Cố gắng hoàn thành cho xong event kỷ niệm đầy năm của một tạp chí thời trang, Hạ Vĩ Minh gọi điện cho con gái Hạ Khải Kỳ, thể hiện sự quan tâm của người bố với cô con gái phải học trường nữ một mình, ấy vậy mà đối phương lại tắt máy không thèm tiếp. Hạ Vĩ Minh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cũng chưa quá để tâm, con bé này tính tình bướng bỉnh không chịu nhường ai, có khi lại đang chuồn ra ngoài trường đi chơi đâu đó.
Nghe thấy có người gõ cửa phòng khách sạn, có vẻ là nhân viên dọn phòng, Hạ Vĩ Minh đồng ý cho vào, ai ngờ lại có thêm một người đàn ông cùng chen vào cửa.
Phương Phức Nùng lấy cái mũ của nhân viên phục vụ đội lên đầu mình, cười cười với ông anh mặt mày đang đờ ra vì hoảng, nói: “Để tôi dọn phòng này cho, anh qua phòng khác làm đi.”
Hạ Vĩ Minh lạnh mặt, đang định bùng nổ thì cái gã đàn ông không mời mà đến kia đã tự tiện ngồi xuống trước mặt ông ta, đặt một tập tài liệu lên bàn.
“Anh Dân ơi, anh còn nhớ tui không?”
Tự biết có la lối om sòm lên chỉ tổ mất mặt, Hạ Vĩ Minh rặn ra một nụ cười: “Cậu đội cái mũ này hợp đấy, cậu hợp với việc hầu hạ người ta hơn.”
“Tui cũng thấy thế.” Phương Phức Nùng còn chỉnh cái mũ trên đầu cho ngay ngắn, hoàn toàn không tức giận mà nói, “Anh xem tui bô giai thế này, thế mà còn chẳng kiếm được đầy bát cơm.”
“Chiến Dật Phi đã hẹn tôi rất nhiều lần, tôi khuyên nếu mấy người lắm sức như thế thì chẳng bằng mời người tài cao khác đi, duyên phận của tôi và Miya đã hết rồi, tôi sẽ không bao giờ liên quan đến chuyện cố vấn thương hiệu nữa.”
“‘Nói chuyện giữ lại ba phần, về sau gặp lại còn vẹn lòng nhau’ ấy mà. Ông chủ của tôi vẫn luôn đánh giá ý tưởng của ngài Hạ đây rất cao, cũng cực kỳ tin tưởng vào lần hợp tác này.” Phương Phức Nùng lấy một bản hợp đồng ra khỏi tập tài liệu, chuyển tới trước mặt đối phương, “Ngài ấy đồng ý chi ra thêm hai mươi phần trăm phí cố vấn, hi vọng có thể hợp tác thành công, cũng mong ngài Hạ có thể nhớ đến tấm lòng thành này, cho chúng tôi thêm một cơ hội.”
Dù có nhún nhường thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, rõ ràng Hạ Vĩ Minh không muốn nói tiếp, ánh mắt ông ta nhìn đầy khinh miệt, tỏ ý muốn đuổi người.
Dường như cũng đã đoán trước được phản ứng của đối phương, Phương Phức Nùng bỏ cái mũ trên đầu xuống, hơi nhíu mày ý bảo người kia cứ xem hợp đồng đi đã.
“Không việc gì phải đọc, tôi đã nói hết duyên hết phận…”
“Nếu không ngại thì cứ xem một lần đi, ông anh sẽ không thất vọng đâu…”
Nụ cười của hắn xinh đẹp lại quái đản, Hạ Vĩ Minh bỗng thấy ngờ vực, cau mày cầm bản hợp đồng kia lên. Ông ta nhận ra đây không phải thư mời cho mình mà là một bản hợp đồng người mẫu, hơn nữa còn đã ký rồi, nét chữ non nớt của chính con gái ông, Hạ Khải Kỳ.
“Thế này là sao?” Hạ Vĩ Minh cực kỳ hoảng sợ, chỉ liếc một cái là ông ta có thể nhận ra nét chữ của con gái mình.
