Nhân Vật Phụ

Chương 24: C24: Chuyện Thứ 24




Tôi không chờ được nữa, các bạn cũng thế phải không?



Thế nên, chuyện thứ 24 đã tới đây



Plus OFFICIALBOOK TRAILER đã có, mọi người cùng nhào dô nhé.



Tuy ngoại hình của MInh Nam không phải là quá đẹp trai nhưng tôi thấy thái độ của Yusuke quá quá chuẩn, nhất là cái đoạn mím môi kiểu trẻ con.



Hi vọng không làm mọi người thất vọng.



Vote và comment nhé các bạn xD!!!



Chuyện thứ 24



Linh Chi và Đăng Nguyên cãi nhau.



Và chuyện này không dính đến Thái Hà mới lạ chứ!



“Không nghe điện thoại”



Lí do quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá mức lãng xẹt.



Khi yêu người ta đúng là có vấn đề thật.



Bố già có gọi 10 lần mà 9 lần tôi không nghe thì nhiều lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi thôi.



Thế mà không trả lời có 3 cuộc gọi mà đã cãi nhau.Sao bây giờ người ta thiếu kiên nhẫn thế không biết.





Tôi cố làm ra vẻ bình thường( để không ngáp ngắn ngáp dài vì cái lí do chán phèo kia), ngồi vỗ vỗ lưng Linh Chi.



Đăng Nguyên hóa ra cũng là một đứa thích sở hữu.



Sao giống Trần Vũ Thái Hà thế không biết. Tôi bất giá rùng mình.



Bây giờ Linh Chi đang thế này thì nói chuyện kia ra đúng là không tiện tí nào.



-



-



-



Tôi đờ đẫn vặn tay nắm cửa ra, bước ra ngoài. Đêm qua Linh Chi ngủ lại nhà tôi vì muộn quá, thế là mất cả đêm nằm vỗ lưng và vuốt tóc cho cô bạn đến rã cả tay ra. Sáng dậy khăn giấy vứt đầy phòng, đứa nào đứa nấy mắt trắng dã nhìn nhau.



Thế này hôm nay làm sao mà học được đây.



“Bạn tố..Ớ?” Hoàng Minh Nam vừa rống lên được nửa câu đã há hốc mồm nhìn Linh Chi đi ra khỏi cửa nhà tôi.



“Linh Chi sao lại ở đây?”hắn ta trố mắt nhìn tôi, hỏi, vẻ ngạc nhiên lắm.



“Hôm qua ngủ lại nhà tôi.” Tôi lẩm bẩm, dắt cái xe ra.



“Ồ..Sleep-over hả?”



“Ờ, đại loại thế.”



“Vậy bao giờ tôi cũng sang nhé?”Hoàng Minh Nam hớn hở nói, mắt chớp chớp làm bộ ngây thơ vô tội.

3



Nói cái QUÁI gì thế hả Hoàng Minh Nam! Nghĩ bố tôi sẽ cho cậu bước nửa bước vào nhà tôi hay sao.



“Không.”



“Hôm nào Minh Nam cũng tới chờ Linh Lan đi học à?” Linh Chi cười nhẹ hỏi.



“Ừ, nhà gần nhau mà!” Hoàng Minh Nam xởi lởi nói, cười toe toét.



“Ồ…”




“Minh Nam, đèo Linh Chi đi!” tôi vờ như không nghe thấy 2 người kia vừa nói gì, lên giọng kiểu chỉ đạo.



-



-





-



“Nói chưa, sao hôm nay Linh Chi trông ghê thế?” Hoàng Minh Nam thì thầm với tôi lúc gửi xe.Linh Chi đã lên lớp từ trước.



“Chưa, đang cãi nhau cái gì gì đó, không tiện.” tôi lẩm bẩm.



“Trông cậu cũng kinh quá đấy, đêm qua không ngủ à?”



“Đêm qua Linh Chi sang nhà tôi để khóc, không phải Sleepover.”



“Khóc?”



“Thì cãi nhau cái gì đó với Đăng Nguyên ấy!” tôi không muốn nói cái lí do kia ra, Hoàng Minh Nam chắc chắn sẽ phá ra mà cười ngặt nghẽo mất.



“Gay nhỉ…” hắn ta lẩm bẩm một cái rồi thôi.



Tôi lờ đờ bước lên cầu thang,theo sau Hoàng Minh Nam, buồn ngủ chết mất, thế này thì qua được nổi tiết 1 là quá giỏi rồi.



Tất cả là tại Đăng Nguyên hết, tự dưng lại đi cãi nhau với Linh Chi làm tôi cuối cùng bị mất ngủ, đúng là điên rồ!



Tôi bước hụt một bậc cầu thang, trong giây lát tỉnh như sáo, phản xạ lập tức quào tay tới nắm bất cứ cái gì phía trước để không bị ngã.



Tôi nắm được cái lưng áo của Hoàng Minh Nam phía trước,kéo ghì xuống để giữ thăng bằng.



“Ớ!!!”



Phù…tí nữa thì hỏng đầu. Tôi thở phào một cái, gục đầu xuống,tay nới lỏng ra.



“Này, sao bỗng dưng kéo tôi?” Hoàng Minh Nam chên vênh đứng trên cầu thang ,cố kéo áo ngược trở lại, đầu ngoái ra sau nhìn tôi.



“Không có gì,tôi bị vấp chút” tôi lẩm bẩm, thả áo hắn ra. May mà hắn ta đủ khỏe để giữ tôi đứng lại, không cả hai đứa lao đầu xuống cầu thang thì đẹp.



Hoàng Minh Nam quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.





“Chóng mặt à?”



“Không, tôi có phải bà đẻ đâu.” Tôi đáp bừa, dợm bước lên cầu thang.



Hoàng Minh Nam giật tôi ngược trở lại.



“Buồn ngủ đúng không?”



“Không, tôi phải lên lớp!”



“Đừng có nói dối tôi, nhìn mắt mình trong gương chưa hả?”Hoàng Minh Nam nhìn tôi, nói kiểu răn đe.



“Có muốn ngủ cũng không được, tôi phải vào lớp!”tôi gạt hắn ra, bước lên cầu thang.



“Vào phòng y tế ngủ đi!”hắn ta gọi với theo tôi.



“Không.”



Giữa trưa yên ắng, sau đó 5 tiếng.



“Làm cái gì mà cứ phải lôi tôi lên đây bằng được thế, vừa ăn xong cơ mà!” tôi lầm bầm, Hoàng Minh Nam hôm nay bị làm sao thế, đang trưa cứ thích làm loạn lên rồi kéo tôi lên trên sân thượng, chả vì lí do gì.



Hắn ta ấn tôi ngồi xuống một cái gờ bê tông rồi ngồi xuống ở phía đối diện tôi.



“Ngủ đi.”