Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 86




Có thể nói trên giang hồ không ai không biết tới giáo Hỗn Luân.

Năm đó Diệt Thánh Tâm Pháp của giáo Hỗn Luân đã gây ra không ít sóng gió trên giang hồ, khiến mấy môn phái giả danh võ lâm chính thống lần lượt ngã ngựa, kéo theo biết bao nhiêu ân oán tình thù và những mưu đồ xấu xa.

Nhưng thời gian trôi qua, nhiều chuyện dần dần phai nhạt, rất nhiều năm về sau vô số ân oán được người ta nhắc đến bắt đầu bằng chữ “năm đó”.

Trong chục năm trở lại đây, chuyện mọi người không nhìn rõ chân tướng vẫn là chuyện của giáo Hỗn Luân.

Giáo Hỗn Luân xuất thân từ tà giáo, cho dù là những giáo đồ nhỏ bé, không chút tiếng tăm gì hay những đại trưởng lão hộ pháp danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, tất cả đám người đó không ai là có một xuất thân đàng hoàng. Đến cả giáo chủ phu nhân, người có dung mạo đẹp như hoa cũng không phải là một người nên qua lại, nghe nói năm đó một mình nàng ta đã làm phân tán một môn phái lớn vào hàng nhất nhì trên giang hồ.

Gã đàn ông đứng đầu của tà giáo là Sầm Không.

Trong giới võ lâm đi đâu cũng nghe thấy những truyền thuyết về hắn. Có người nói hắn có một khuôn mặt quái vật, mặt xanh nanh vàng, trên người khoác một bộ lông dày bờm xờm. Còn có người nói hắn có ba con mắt, con mắt thứ ba mọc ở sau gáy, hắn không cần quay đầu lại cũng lén quan sát được hành động của người khác. Còn có một truyền thuyết kỳ quái hơn, nói rằng hắn ăn thịt người, uống máu tim trẻ con.

Tin đồn nhiều không kể hết, ngày hôm nay chỉ cần nghe thấy một đứa trẻ dừng khóc dạ đề thì ngày mai lập tức có một phiên bản tin đồn mới càng ác ý hơn.

Nhưng mọi người không thể ngờ được rằng, giáo Hỗn Luân bắt đầu đi khỏi quỹ đạo của mình…

Một tà giáo vốn đang hô mưa gọi gió, làm dấy lên bao nhiêu cơn mưa máu gió tanh nay lại có một hành động vô cùng không phù hợp với toàn bộ phong cách của bọn chúng.

Sau khi cơn sóng gió do Diệt Thánh Tâm Pháp gây nên dần dần lắng xuống, không giờ giáo Hỗn Luân bắt đầu dồn hết công sức cho việc mở trường thư thục.

Mọi người đều suy đoán hẳn đây là cái cớ do giáo Hỗn Luân tạo ra, để giam giữ trẻ con, dùng trẻ con vào những việc không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đám trẻ con ngày một lớn lên, không bệnh không tật, nhanh nhẹn hoạt bát.

Mọi người vẫn không chịu dễ dàng tin tưởng, trong lòng thầm suy đoán rằng có thể giáo Hỗn Luân âm thầm bồi dưỡng một lớp sát thủ mới, để mở rộng phạm vi hoạt động của bọn chúng.

Nhưng cuối cùng tất cả suy nghĩ của mọi người đều sai hết, đám trẻ lớn lên thành người, nhiều đứa đi theo con đường quan lộ, những đứa khác cũng học được một cái nghề. Có đứa làm đại phu, có đứa làm thầy giáo, có đứa giỏi chăn nuôi, có đứa thích phát minh, có thể nói là trăm hoa đua nở.

Nhưng đương nhiên cũng có một số đứa trẻ đi theo tà môn ngoại đạo, loại này thì càng dễ giải quyết hơn, giáo Hỗn Luân giải quyết trực tiếp trong nội bộ, mọi chuyện sắp xếp rõ ràng. Dù nói thế nào thì đây cũng là một đại tà giáo nổi danh thiên hạ, giống như một đội nhóm nổi tiếng, có thể thỏa mãn những mơ tưởng hão huyền của những đứa trẻ tầm tuổi cấp 3 chưa trải đời, đầu óc lại không thông minh, luôn tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành một Long Ngạo Thiên.