“Hôm nay ông anh chưa gọi điện thoại cho cô bé à? Chắc là cô bé tắt máy không nhận cuộc gọi nhỉ?” Phương Phức Nùng cười cười, “Bạn tôi có một công ty đào tạo người mẫu, cũng gọi là có tên tuổi trong ngành. Tôi tới tìm con gái ông anh, bảo cô bé rằng tôi là người chuyên săn lùng ngôi sao, còn nói cô bé toát ra khí chất của Gisele Bündchen (*) phương Đông, thế là cô bé vui vẻ ký hợp đồng với tôi thôi. Cô bé may mắn hơn mấy người mẫu bên ngoài nhiều, không cần đi khắp nơi chìa thẻ người mẫu chờ phỏng vấn, giờ đã đang chụp ảnh trong studio rồi.” Phương Phức Nùng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Vĩ Minh, khóe miệng mê người nhếch lên như tẩm độc, phảng phất lộ ra sự cay nghiệt, “Nhưng mà cô bé cũng hơi xui ở điểm, phải để lộ trọn vẹn cơ thể trong lần chụp đầu tiên, õng ẹo tạo đủ loại dáng trước mặt một đám stylist và thợ chụp ảnh nam. ”
(*) Gisele Caroline Bündchen là một người mẫu và diễn viên người Brazil. Từ năm 2004, Bündchen là một trong những người mẫu được trả lương cao nhất trên thế giới, và đến năm 2007 là người phụ nữ giàu nhất thứ 16 trong ngành giải trí.
“Con bé mới mười sáu tuổi!”
“Vậy thì càng tốt, từ hồi mười sáu tuổi Gisele đã một lần thành danh rồi. Giới thời trang rất hỗn loạn, chính ông anh cũng ở trong cái giới này, sao có thể không biết đây. Mấy tên nhiếp ảnh gia đều cực kỳ yêu thích những cô bé mười sáu mười bảy mơn mởn, chắc chắn không tránh được mấy chuyện lạm dụng sỗ sàng, chưa biết chừng còn có thể quan hệ không bao ấy chứ – nghĩ chút xem trứng mười sáu tuổi khỏe mạnh lại bừng bừng sức sống thế nào, hình như nhà ông anh theo đạo Thiên Chúa nhỉ?” Phương Phức Nùng lại liếc qua đồng hồ, nhếch môi mỉm cười, “E là ông anh phải nhanh lên thôi, grandpa.”
Một tiếng “grandpa” đánh thẳng vào thần kinh người đàn ông này, ông ta há mồm chửi bất chấp phong độ: “Mày thật sự quá vô liêm sỉ! Nhưng mày tưởng làm vậy là có thể uy hiếp được tao hay sao? Tao sẽ kiện mày, sau đó kiện cả cái công ty người mẫu đó!”
“Tùy ông anh thôi.” Ngón trỏ thon dài gõ gõ lên mặt đồng hồ, Phương Phức Nùng thản nhiên nhún vai, “Đây chính là phong cách làm việc của tôi đấy, chẳng có lý lẽ đao to búa lớn gì đâu, chỉ có ‘kẹo hoặc dao đi mà chọn một’. Nếu ông anh chọn cái đầu, cả nhà đều vui, còn nếu chọn cái sau, thì cá chết lưới rách.” Hắn lấy bút máy và hai bản hợp đồng cố vấn thương hiệu cho Miya ra, lại chuyển tới trước mặt đối phương, “Hai bản y hệt nhau, mỗi người một bản.”
Hạ Vĩ Minh cúi đầu đọc bản hợp đồng kia nhưng tâm trạng lại phập phù thấp thỏm chẳng vào nổi chữ nào. Ông ta biết thừa cái gọi là đạo đức của người trong ngành thời trang, làm đồng tính, làm người mẫu đểu (*), cắn thuốc giảm béo, chơi NP, hôm nay đè người này, ngày mai lại đè người khác, vẫn còn khoác cái danh tất cả vì nghệ thuật.
(*) Đây là một thuật ngữ dùng để chỉ những người mẫu không được đào tạo chính quy và tố chất cơ thể cũng không đáp ứng điều kiện của người mẫu catwalk cho các nhãn thời trang cao cấp, những người này sẵn sàng để lộ da thịt và khoe thân. Họ thường làm mẫu quảng cáo tại các hội chợ và triển lãm, thu hút công chúng bằng những bộ trang phục thiếu vải gợi cảm.
