Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm - Chương 42




Vừa vào cửa, Chiến Dật Phi đã nói với Đường Ách, Hứa Kiến Âu bị người ta đánh.

Đường Ách đang định đứng dậy đón y, rõ ràng đã sợ tới mức ngẩn người vì lời nói này, vẻ mặt mất tự nhiên lập tức hiện ra trên mặt cậu ta.

Chiến Dật Phi nhìn chăm chú vào ánh mắt Đường Ách, y nói lá lách chảy máu không ngừng, còn chưa kịp lên bàn mổ đã chết rồi.

“Cái… Cái gì? Chết… Chết rồi?” Đường Ách vừa lắp bắp vừa run bần bật, vẻ mặt lại cứng ngắc, dù có dùng “hoa dung thất sắc” để miêu tả cũng không đủ.

“Trông em có vẻ không được tự nhiên lắm?” Chiến Dật Phi nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi, “Chuyện này có liên quan đến em à?”

“Sao anh lại hỏi thế…”

“Người chứng kiến đã nhìn thấy chiếc xe Z8 màu tím bị che biển, chỉ có Bồ Thiếu Bân mới phun sơn xe mình thành cái màu tởm lợm đó. Hứa Kiến Âu không biết anh ta, Hứa Kiến Âu cũng không biết Nghiêm Khâm, nhưng em biết, còn rất… quen thuộc.” Hai chữ “quen thuộc” vừa ra khỏi miệng, Chiến Dật Phi lại càng nhíu chặt mày, sự không tin tưởng tỏa ra trong đôi mắt phượng, “Tôi từng nghe Tony vô ý thốt ra một câu, em muốn móc nối cho bọn họ quen nhau, đúng không?”

“Trên đời này, chẳng lẽ… chẳng lẽ chỉ có một mình em cùng quen cả ba người bọn họ hay sao…” Đường Ách vốn định thề thốt phủ nhận nhưng nghĩ kỹ thì càng cảm thấy chắc chắn không thể lừa được vụ này, việc Hứa Kiến Âu chết đã khiến cậu ta sợ đến mất hồn mất vía, chắc chắn Nghiêm Khâm có rất nhiều cách thoát thân, nhưng bản thân cậu ta cũng không định trở thành con sơn dương thế mạng. Vừa bị đối phương tra hỏi thì cậu ta đã mười câu phun ra chín câu nói thật, chỉ giữ lại một câu duy nhất, là câu mấu chốt nhất, “Em chỉ gọi điện thoại cho MC Hứa, bọn họ gặp nhau là em đi luôn, em không ngờ… em thật sự không ngờ chuyện lại thành ra như vậy…”

“Thật sự là em à?” Từ khi nghe thấy con Z8 màu tím kia, y đã mơ hồ cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan đến tình nhân, y không ngờ đối phương lại nhát gan như thế, trong nháy mắt đã thẳng thắn khai sạch.

“Anh cũng biết Nghiêm Khâm là một kẻ biến thái, nhưng gã cũng là thành viên ban giám đốc của Hoàn Ngu, mỗi ngày nghĩ cách làm hài lòng gã đã khiến em mệt chết đi được rồi, khó khăn lắm gã mới có hứng thú với người khác, em không nghĩ nhiều như vậy…” Khi cần khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất, Đường Ách vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt ướt, không khóc lóc nức nở kiểu khàn giọng kiệt quệ mà là hốc mắt hơi đỏ lên, nước mắt cũng ầng ậc nhưng không rơi xuống. Cậu ta không hề nghi ngờ Hứa Kiến Âu có chết thật hay không, vì dáng vẻ máu thịt lẫn lộn khi đó của Hứa Kiến Âu quả thực vô cùng thê thảm, cậu ta chỉ nghĩ vào thời khắc sống còn này, chỉ Chiến Dật Phi mới có thể đứng ra bảo vệ mình, “Em thật sự không nghĩ nhiều đến thế, em đi từ sớm, em không ngờ anh ta lại gặp chuyện…”

“Hứa Kiến Âu không chết, sau khi cắt bỏ lá lách thì sẽ từ từ hồi phục. Em đừng lo lắng những chuyện khác, cũng không phải em đánh người, tôi sẽ bồi thường một chút cho bọn họ…” Chiến Dật Phi khẽ thở dài, kéo cổ tay người tình ngồi xuống, đổi sang giọng mềm mại hơn, “Xin lỗi vì không tới đón em, em vẫn ở đây à?”