Sau khoảng 1 năm lăn lộn trong đó, sẽ có khoảng hơn một nửa thiếu niên kịp thời quay đầu là bờ, thừa nhận bản thân mình khi còn trẻ quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, đầu óc vẫn chưa phát triển hoàn toàn, hy vọng mọi người cho bọn chúng một cơ hội để làm người bình thường.

Còn một số rất ít vẫn không tỉnh ngộ, vào giáo Hỗn Luân còn như cá gặp nước.

Đối với một bộ phận những người ngoan cố, giáo chủ phu nhân cũng nói rõ, nếu đã có thiên phú như vậy thì được thôi, ở lại làm việc cho giáo Hỗn Luân cũng được.

Trong lòng cũng nghĩ rằng, đỡ phải thả đám này ra đời gây họa hại người.

Sau mấy chục năm, từng lớp từng lớp trẻ con đi ra từ giáo Hỗn Luân, bọn chúng đi vào triều đình, vào thành thị, đi tới bất cứ nơi nào trên đất nước này.

Triều đình và võ lâm hai bên không can thiệp đến nhau, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ một khoảng cách rất kỳ lạ.

Nhưng khoảng cách này đã bị giáo Hỗn Luân đánh đổ, những thiếu niên trước đây đã trở thành người của triều đình, đương nhiên sẽ thêm gạch thêm ngói cho trường cũ, khiến sự tồn tại của giáo Hỗn Luân trở nên vô cùng đặc biệt.

Mọi người nói nó là tà môn, từ giáo chủ tới cả môn giáo đều luyện võ công tà môn nhưng nơi này đào tạo ra vô số đệ tử, thậm chí trong số đó còn có cả người của triều đình.

Mọi người nói người của giáo Hỗn Luân không phải là người tốt đẹp nhưng ở đây không hề có khái niệm hình phạt, không hề có chuyện điên cuồng gϊếŧ hại con người.

Không một ai có thể khẳng định chắc chắn đây rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào.

Căn cứ địa của giáo Hỗn Luân ở núi Thanh Loan.

Những hàng cây rậm rạp đứng thẳng trong sân, hai con chim sẻ nhảy tới nhảy lui chuyền cành trên cây, lúc thò cổ ra, lúc thụt cổ vào, thỉnh thoảng kêu mấy tiếng lích chích.

Từ cánh cửa sổ rộng mở nhìn vào bên trong, trong phòng có bộ bàn ghế làm từ gỗ tùng đỏ, lò hương tinh xảo chạm vàng, từng làn hơi mỏng manh bay ra từ đó.

Một bóng người cao lớn ngồi nghiêng trên ghế, mái tóc dài đen như gấm buộc sau đầu, khuôn mặt trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt như sao sa, khi người này chăm chú nhìn ra xa không khác gì một vị tiên quân bước ra từ trong tranh vẽ.

“A, a!”

Hướng mắt nhìn xuống phía dưới, người đàn ông tuyệt mỹ mặc trường bào màu trắng, chiếc giày màu trắng ánh bạc, đế giày đen tuyền. Một đứa nhóc mập mạp hai tay ôm lấy đùi của người đàn ông, cái mông núng nính ngồi lên chiếc giày, hai mắt mở to như hai quả nho đen, cái miệng cũng há ra rất to, kêu mấy tiếng “a, a”, nước miếng theo đó chảy xuống dưới.

Ánh mắt của Sầm Không chuyển từ trang sách xuống dưới, hắn khẽ lắc lư chân trái, đứa bé nhe răng, cười khúc khích.

“Phụ thân.”

Bên tay trái của Sầm Không đặt một chiếc nôi đung đưa, một bé gái khoảng bốn năm tuổi, từ từ bò ra khỏi đó. Đứa bé xoa đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, đưa cánh tay ra: “Ôm con.”

