Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm - Chương 38




Kể từ khi con gái đùng đùng nổi giận oán thán bố mình, nói vậy mà khi đã cởi hết chỉ còn lại mỗi cái quần lót thì lại bị cái công ty đào tạo người mẫu kia bùng kèo, Hạ Vĩ Minh lập tức nảy sinh ra tâm lý kính sợ kỳ quái đối với Phương Phức Nùng. Giọng điệu ông ta dùng khi nói chuyện với hắn cũng theo đó mà thay đổi, trở nên cẩn thận một cách kỳ lạ, dường như là sợ đối phương lại dùng cái giọng thực ra cũng chẳng phải Thiểm Bắc tiêu chuẩn kia làm ông ta chịu không nổi.

Con gái của Hạ Vĩ Minh có gương mặt Á Đông nhưng tác phong lại đặc sệt phương Tây, quả thực rất hợp để làm model mới nổi. Đám thợ chụp ảnh đang chờ được nếm đồ tươi, không ngờ lại bắt ngừng lại đột ngột nên cũng ấm ách chửi Phương Phức Nùng là loại phá bĩnh còn tệ hơn cả Hò hét dẹp đường (*). Nhưng quý ngài trưởng phòng quan hệ công chúng kia rất biết cách thấy đủ thì thu tay, không những không bao giờ đề cập đến chủ đề này nữa mà còn chủ động đon đả gọi Hạ Vĩ Minh là “Andrew” như thể thời gian vừa rồi bọn họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

(*) Trong Tạp Toản, “hoa gian hát đạo” được liệt là một trong 12 điều phá phong cảnh, thời xưa khi quan lại xuất hành ngồi kiệu, đằng trước sẽ có những người cầm biển “Tránh đường” và “Yên lặng” để bắt dân đen dẹp đường. “Hoa gian” chỉ khung cảnh êm ả xinh đẹp, yên tĩnh bình yên, ấy vậy mà lại bị đám cai lệ hò hét quát nạt, khiến cho hoa phai màu, chim cũng rời cành, há chẳng phải phá phong cảnh hay sao?

Về poster thời trang của Miya, Hạ Vĩ Minh đã đưa ra đề nghị mời một nghệ sĩ pop art (*) nổi tiếng người Mỹ tới cùng đồng hành. Jeff Albers, còn được mệnh danh là “Picasso đương đại”, người này đã từng hợp tác thành công với Swatch và Dior, bộ sưu tập đồng hồ và trang sức thu đông phiên bản giới hạn thiết kế lấy cảm hứng từ tranh của ông ta. Cứ ra mắt trên thị trường là chắc chắn cực kỳ hot, thậm chí giá cổ phiếu của Swatch cũng theo đó mà tăng vọt.

(*) Nghệ thuật đại chúng (Pop art) là trào lưu mỹ thuật xuất phát từ nghệ thuật đại chúng của thời đại công nghiệp, ra đời vào giữa thập niên 1950 và gắn liền với các thị trường lớn, đặc biệt với những hình thức thông tin mới như truyền hình, điện ảnh, quảng cáo, truyện tranh.

Hạ Vĩ Minh khá thân với người này, ông ta định mời Albers tới vẽ tranh trực tiếp lên người Đường Ách để chụp poster, đồng thời cũng lấy chủ đề hội họa để tuyên truyền cho series mỹ phẩm Color Miya. Hơn nữa, Albers với tư cách bậc thầy màu sắc với mắt thẩm mỹ độc đáo cũng sẽ đoán được xu hướng màu sắc trong ba năm liên tiếp, từ đó định ra tông màu trang điểm chủ đạo cho từng mùa khác nhau.

Hạ Vĩ Minh cho rằng tố chất của Đường Ách đáng để đắp nặn, giống như Marilyn Monroe của Andy Warhol, cậu ta sẽ được Albers biến thành một báu vật vừa tràn trề sức sống lại vừa gần gũi bình dị.