“Amsterdam là một nơi cực tốt để chụp poster, nếu đã đi thì cũng đừng lãng phí thời gian trong nhà làm gì, trực tiếp quay ngoại cảnh tốt hơn nhiều. Nhưng Miya sẽ chỉ trả chi phí công tác bao gồm ăn ở và vé máy bay cho ekip bảy người của ông anh, tiêu chuẩn cũng sẽ do phía bên tôi đưa ra. Nhưng ông anh cũng có thể mang thêm hai người để chăm sóc chó của mình, chỉ là ông anh phải tự trả phí thôi.” Hợp đồng đã nêu rõ điều khoản về phí vi phạm hợp đồng, so với phí hợp tác cũng là một khoản tiền đáng kể, Phương Phức Nùng nhìn thấy Hạ Vĩ Minh ký tên lên hợp đồng, lại cười bổ sung, “Nếu đã mở chi nhánh công ty ở Thượng Hải thì chứng tỏ ông anh cũng định chuyển trọng tâm kinh doanh về đại lục, mọi doanh nghiệp nội địa chú ý đến ngài Andrew Hạ đây đều sẽ hỏi cùng một câu: có thể áp dụng ý tưởng quảng bá thương hiệu nước ngoài lên hàng nội địa Trung Quốc không? Thế nên hiện tại ông anh thực sự cần một case thành công với nhãn hiệu trong nước, về điểm này, Miya sẽ dốc hết sức mình để đảm bảo hiện thực hóa từng ý tưởng của ông anh, cam đoan rằng chỉ cần ông anh tận tâm thì chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ. Theo như lời ông anh nói đấy, người ở cái đất này lắm tiền nhiều của, khởi đầu ngon nghẻ rồi thì còn lo gì sau này thiếu tài nguyên?”
Nhét một bản hợp đồng đã có chữ ký vào tập tài liệu, Phương Phức Nùng móc điện thoại ra gọi.
“Thôi đừng chụp cho Hạ Khải Kỳ kia nữa.” Phương Phức Nùng nhìn mặt Hạ Vĩ Minh, nói với Kevin ở đầu dây bên kia, “Bố cô bé thương con gái lắm, đừng để một cô gái tốt đi vào con đường sai lầm.”
Đâm người một dao, còn nhấn xuống.
Nếu đã cho người đường lùi, ai thông minh ắt sẽ thuận thế mà theo.
Chiều hôm đó, quý ngài trưởng phòng Quan hệ công chúng trở lại công ty, ném vỡ một món đồ trang trí bằng ngọc lưu ly ngay trước mặt ông chủ. Kỹ thuật diễn mượt mà hoàn hảo vô cùng, thật sự khiến đối phương tin sái cổ rằng hắn phải quỳ hai tiếng đồng hồ mới đổi lại được một bản hợp đồng.
Ánh trăng sao có thể hấp dẫn con người ta bằng sắc đẹp, đàn ông mãi mãi sẽ không thấy chán việc đi bar. Những người có gia đình không chịu nổi con vợ già ở nhà cứ sồn sồn lên giục thì đành phải tức giận về sớm, những người còn lại gặp được hàng ngon thì cũng ôm người đẹp rời đi, còn có mấy lão độc thân không có điều kiện thì chơi mấy trò nhàm chán như “Chém gió phần phật” hoặc “Bảy Tám Chín”, cũng chẳng biết đang trông ngóng xa vời cái gì. Đêm nay sương giăng mịt mù, những ngôi sao cũng ngủ gật giữa bầu trời đen, không lung linh, không nhấp nháy.
Đàn bà con gái chẳng còn lại mấy người, vốn Chiến Viên Viên còn dùng dằng đòi chơi tới bến nhưng lại bị Phương Phức Nùng đuổi về chẳng thèm nể nang, hắn biết anh của cô bé thương em gái hết mực, không muốn tiếp tục xảy ra xung đột với anh trai vì cô em gái nữa.
Gần như tất cả đám quản lý cấp trung của Miya đều tới buổi ăn chơi miễn phí này để tâng bốc trưởng phòng Quan hệ công chúng, chỉ duy có Triệu Hồng Lỗi không ra mặt. Thực ra cũng chẳng phải là không nể mặt người ta, chỉ là trưởng phòng Triệu chưa bao giờ xuất hiện ở những nơi xô bồ thế này. Phương Phức Nùng tò mò hỏi bọn họ về chuyện của Triệu Hồng Lỗi, hắn hỏi cực khéo, rót vài ly rượu vào dạ dày đối phương đủ để khiến một tên có quan hệ khá gần gũi với Triệu Hồng Lỗi phải nôn ra câu trả lời. Triệu Hồng Lỗi không tới những nơi thế này là có lý do, gã yêu vợ lắm, tiếc là vợ gã đã chết vì tai nạn giao thông rồi.
Người nọ còn nói, ngày lễ ngày Tết, dù lễ to hay lễ nhỏ thì Triệu Hồng Lỗi đều sẽ chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn để cúng vợ mình, Chiến Dật Phi cũng có mặt rất nhiều lần.
Sắp tới tiết Thanh Minh, nói thế này thành ra lại sặc mùi âm khí. Phương Phức Nùng thoái thác rằng bản thân uống nhiều quá nên đau đầu, thanh toán định rời đi, trước khi đi vẫn không quên gọi tiếp viên nam đẹp nhất phòng tới đỡ mình ra ngoài. Lần trước khi đến đây hắn đã từng gặp cậu tiếp viên này, Chiến Dật Phi dốc hết một chai Louis XIII vào mồm cậu ta, hắn còn đổ dầu vào lửa, bồi thêm một đĩa hoa quả.