Sầm Không, quái vật gϊếŧ người không chớp mắt mà giang hồ vẫn đồn đại buông quyển sách xuống, ôm lấy Sầm Tiểu Tam vừa mới ngủ dậy. Cả người tiểu cô nương mướt mải mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng bừng rúc vào lòng phụ thân, cúi đầu nhìn Sầm Tiểu Tứ đang cười ngốc nghếch dưới chân phụ thân.

“Phụ thân, mẫu thân đâu?” Sầm Tiểu Tam hỏi.

Sầm Không để ý Sầm Tiểu Tứ ở dưới chân hắn đang chảy nước dãi, giọng nói vang lên rõ ràng: “Đang ở trong phòng ca ca của con.”

Sầm Tiểu Tam còn bé nhưng rất thông minh, hai mắt xoay tròn một vòng, đứa bé hỏi, giọng ngọt như mía lùi: “Có phải ca ca làm mẫu thân tức giận không ạ?”

Bốn đứa trẻ của nhà họ Sầm, Sầm Lão Đại chín tuổi, là một tiểu cô nương biết chăm sóc các đệ đệ và muội muội. Đứa bé có một khuôn mặt lương thiện giống mẫu thân cùng khả năng có thể dễ dàng nhấc lên những đồ vật nặng gấp mấy lần trọng lượng cơ thể mình.

Sầm Tiểu Tam năm nay bốn tuổi, từ bé đã biết nhìn sắc người khác, nghịch ngợm tinh quái, miệng ngọt, rất biết lúc nào phải làm nũng. Khi làm gì sai lập tức òa khóc, khuôn mặt như đang nói “Con sai rồi, phụ thân mẫu thân đừng không cần con nữa.” Sầm Tiểu Tam từ khi sinh ra đã biết trèo cây hơn nữa còn vô cùng thành thạo.

Sầm Tiểu Tứ năm nay vừa tròn một tuổi, là một đứa bé mập mạp còn mặc quần yếm hở đũng, hàng ngày thích ôm chân của phụ thân, ngồi trên chân phụ thân ứa nước bọt. Nói như lời Mộc Nhiêu Nhiêu mẫu thân của đứa nhóc, đứa bé này từ nhỏ đã biết ôm chân, nịnh nọt người khác, về sau chắc cũng không khác gì với Sầm Tiểu Tam.

Từ bé đến lớn, Sầm Không chưa từng động một động tay với ba đứa bé này, thậm chí cũng rất ít khi tức giận quát tháo.

Chỉ có Sầm Tiểu Nhị không biết giống ai, tính tình ương bướng, bá đạo, độc lập, bướng bỉnh đến mức mười con ngựa kéo cũng không kéo lại được.

Làm sai chuyện gì, dù có bị đánh đòn cũng nhất quyết không chịu mở miệng. Kiên quyết không chịu nhận sai.

Mọi người đều nói những đứa trẻ bảy tám tuổi đến chó cũng không ưa, Sầm Tiểu Nhị năm nay bảy tuổi, không những là chó mà tất cả những loài động vật sống bên trong giáo Hỗn Luân đều không thích đứa bé này.

Lại còn chẳng phải như thế hay sao, chẳng nói đâu xa ngay trưa hôm nay, Lý trưởng lão, một người có số tuổi mãi mãi mà một ẩn số, nhìn qua có vẻ khoảng trên dưới 40 tuổi, hơi béo, da dầu nên khuôn mặt quanh năm lúc nào cũng bóng nhẫy. Trên người bà ta có một mùi hương nồng nặc, không sao có thể hết được, mùi này giống như mùi son phấn rẻ tiền.

Theo chính lời của bà ta thì loại hương mà bà ta dùng là “Trảm nam hương”, đàn ông ngửi nhiều sẽ hôn mê bất tỉnh, vì quá kích mũi.

Lý trưởng lão chỉ dọa nạt suông, bà ta hắng giọng hét lên.