Đương nhiên ý tưởng này tuyệt vời phi phàm, nhưng Phương Phức Nùng lại dựa trên cơ sở đó mà táo bạo nói ra suy nghĩ của cá nhân: Người Trung Quốc thường không biết nhiều về nghệ thuật đại chúng, tất nhiên cũng sẽ không mua sản phẩm của nghệ sĩ pop art nổi tiếng thế giới này. Nhưng người Trung Quốc phổ thông lại có ý thức dân tộc rất cao, nếu như có thể gợi ra hai loại nghệ thuật thậm chí là hai cảm xúc đối lập của hai nền văn hóa trong poster quảng cáo thì chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý từ người dùng. Vì vậy hắn đề nghị chụp hai poster, một tấm vẫn đi theo hướng pop art với màu sắc phô trương, tấm còn lại thì lại chụp theo phong cách cổ phong thủy mặc đặc sắc của Trung Quốc, đồng thời sản xuất những dòng mỹ phẩm lấy cảm hứng từ hai poster này. Chưa kể bản thân Đường Ách lại là con lai, để cậu ta thể hiện cảm xúc đối lập giữa Đông và Tây lại càng phù hợp.

Chắc chắn đề nghị này có ẩn giấu ý đồ riêng. Bên đầu này Hạ Vĩ Minh đã liên hệ với Jeff Albers, tất nhiên là lợi nhuận kếch sù, hồi còn kinh doanh Phương Phức Nùng cũng quen rất nhiều nghệ sĩ trong hiệp hội nghệ sĩ Trung Hoa, hắn biết tính nết của mấy lão già này, có khi núi vàng núi bạc cũng chẳng mảy may cảm động, nhưng nói đôi ba câu chuyện chém gió thì lại vỗ đùi đắc ý.

Sau khi Phương Phức Nùng và Hạ Vĩ Minh chốt lại một lần nữa về lịch trình ở Hà Lan xong xuôi thì đã hơn sáu giờ sáng. Hôm qua chơi bời cả đêm, ngủ chưa được vài phút đã lại tất bật công việc, lúc này hắn thật sự rất mệt, xoay người thì thấy Chiến Dật Phi vẫn còn đang quấn chăn ngủ say, hơi thở đều đều, lông mi khẽ run, dáng ngủ tự nhiên thành thực, vậy mà lại lộ ra chút ngây thơ.

Nghĩ bụng ăn được ngủ được đúng là tốt số, Phương Phức Nùng tham lam sờ soạng đường cong thắt lưng và bờ mông cong mẩy một hồi, sau đó khẽ nâng đầu Chiến Dật Phi lên một chút để y gối lên cánh tay mình, sau đó vòng tay còn lại ôm trọn lấy y.

Vừa mới ôm gọn đối phương vào lòng, Chiến Dật Phi vốn đang đưa lưng về phía hắn bỗng lật người lại, y vùi mặt vào cổ hắn, cọ cọ tóc lên mặt hắn.

Nếu giờ còn không liên hệ được việc thằng nhóc này chính là người ở đối diện nhà mình thì Phương Phức Nùng cũng quá ngu. Lòng hắn đã láng máng nghi ngờ từ sớm, nhưng vì bận bịu moi tiền trả nợ nên mới không nghĩ rõ ràng. Thực ra cũng đúng, kẻ thứ ba ‘bức vua thoái vị’ không thành, đứa con riêng bị vứt bỏ, mùi vị củi gạo dầu muối đầy trần tục trong con ngõ ấy, những lời nói xấu đặt điều luồn lách khắp từng nhà, nếu còn có người phụ nữ nào khác có bối cảnh tương tự thì chắc chắn cũng sẽ không thoát được việc trở thành đối tượng hằn học dè bỉu của một đám người.

Phương Phức Nùng ôm chặt lấy Chiến Dật Phi, dán môi vào sau tai y.

Hầy, đồ may mắn nhà cậu. Hắn nhếch môi, khẽ khàng thủ thỉ, trước khi tôi đi Nam Phi, ai cũng đừng hòng động vào Miya của cậu.

Ánh mặt trời len lỏi vào phòng từ phía sau tấm rèm, hai người bọn họ ôm nhau thật chặt, tham lam tìm kiếm sự khoan khoái nhiệt tình trên làn da của đối phương, ngủ say như chết.

Hai giờ chiều, Chiến Dật Phi tỉnh dậy trước. Tuy nửa đêm có tỉnh một lần, nhưng khi đó dư vị trong cơ thể còn chưa phai, chẳng hề nhận ra mùi vị gì khác, hiện tại bao nhiêu khoái cảm ngây ngất kia đã nhạt thếch chẳng còn gì, chỉ còn lại một cơ thể chi chít loang lổ và đau nhức.