“Ngoại trừ nơi này, em còn đi đâu được nữa? Cầm cái chìa khóa anh cho em, vừa kinh vừa sợ chờ anh cả đêm.” Xác nhận Hứa Kiến Âu không chết, Đường Ách hoàn toàn thả lỏng, cậu ta bỗng nghiêng mặt, chỉ liếc đối phương qua đuôi mắt, “Nhưng mà anh ấy, anh đi đâu vậy? Sao không đón em, cũng không nghe điện của em?”

Chiến Dật Phi gượng gạo tránh khỏi ánh mắt đối phương, gương mặt trắng nõn lạnh băng giờ cũng không tự chủ được mà chuyển hồng, “Tôi bận bàn chuyện làm ăn, về lịch trình đi Hà Lan của em…”

“Nói dối là tai anh nóng lên đấy!” Đường Ách vươn tay day day lỗ tai Chiến Dật Phi, đáp trả lại đối phương bằng vẻ mặt không tin tưởng, “Chẳng nhẽ… Anh ở chỗ anh em?”

“Chỉ thích em, chỉ thích mình em thôi.” Né tránh không đáp, lặp đi lặp lại lời nói mấy lần, chẳng biết là để thuyết phục Đường Ách hay là chính mình. Chiến Dật Phi bỗng ôm lấy Đường Ách, đá văng cửa tiến về phía phòng ngủ.

Vừa ném đối phương lên giường đã ý thức được bản thân không làm nổi, chưa nói việc cả một đêm điên cuồng triền miên khiến thắt lưng y đau như sắp gãy, chỉ riêng việc giờ có cứng được hay không đã là cả vấn đề.

“Không chơi, ngủ.”

Hôm qua Đường Ách vừa mới lo chuyện phong lưu, hầu hạ cái người đóng vai “cha” mình ở ngay trong xe tải. Ngôi sao Hồng Kông tai to mặt lớn này tuy đã gần sáu mươi nhưng kỹ thuật trên giường phải lọt vào tốp ba trong số đám người mà cậu ta từng ngủ cùng. Còn Chiến Dật Phi ấy à, lên được hạng ba mươi chẳng qua là nhờ cái mặt. Từ sau đợt tâm thần có vấn đề, rất nhiều năm rồi Đường Ách chưa chơi phê đến thế, đến lúc lên đỉnh mắt còn ngấn nước mông lung, kìm lòng không đặng mà gọi đối phương mấy tiếng “ba ba”.

Vốn Đường Ách cũng không định chơi, nhưng thái độ không mấy nhiệt tình của Chiến Dật Phi khiến cậu ta cảm nhận được nguy cơ. Thế là Đường Ách đi lên từ đằng sau Chiến Dật Phi, dán nửa người lên đối phương, khẽ khàng thổi vào tai y, tay còn không ngoan ngoãn trượt xuống bộ phận bí ẩn kia.

Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, dù cơ thể trải qua mệt mỏi rã rời, xoa nắn một chút là lại căng thẳng. Thằng hai nhà họ Chiến bị sờ cho ngẩng đầu, người con trai vẫn quay lưng bỗng ngoảnh phắt đầu lại, nhìn chằm chằm mặt người tình.

Đôi mắt sâu lại dài, khóe miệng cười chòng ghẹo, quả thực đúng là cái vỏ ngoài hại nước hại dân. Lần đầu tiên Chiến Dật Phi cảm thấy đúng là ngoại hình Đường Ách hơi giống Phương Phức Nùng.

Y nhấc chăn phủ lên hai người, bỏ đi, đau thắt lưng cũng chẳng chết được.

Thứ hai tới công ty, Phương Phức Nùng không gặp Chiến Dật Phi mà lại gặp chú hai của y. Chiến Bác đang cuống cuồng sửa đổi quy chế để tiến vào ngành bất động sản nên không quản sự nghiệp của con trai, nhưng thật ra cứ cách một khoảng thời gian, Chiến Dung sẽ tới thăm dò tình hình hoạt động của Miya. Chiến Dung mời Phương Phức Nùng vào văn phòng phó tổng của mình, hỏi hắn về tình hình ra mắt sản phẩm.

Trưởng phòng Quan hệ công chúng không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, vậy nên dù có là “lão Chiến” cực kỳ dễ gần trong mắt mọi người thì hắn cũng chỉ nói bảy phần giữ lại ba.

