Vân Trường Thanh đang định nói gì đó thì chợt nghĩ: Tại sao ta phải bàn bạc chuyện sinh con đẻ cái với con lừa này?

Phất tay áo, người cha già xấu hổ giận dữ bước đi lầm lũi về phía trước.

Đồ Tô Ngang: “Cha, cha đi chậm thôi, con nói cho cha nghe...” Rồi lại bám theo lải nhải.

Vân Vụ Ải ngủ một mạch đến lúc mặt trời đã lên cao, không hề nghe thấy câu chuyện ngượng ngập của hai thế hệ, khi nàng tỉnh lại thì đội ngũ của hai thành đã lên đường về phủ, Thành chủ đương nhiên không thể vắng mặt trong một thời gian dài được.

Vân Vụ Ải: “Lúc đi, cha ta không dặn lại ta điều gì à?”

Đồ Tô Ngang xúc một thìa hoành thánh tôm tươi đút tận miệng Vân Vụ Ải: “Há miệng ra nào, nếm thử của ta đi, tươi ngon lắm.”

Vân Vụ Ải há miệng ăn hoành thánh.

Đồ Tô Ngang: “Cha nói, chúng ta hãy tranh thủ đang còn trẻ thì sinh cháu sớm đi.”

Vân Vụ Ải: “...” Nàng dám cá rằng chắc chắn đây không phải lời nói gốc của cha nàng.

Đồ Tô Ngang còn tự biên tự diễn bổ sung thêm: “Tốt nhất là con gái.”

Nhắc đến con gái, Vân Vụ Ải sực nhớ tới ảo ảnh Đồ Tô Ngang từng nhìn thấy trong gương lúc trước, nàng tò mò hỏi: “Chàng đã nhìn thấy gì trong huyễn cảnh mà Hoa Tử tạo ra thế?”

Dĩ nhiên Đồ Tô Ngang chưa quên ảo giác khi đó, gãi đầu gãi tai, hồi tưởng lại rồi trả lời: “Nhìn thấy nàng mang thai, bụng to vượt mặt, còn bảo với ta rằng nàng đã trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.”

Vân Vụ Ải nhìn đôi mắt với tròng đen trắng rõ ràng của hắn, nói: “Ta đã trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ? Vậy mà ở trong huyễn cảnh, chàng lại không tìm ta thách đấu?” Bởi dù sao cái danh đệ nhất thiên hạ cũng là nỗi ám ảnh với ý thức chiến đấu của Đồ Tô Ngang.

Đồ Tô Ngang: “Nàng là đệ nhất chẳng khác nào là ta đệ nhất. Vả lại, dù ta có trở thành đệ nhất thì một ngày nào đó cũng sẽ bị đánh bại.”

Nghe những lời này, Vân Vụ Ải hơi sửng sốt, Đồ Tô Ngang hiểu ra được điều này từ bao giờ vậy?

Suốt chặng đường, không thể nào có chuyện Đồ Tô Ngang không hề tiến bộ. Hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc mới bắt đầu đi lịch luyện, tuy vẫn nói năng vô duyên thiếu suy nghĩ, nhưng dù sao cũng đã biết tùy hoàn cảnh.

… Chắc có lẽ, cũng phải biết chút ít rồi chứ…

Vân Vụ Ải hỏi: “Chàng bị người ta đánh bại mà lại cam chịu à?” Chàng phải đánh lại chứ?

Đồ Tô Ngang mỉm cười: “Con gái của chúng ta sẽ là cô nương dũng mãnh nhất trên đời này.”

Vân Vụ Ải:... Nàng luôn muốn nói rằng chắc không ai dùng từ dũng mãnh để miêu tả một cô nương đâu.

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Đồ Tô Ngang húp xì xụp bát canh hoành thánh, cười tủm tỉm bàn luận tỉ mỉ với nàng sau này sẽ dạy con gái đánh quyền như thế nào.

Vân Vụ Ải lắng nghe, cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

Thôi bỏ đi, dũng mãnh thì dũng mãnh vậy.

Tác giả có điều muốn nói: Câu chuyện này còn một chương nữa.