Nhân Vật Phụ

Chương 37: C37: Chuyện Thứ 37




Hề hề, đoạn cuối tôi sẽ trả lời vài thứ mọi người thắc mắc, nếu rảnh hãy xem qua :))



To Weirdlady, for being such an great fan and supporter of TSA :)



Chuyện thứ 37



“Chào Linh Lan.”



Nhật Vũ đứng giữa nắng trưa nhìn tôi, mặt cậu ta lấm tấm mồ hôi.



“Hơ,..chào..”



Lần nào gặp cậu ta tôi cũng có cảm giác không tìm được từ nào hay ho hơn để nói.



Tại sao bỗng dưng có cảm giác tội lỗi nữa?



“Lần nào cậu cũng nhìn tôi như thể tôi vừa cứu ai khỏi chết đuối thế,Linh Lan?” Nhật Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, cười.



Tôi vội vàng quay mặt đi chỗ khác.” Đâu có, tôi vẫn thế mà…”



Cậu ta cười, tiến lại gần tôi.” Chiều nay cậu rảnh không?”



Bây giờ là chiều rồi mà? Tôi nhìn cậu ta khó hiểu.” Sao thế?”





“À, không có gì..” Nhật Vũ đột nhiên giơ tay lên vuốt tóc sau gáy.



Cậu ta đang ngập ngừng sao?



Tôi thích người mình thót lại một cái. Nhật Vũ ngập ngừng?



“Ừ..?”Tôi nghiêng qua để nhìn rõ mặt cậu ta hơn. Đúng là cảnh hiếm thấy trong đời.



“Linh Lan, cậu..” Nhật Vũ nhìn tôi, mím môi nhẹ một cái như để lấy can đảm( thật sao?)



Cậu ta định nói gì vậy? Tự dưng thấy tim đập mạnh hơn.



”..muốn đi xem tôi đấu kiếm không?”



Chả hiểu sao bỗng dưng thấy bị hẫng. Tôi hít nhẹ vào.




“Tức là..đấu Kendo ấy hả?”



Mình mong chờ cái gì cơ chứ, đúng là điên. Chỉ là xem đấu kiếm, đấu kiếm thôi.



“Hả, ừ” Nhật Vũ gật đầu một cái,nhìn tôi.



“Mấy giờ vậy, tôi muốn đi..”tôi cố cười một cách hào hứng. Luật chơi Kendo thế nào tôi còn không biết, kiểu này là xem khán giả lúc nào vỗ tay thì mình hùa theo thôi.



Nhật Vũ cười vui vẻ nhìn tôi, cậu ta nắm tay tôi kéo đi.



“Bây giờ.”



Hả?



-



-



-



Tôi đứng đờ ra chỗ cửa vào sân đấu. Hóa ra là đấu ngay tại trường mình luôn,thế mà mù tịt chả nghe gì cả.Ngó lên khán đài cũng thấy mấy cái mặt cũ, may mà mặt bằng con gái cũng chỉ toàn bá tánh thập phương,cứ thử nghĩ xem có em fan nào của Hoàng Minh Nam mà thấy tôi đi với Nhật Vũ xem,đến lúc đó thì tôi bị cho là bắt cá hai tay là còn nhẹ nhàng ấy chứ.



“Cậu làm gì đấy, mau vào đi.” Nhật Vũ chạm vào vai tôi, đẩy nhẹ, mắt nhìn tôi tò mò.





“A,ờ..” tôi bước lên cầu thang vào khán đài. Nhật Vũ bước sau tôi.



“Cậu không phải đấu sao?” Tôi quay lại nhìn cậu ta.



“Tôi muốn nhìn thấy cậu vào chỗ ngồi đã.”Nhật Vũ nhìn tôi cười.



Tôi quay đi, cố không thở mạnh dù xung quanh ầm tiếng hò reo.Tôi cố bước nhanh hơn, cố giữ cho mặt mình bình thường nhất có thể dù nó đang nóng bừng lên.