“Việc anh quy hoạch nhãn hiệu và xác định vị trí sản phẩm của Miya lại lần nữa rất tốt. Nhưng làm vậy thì có hơi trái với ý định ban đầu của Dật Văn khi thành lập công ty nhỉ?” Chiến Dung nhắc nhở đối phương đầy thiện chí, vốn Miya chỉ định đánh vào thị trường đồ trang điểm cao cấp.

“Đặng Tiểu Bình cũng có ‘thuyết mèo trắng mèo đen’ (*), tôi cho rằng vào thời kỳ xây dựng thương hiệu ban đầu, làm tốt việc xây dựng nền móng sẽ có ý nghĩa hơn những suy nghĩ xa vời không hợp thực tế.” Phương Phức Nùng không đồng ý, chỉ nhún vai mỉm cười, “Huống hồ vẫn có Lady Miya còn gì, trên vương miện chỉ cần một viên minh châu thôi.”

(*) Thuyết con mèo của Đặng Tiểu Bình: “Không cần biết mèo vàng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt, phương pháp nào có lợi cho khôi phục sản xuất thì áp dụng phương pháp đó. Tôi tán thành việc nghiêm túc nghiên cứu khoán sản lượng đến từng hộ gia đình.” Đặng Tiểu Bình dùng so sánh “mèo vàng mèo đen” này, chủ yếu là để nói một cách hình ảnh rằng: Trong quan hệ sản xuất, không thể hoàn toàn áp dụng một hình thức cố định bất biến, mà hình thức nào tại địa phương nào có thể khôi phục và phát triển sản xuất một cách dễ dàng và nhanh chóng thì áp dụng hình thức đó. Về sau này, nhiều người đã nhầm lẫn mèo vàng thành mèo trắng.

“Vừa rồi phòng Nhân sự có báo cáo với tôi, Dật Phi vẫn đang tìm người cho mấy vị trí quan trọng như quản lý đại lý, trưởng phòng Nghiên cứu và Phát triển. Là ý của anh sao?” Chiến Dung cười cười, “Đây đều là những thành viên cốt cán của Dật Văn từ khi thành lập, cũng nhận được sự cho phép từ bố mình. Miya đã nuôi dưỡng những nhân viên này rất lâu, tự nhiên thay máu ngay thời khắc quan trọng sắp ra mắt sản phẩm, liệu có thỏa đáng không?”

“Tôi là người thích kỷ luật nghiêm minh, không thích thừa người thiếu việc, theo như tôi thấy thì chỉ có một mình Chiến Dật Phi đang tiến lên phía trước, những người khác nhiều ít gì đều cản trở cậu ấy.” Phương Phức Nùng vuốt vuốt vật trang trí trên bàn Chiến Dung, “Điều chỉnh thích hợp sẽ có lợi cho Miya, chẳng có gì không thỏa đáng cả.”

“Anh đã đình chỉ toàn bộ kế hoạch quảng cáo của phòng Marketing đưa ra, còn phân tiền cho phòng Thu mua nguyên liệu thứ hai, Dật Phi cũng không ký.”

“Quảng cáo thì đương nhiên là vứt hết, nhưng thời cơ rất quan trọng. Đối với một công ty trong ngành hàng tiêu dùng nhanh, phải đảm bảo cả xây dựng thương hiệu và đẩy mạnh lượng bán, nếu đội ngũ kinh doanh không mạnh, không thể chèo chống các kênh bán hàng thì có đầu tư quảng cáo nữa cũng chỉ là quăng tiền qua cửa sổ. Còn về khoản chi phí mua vào kia…” Phương Phức Nùng cười vô lại, “Tôi chỉ nói là hoãn một thời gian, đợi trưởng phòng Triệu đưa ra doanh số thỏa đáng rồi nói.”

“Đội ngũ kinh doanh…” Nụ cười của Chiến Dung lại càng hiền từ hơn, “Nghe ý của anh thì anh định ra tay với trưởng phòng Triệu à?”

“Không phải tôi,” Phương Phức Nùng thản nhiên, “là khôn sống mống chết, chọn lọc tự nhiên thôi.”

“Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người.” Chiến Dung mỉm cười, nói một câu cổ vũ khép lại cuộc đối thoại thứ hai của hai người, “Cố gắng làm tốt nhé, chàng trai trẻ.”

Rời khỏi văn phòng của Chiến Dung, Phương Phức Nùng biết được từ Amy rằng Chiến Dật Phi vẫn chưa xuất hiện. Trưởng phòng Quan hệ công chúng không khỏi suy đoán, hẳn là tiểu biệt thắng tân hôn, quân vương không tảo triều, thằng nhóc này và Đường Ách chơi đến phát điên rồi, không rời được nệm êm chăn ấm, cũng không muốn tới công ty.