Bình thường bà ta không dám hò hét trước mặt Sầm Không nhưng lần này Sầm Tiểu Nhị gây chuyện nên bà ta mới hắng giọng hét lên hai tiếng, dù hơi nhỏ.

Bà ta cầm khăn tay, giả vờ chùi qua chùi lại như thật, khóe mắt nhìn thấy ngọn núi phía xa chỗ của Sầm Không, lông mày bà nhướng lên rồi lập tức dừng lại, bà ta không gào thét nữa, như con gà bị xiên vào cổ.

Sầm Không thản nhiên nói: “Nói đi.” Giọng nói không cao, không thấp như ngọn núi băng ngàn năm không tan chảy. Thấy vậy, quả tim Lý trưởng lão co rụt lại, bà ta bắt đầu cảm thấy mình quá mất bình tĩnh nên mới ngông cuồng như vậy, dám đến mách tội với Sầm Không.

Lý trưởng lão liếʍ môi, bên cạnh bà ta vẫn còn một người đàn ông nữa, người này cao gầy, cao hơn hẳn Lý trưởng lão. Trên đầu người này đội một chiếc mũ sa nên không thấy rõ tướng mạo bên dưới.

Lý trưởng lão thầm lẩm bẩm trong lòng rằng không được chịu thua, bà ta giơ tay định nhấc cái mũ của người đàn ông kia ra nhưng hai người chênh lệch chiều cao quá lớn, bà ta ngỡ ngàng vì không với tới.

Lý trưởng lão: “... Thấp xuống một chút.”

Người đàn ông hình như hơi hoảng sợ, hắn khom người xuống một chút.

Lý trưởng lão nhấc cái mũ trên đầu hắn ta, để lộ đỉnh đầu bên dưới trọc lốc, đến mức có thể phản chiếu ánh sáng. Người đàn ông này mặt mày thanh tú, hai mắt vừa đỏ lại vừa sưng, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Lý trưởng lão nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông kia như vậy, lập tức cảm thấy đau lòng, bà ta tố cáo sự thật: “Giáo chủ nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân.”

Sầm Không liếc mắt nhìn cái đầu trọc lóc của người đàn ông, trong lòng đã biết chuyện này là do ai làm.

Lý trưởng lão đã phải bỏ ra mấy trăm lượng bạc để mua gã trai bao này về, bà ta vẫn còn chưa ngủ đủ. Tối qua bà ta ra ngoài uống rượu hoa với mấy tên thuộc hạ, trở về trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đang định sủng hạnh chú thỏ con khiến người khác thương xót này thì… lập tức điếng hồn khi bước vào trong phòng.

Hai mắt chú thỏ nhỏ đỏ ửng, lông trụi lủi hết. Mái tóc trên đầu nham nhở như như chó gặm, không còn cách nào khác, bà ta đành kiềm lòng, cạo sạch đầu cho gã trai bao để hắn mọc lại tóc mới.

Lý trưởng lão nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là do ai làm?” Ai dám động vào người của bà ta? Đúng là không biết trời cao đất dày mà.

Gã trai bao nước mắt hai hàng, đau khổ nói: “Là một thằng bé, đám nha hoàn đều gọi là Nhị công tử.”

Lý trưởng lão bất ngờ: “Ngươi nói là ai? Nhị công tử?”

Gã trai bao kia lập tức gật đầu: “Đám nha hoàn đều gọi như vậy.”

“Không phải, ngươi trêu chọc gì tới thằng bé đúng không?” Lý trưởng lão vừa nghe đã biết người có thể làm ra chuyện này chỉ có Nhị công tử, ở giáo Hỗn Luân này, chỉ có một mình Sầm Tiểu Nhị.

Nói đến đây gã trai bao càng khóc dữ dội hơn: “Ta và nha hoàn đang chơi đá cầu trong sân, quả cầu không cẩn thận bay đi, rơi vào người con chó của cậu ta, cậu ta bắt ta xin lỗi.”

Lý trưởng lão: “Ngươi xin lỗi chưa?”