Y đi vào phòng tắm, gột sạch mùi mồ hôi trên cơ thể và cảm giác dính dớp giữa hai đùi, đắm mình trong làn nước từ vòi sen một lúc lâu mới đi ra. Rất nhiều dấu vết tình ái lưu lại trên cơ thể, hẳn là không thể xóa bỏ hết một sớm một chiều.

Phương Phức Nùng cũng tỉnh, uể oải dựa vào đầu giường chứ chưa đứng dậy. Hương vị sau một đêm hoan ái chưa tản hết, dưới ánh nắng gay gắt lại càng trở nên quyến rũ cay nghiệt. Khi ấy bọn họ đều đã mụ mị vì tình, đến lúc này khi tâm trí đã tỉnh táo hoàn toàn, lại cảm thấy hết thảy những chuyện xảy ra sao hoang đường quá đỗi.

Hai người nhìn đối phương bằng ánh mắt như đang đánh giá người xa lạ, sau đó một trong hai mở miệng, mau dậy nấu cơm đi, tôi đói.

Dạ dày rỗng tuếch, và tủ lạnh cũng rỗng tuếch y hệt.

“Không có gì ăn.” Chiến Dật Phi cau chặt mày, dẩu môi ra như đứa trẻ, “Không vui.”

Phương Phức Nùng ra khỏi phòng tắm bóp mấy cái lên mông người này: “Vậy đi mua thức ăn về nấu.”

Hai người đàn ông anh tuấn cao to đẩy xe rảo bước sóng vai nhau trong bách hóa, chẳng bao lâu sau đã có tiếng bàn tán xì xào, đẹp trai như vậy chắc là ngôi sao rồi.

Không phải là cái người… trong “Yêu Thương Tựa Pháo Hoa” ấy…

Phương Phức Nùng nhìn sang phía hai người phụ nữ nom như hai mẹ con đang thầm thì bàn luận kia, hắn đứng cách bọn họ một khoảng, nghiêm túc trả lời: “Không phải.”

Chiến Dật Phi cố nén nụ cười trên môi, lạnh mặt nói: “Người ta cũng chẳng hỏi anh.”

“Đàn ông tuyệt đối sẽ không lựa chọn im lặng trước việc bị sỉ nhục.” Phương Phức Nùng liếm môi cười cười, cúi đầu nhìn Chiến Dật Phi ném mì tôm vào xe đẩy thì ngỡ ngàng hỏi, “Sao lại mua cái của này?”

“Chẳng nhẽ anh còn biết làm gì khác à?” Chiến Dật Phi hỏi một câu rất bình thường, chính y tuy biết làm vài món cơm nhà đơn giản nhưng y vẫn thích úp mì tôm cho đỡ rách việc.

Phương Phức Nùng tống hết đống mì tôm trong xe về lại chỗ cũ, vươn tay nhéo nhéo hai má gần như chẳng có tí thịt nào của Chiến Dật Phi: “Bảo sao lại gầy thế này, mì tôm thì làm gì có chất.” Hắn cười nói, “Ở với tôi một thời gian đi, đảm bảo sẽ nuôi cậu béo múp.”

Hai người mua rau củ, thịt bò steak, tôm đất và vài nguyên liệu tươi khác, người đàn ông này cực kỳ chú trọng chất lượng cuộc sống, không bao giờ qua loa tuềnh toàng chuyện ăn, mặc. Vì công việc, hắn có thể nhai bánh mỳ khô cả tuần, nhưng một khi có cơ hội đích thân xuống bếp, chắc chắn sẽ là một bữa đầy đủ màu sắc hương vị, món ngon từ đất liền tới biển cả, kể cả trang trí và dụng cụ ăn cũng đạt tới trình độ hoàn hảo.

“Anh đúng là…” Thấy trong xe đẩy toàn là những nguyên liệu nấu ăn rất khó, Chiến Dật Phi xoắn cả lưỡi, “Trên đời này còn gì mà anh không biết làm nữa không?”

“Tôi từng có một người bạn nữ,” Hắn không nói “bạn gái”, chỉ nói “bạn nữ”, vì quả thực là ngoại trừ giao tình trong lúc lên giường thì bình thường bọn họ cũng chẳng hề qua lại, “Cô ấy là một tiếp viên hàng không chuyên bay quốc tế, đôi lúc ở trong nước sẽ qua nhà tôi, cô ấy thành thạo ẩm thực của tất cả các nước, quả thực tôi như được ăn cả thế giới trong những ngày tháng ở cùng cô ấy vậy, tất nhiên là cũng học mót được ít nhiều.”