Cậu ta cứ phải nói như vậy là sao?



“Linh Lan, bên này cơ mà!” Tôi giựt ngược trở lại nhìn Nhật Vũ đang chỉ lên mấy cái ghế trống trên chỗ cậu ta đứng 3 hàng.Tôi cố mở miệng cười trừ, đi tới chỗ mấy cái ghế.



Đồ điên, tại sao lúc cần minh mẫn thì mày không làm được hả Linh Lan?




“Nhật Vũ, làm gì đấy? Không xuống mà mặc Hakama đi, lượt cậu thứ 2 đấy!” giọng ai đấy phía sau nói váng lên.



Tôi quay lại nhìn phía giọng nói phát ra.Là một chàng trai cao lớn, đang mặc bộ võ phục màu xanh mà mấy người tập Kendo hay mặc,trông có vẻ hơi bực mình.



“Xuống liền đây!” Nhật Vũ hét trả người đó, một tay cậu ta làm điệu bộ như chỉ sang tôi.



Người cao lớn liếc theo hướng tay cậu ta, nhìn tôi. Chưa đầy nửa giây, miệng cậu ta nở ra thành nụ cười toe toét còn hơn cả hoa hướng dương.



Hở?



Tôi chưa kịp định hình cái gì đang xảy ra thì người đó đã vứt cả cái mũ bảo vệ, chạy vèo ra khỏi sân đấu, tìm cách lên khán đài, tới chỗ tôi và Nhật Vũ.




“Cậu ngồi xuống đi chứ,tôi phải đi xuống rồi.” Nhật Vũ nhìn cái ghế rồi nhìn tôi.





Tôi gật, ngồi xuống cái ghế gần cầu thanh đi xuống nhất.Chàng trai cao lớn kia đã chạy tới nơi, vẫn đeo cái bộ mặt hớn hở nhất đời. Cậu ta đập vai Nhật Vũ một cái rõ kêu, cười nói xởi lởi.



“Sao không nói trước hả, thằng này!”



Nhật Vũ gạt tay cậu ta ra, liếc tôi, miệng lẩm bẩm”Nói gì chứ.”



“Hôm nay cậu mang động lực của mình tới cơ đấy!”Chàng trai cao lớn nói liến thoắng,gạt Nhật Vũ qua một bên, nắm tay tôi lắc vèo vèo.



“Chào cậu, tôi là Thái Vũ, cùng đội với Nhật Vũ.”



Nhật Vũ và Thái Vũ..okay,..tôi gật nhẹ nhìn cậu ta,cố không tỏ ra là một đứa ngớ ngẩn đang không hiểu có chuyện gì đã xảy ra trong vài phút vừa rồi.



“Linh Lan..” tôi lẩm bẩm.Thái Vũ nhìn tôi một cách tò mò, nửa thích thú như thể tôi là vật thể nào đó vừa mới được phát hiện trên thế giới.



“Linh Lan, hay quá, hôm nay chúng ta sẽ có thời gian tâm sự với nhau!” Thái Vũ đập hai tay vào nhau,thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, một tay đưa sang khoác vai tôi. Cậu ta nhìn lên Nhật Vũ nãy giờ vân đứng đấy.



“Mau tránh ra, thằng tóc nâu kia! Hôm nay đội xanh có Trịnh Nhật Vũ đấu đấy,lão phu muốn xem!”



Tôi mím môi,cố không bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhật Vũ sau khi nghe Thái Vũ nói một cách thản nhiên như vậy.



“Nhỉ,Linh Lan?” Thái Vũ quay sang tôi cười hớn hở.



Tôi liếc Nhật Vũ,cậu ta nhìn đáp lại tôi kiểu bất lực. Giống như cậu ta đã bị như này quá nhiều rồi nên cũng chả định làm gì nữa.