Khi Chiến Dật Phi vào trong quán bar B&B thì đám đàn ông đã say túy lúy, khật khừ làm trò hề. Mai vẫn là ngày làm việc, cũng may mà không còn nhiều người nán lại ở đây. Y cố nén tức giận, xốc cổ áo của một tên trong đó lên, hỏi: “Phương Phức Nùng đâu rồi?”
“Vừa mới đi đấy, dẫn một đứa tiếp viên đi rồi, chắc là định đi ra khách sạn nào gần đây thuê phòng.”
Chiến Dật Phi sầm mặt, không thèm quan tâm đám đàn ông ở trong quán bar nữa, lập tức đuổi theo ra ngoài cửa. Khách sạn gần B&B nhất mất mười phút đi bộ, y thấy tiếp viên dìu Phương Phức Nùng vào trong cao hơn một mét bảy, đỡ một người đàn ông cao hơn mình cả nửa cái đầu nom cực kỳ chật vật. Trong khi đó Phương Phức Nùng thì hình như đã say bất tỉnh, lắc la lắc lư ưỡn ẹo tiến về phía trước.
Đi theo vào thang máy, nhưng lại không theo vào phòng.
Tọng một viên kẹo bạc hà vào miệng, nhấm nháp vị ngọt thanh mát, Chiến tổng đắn đo tự nói với lòng mình, hôm nay người đàn ông này vừa mới giúp y giải quyết một vấn đề không hề nhỏ, lúc này quan tâm hắn một chút cũng chẳng phải chuyện gì sai trái. Nghĩ đến đây, lòng cũng thoải mái hơn, đủ lý do để tự nhiên mở cửa.
Khéo thay là cửa lại không khóa, vừa vào đã nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm. Chiến Dật Phi đã từng ngủ với tiếp viên này, y biết nó là một thằng trai bao ẻo lả, trước khi quỳ gối vểnh mông thì phải tự tắm nửa tiếng đồng hồ. Y tiến vào sâu hơn bên trong, sau đó y nhìn thấy Phương Phức Nùng.
Phương Phức Nùng nằm trên giường lớn, quần áo đã bị cởi sạch la liệt dưới sàn, trên người chỉ còn một cái áo choàng tắm nhưng chẳng cài đai lưng. Hắn cứ thế mà nằm giạng hết ra, chẳng khác trần như nhộng là bao.
Ngũ quan của Phương Phức Nùng sắc nét, mặt lại nhỏ nên nhìn dáng hao hao y, nhưng Chiến Dật Phi không ngờ rằng cơ thể được đắp nặn bằng một tầng cơ bắp này lại cường tráng hơn hẳn mình. Y thích đàn ông, đương nhiên sẽ thích đàn ông đẹp, nhìn cơ thể khỏa thân kia mà không kìm được ghen tị: Bản thân mình phải đi gym suốt ngày, sao không tập ra được một body đẹp như tạc tượng thế kia?
Da của người đàn ông này cũng trắng, nhưng chẳng phải kiểu trắng bệch không chút hồng hào mà là màu trắng ôn hòa hấp dẫn mê người, trắng sữa. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có mỗi dương v*t đang bán cương lấp ló dưới háng là màu sẫm hơn hẳn. Chiến Dật Phi nhìn chằm chằm thứ đồ chơi kia không chớp mắt, ngực bỗng phập phồng, từng hình ảnh trong nhà vệ sinh nữ kia lại ùa về trước mắt, y biết nó giống như một con thú đang ngủ, lại có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
Lần này có vẻ còn uống nhiều hơn cả hồi “Quý phi say rượu”, người đàn ông nằm trên giường cau mày, mắt nhắm nghiền, hai má đỏ đến kỳ quặc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở gấp khò khè trong cổ họng, giống như là vì say rượu mà khó chịu.
Chiến Dật Phi đi tới bên giường, buông mi nhìn xuống, vươn tay thử đo nhiệt độ cơ thể Phương Phức Nùng, trán hắn nóng hâm hấp, có vẻ như hơi sốt.
Tay chạm vào rồi lại không nhấc nổi lên, y lần theo đường mày và khóe mắt, sau đó lại vuốt xuống sống mũi và cánh môi.
Y nhớ tới lời mà người đàn ông này nói ở văn phòng lúc chiều nay, cũng chẳng có gì, tôi quỳ hai tiếng thôi.Hết chương 31.