“Bạn giường à?” Ngừng một chút, Chiến Dật Phi lại hỏi, “Sao anh không cưới cô ta?”

“Cô ấy kết hôn rồi.”

“Vậy sao về sau lại chia tay?”

“Cô ta nói mình muốn ly hôn.” Nhớ lại cô gái xinh đẹp và những món ngon cô ta làm, Phương Phức Nùng lắc đầu, thở dài tiếc rẻ, “Đúng là đáng tiếc.”

“Anh đúng là đồ vô lại, lợi dụng rồi lại không muốn chịu trách nhiệm.” Chiến Dật Phi bỗng sầm mặt, chẳng biết làm sao lại tự dưng phật ý.

“Đêm nào tôi chẳng chạy hết mã lực, trả giá đầy đủ không thiếu chút nào, nên thực chất phải là cô ta được hời.” Phương Phức Nùng ngả ngớn, hoàn toàn không nghĩ bản thân vô sỉ, “Người trưởng thành cả rồi, lúc cô đơn thì an ủi nhau thôi, chẳng việc gì phải cho là thật.”

Hai người đẩy xe tới khu bán kẹo, Chiến tổng mặt lạnh tanh bỗng mở miệng: “Tôi không thích người khác đùa giỡn tôi, lại càng căm hận người khác lừa tôi.”

Đối phương nói câu này không chỉ mới một lần, Phương Phức Nùng hơi nhíu mày rồi bật cười, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Còn ít người lừa gạt cậu sao?

“Tôi không quan tâm người lạ lừa mình.” Đương nhiên Chiến Dật Phi cảm nhận được sự coi thường của Phương Phức Nùng, vươn tay vớ một hộp kẹo sắt, mặt vẫn chẳng hề thay đổi mà nói tiếp, “Tôi giàu hơn phần lớn người mà tôi quen biết, vậy nên coi như tôi từ thiện cho người nghèo, khen thưởng cấp dưới hoặc đơn giản là nuôi một con chó. Nhưng người tôi thích thì không được lừa tôi.”

“Logic của cậu rõ kỳ quặc.”

“Chẳng có kỳ quặc gì ở đây cả.” Y ngừng một lúc lâu mới nói, “Như mẹ của tôi vậy.”

Phương Phức Nùng không nói tiếp, kiên nhẫn chờ đợi đối phương nói hết.

“Ngày đó tôi phát hiện ra bà ấy có gì không ổn, tuy bà ấy vẫn không ổn đó giờ, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt của mẹ giống như hôm đó. Kỳ lạ là mới mấy hôm trước tôi còn được điểm tối đa môn Số học, nhưng tôi không nói cho mẹ biết. Kiểu như tôi có linh cảm từ sâu trong lòng rằng mình nên giữ bài điểm tối đa này tới thời điểm mẹ suy sụp nhất hẵng lôi ra, nói cho bà ấy biết, cố giữ bà ấy lại. Vậy nên tôi lấy cuốn vở đó ra, nói với mẹ rằng lần này trong lớp chỉ có ba người được điểm cao nhất, và tôi là một trong số đó. Mẹ khen tôi, thảy lại cho tôi một nụ cười, sau đó nói phải đi mua bữa sáng rồi ra khỏi cửa.”

Chiến Dật Phi siết chặt hộp kẹo sắt trong tay, cơ thể khẽ run, mu bàn tay cũng nổi gân xanh vì gồng quá sức.

“Bà ấy không về nữa à?”

“Chỉ thiếu một chút… chỉ thiếu một chút là tôi đã thốt lên thành lời với bóng lưng của bà ấy, xin bà ấy đừng đi… Nhưng tôi tin mẹ, tôi cảm thấy mình vừa mới được điểm tối đa cơ mà, sao mẹ có thể lừa mình được.” Chiến Dật Phi lại ngừng nói, hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục ném từng hộp từng hộp kẹo sắt vào xe đẩy, “Tôi không thích bị lừa, tôi sẽ không cho phép, để một người mà tôi thực sự thích và tin tưởng lừa gạt tôi.”

Xe đẩy gần như đã bị những hộp kẹo sắt giờ đã chẳng mấy khi nhìn thấy còn bán này nhồi chặt, thằng nhóc bĩu môi một cái rõ đáng yêu: “Đi thôi, tính tiền.”