Gã trai bao lắc đầu: “Ta không xin lỗi! Ta là bảo bối trong lòng trưởng lão, vì sao lại phải đi xin lỗi một đứa trẻ con?” Gã trai bao tưởng rằng Nhị công tử là con của những trưởng lão khác, hắn dựa vào địa vị của Lý trưởng lão ở giáo Hỗn Luân nên không coi những người khác ra gì.

Lý trưởng lão nghe xong, cơn say tỉnh hơn phân nửa: “Sau đó thì sao?”

Gã trai bao sụt sịt nói: “Cậu ta ấn ta xuống, rồi cạo đầu ta thành như vậy.”

Lý trưởng lão nghe xong vừa sợ vừa đau lòng. Bà ta sợ Nhị công tử sẽ lại làm ra những chuyện khác, còn đau lòng vì đây là gã trai bao bà ta vừa mới mua về. Bà ta mới ngủ được mấy ngày, vẫn mà bây giờ đã thành gã trọc. Cho dù bà ta là cao thủ trong chuyện lấy dương bổ âm nhưng dù sao cũng là người có giới hạn đạo đức, không ngủ với hòa thượng.

Lý trưởng lão trừng mắt nhìn đám nha hoàn bên cạnh rồi hét lên: “Đám vô dụng các ngươi! Sao các ngươi không ngăn lại?”

Đám nha hoàn cũng vô cùng oan ức, bọn họ không ngờ gã trai bao này vì được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, hơn nữa Sùng Tiểu Nhị đã ra tay, ai dám ngăn cản chứ?

Bây giờ gã trai bao mới nhận ra, Nhị công tử có thể không đơn giản như những gì hắn tưởng. Hắn thận trọng dò hỏi: “Nhị công tử kia là?”

Lý trưởng lão cười lạnh: “Ngươi không biết mà còn dám cứng miệng? Cậu ấy là ai? Là con trai trưởng của Sầm Không, đứng thứ hai trong bốn đứa trẻ! Vậy nên mới gọi là Nhị công tử.”

Người gã trai bao nghiêng ngả như sắp ngất đi.

Hắn ta vẫn biết Sầm Không là ai, đây chính là đại ma đầu ăn thịt người, uống máu người trong truyền thuyết.

Lý trưởng lão sợ Sầm Tiểu Nhị lại ra chiêu gì mới nên quyết định kéo thẳng gã trai bao đến trước mặt Sầm Không kể khổ! Bà ta nói đây là người mà bà ta phải bỏ ra 200 lượng bạc để mua về, nói trọc đầu là trọc đầu ngay. Cái đầu trọc này mấy năm sau cũng chưa mọc lại được tóc. Đến lúc đó, nói không chừng bà ta đã hết hứng thú với gã trai bao này rồi! Như vậy không phải tiền của bà ta không phải đổ xuống sông xuống bể sao? Lý trưởng lão càng nói càng đau lòng!

Nghe Lý trưởng lão kể xong đầu đuôi mọi chuyện, Sầm Không gật đầu, không nói gì nữa.

Lý trưởng lão chờ mãi mà không thấy Sầm Không thể hiện thái độ gì, trong lòng bắt đầu đánh trống dồn, lo lắng bất an ngẩng đầu lên.

Sầm Không đang ngồi trên ghế giáo chủ, đáy mắt lạnh lùng.

Lý trưởng lão run rẩy, hai trăm lượng bạc thì hai trăm lượng bạc vậy. Đều trách bà ta không quản lý người cho tốt.

Ngay ngày hôm đó, Sầm Tiểu Nhị đã bị phụ thân của mình phạt.

Giữa ngày nóng bức, Sầm Tiểu Nhị phải đứng một canh giờ trong vườn hoa mai theo thế kim kê độc lập (gà đứng một chân). Sau khi đứng xong, Sầm Tiểu Nhị không đi lại bình thường được nữa vì một chân cao một chân thấp, mấy ngày sau đó cậu đều đi theo kiểu một chân dấu chấm, một chân dấu phẩy, bên cao bên thấp.