Chết tiệt. Hắn thầm chửi một tiếng, nghĩ bụng nếu biết trước thì hôm đó quyết không cho y về, phải làm cho y không xuống nổi giường mới thôi.

Thực ra khi Phương Phức Nùng ứng phó với Chiến Dung thì Chiến Dật Phi còn đang lo đối phó với một người còn khó giải quyết hơn Chiến Dung, là kẻ thù của y, là cha ruột của y.

Tại phòng họp chính của tập đoàn Dung Tinh, giữa trăm mét vuông vắng lặng, một người đàn ông đang ngồi, một người đàn ông khác thì đang đứng, không khí vi diệu, bọn họ đang giằng co.

“Khi đó chú hai mày chọn người đại diện phát ngôn nổi tiếng khắp ba vùng hai bên eo biển (*), cuối cùng mày lại chọn một đứa tép riu không tên tuổi?”

(*) Chỉ ba vùng hai bên eo biển gồm Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan.

“Siêu sao mà chú hai tìm kia già rồi!” Chiến Dật Phi cố nén lửa giận không bùng lên, gắng sức bình ổn lại cảm xúc, “Bốn năm mất hai mươi triệu, bốn năm nữa thì bà ta gần năm mươi rồi. Khách hàng mục tiêu của chúng ta là phụ nữ hai mươi, ba mươi tuổi, sẽ chẳng ai mua sản phẩm bà tai đại diện, hai mươi triệu đó chẳng khác nào ném xuống nước. Đường Ách không phải loại ‘tép riu’ gì hết, chỉ cần Miya phối hợp với ekip quan hệ của em ấy để lăng xê thì chắc chắn giá trị sẽ vượt xa bà già kia!”

“Phối hợp lăng xê? Mày nghĩ tao không biết mày nghĩ gì chắc? Mày dùng tiền công ty để bao nuôi thằng ngôi sao tép riu họ Đường kia!” Quả nhiên là đã có người tố cáo với ông ta, Chiến Bác mở miệng ra là bắt đầu mắng, “Tao không quan tâm mày và thằng ngôi sao kia làm những chuyện bẩn thỉu gì, nhưng tao cho mày quản lý Miya là để mà kế thừa di nguyện của anh mày, chứ không phải như bây giờ, lật đổ hết toàn bộ những gì anh mày vất vả tạo dựng, làm lại từ đầu!”

“Vào những ngày cuối, anh lấy đâu ra sức mà quản lý công ty, định vị thương hiệu thì mơ hồ không rõ, hoàn toàn không cân nhắc từ góc độ thị trường. Tôi tiếp nhận công ty mới mấy tháng đã phát hiện ra vấn đề ở mọi khâu, kế hoạch toàn là nói suông, khả năng thực hiện lại càng không có! Nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn, báo cáo kiểm định chất lượng thì vừa mới có, kho hàng mấy ngàn mét vuông đã chất đầy như núi, dây chuyển sản xuất thì vẫn còn liên tục tạo ra sản phẩm không có nơi tiêu thụ. Không lật hết đi làm lại thì chỉ tổ đâm đầu xuống cống, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì công ty cũng sụp đổ!”

“Ai nói cho mày những câu như thế? Là thằng ranh làm PR mày mới tuyển về chứ gì? Mày không có năng lực, không có kinh nghiệm, không sao hết! Tao sẽ tìm thêm nhiều người có năng lực, có kinh nghiệm tới giúp mày, ai ngờ mày lại ép người ta đi hết, bỗng dưng rách giời rơi xuống thằng ranh kia, bỏ mặc hết nhân viên tài năng để đi tin vào một thằng lừa đảo chẳng biết từ đâu ra, chỉ biết dùng mặt kiếm cơm!”

“Phương Phức Nùng không phải kẻ lừa đảo.” Đối mặt với chỉ trích từ bố mình, Chiến Dật Phi hoàn toàn không chịu thua lùi bước, “Anh ta rất xuất sắc, xuất sắc hơn bất cứ ai mà tôi từng gặp, anh ta sẽ không lừa tôi, tôi tin anh ta.”

Lời này nói ra ngay đến chính y cũng không tin được, nếu Phương Phức Nùng ở đây, chắc chắn y sẽ chối bay chối biến, không để lại chữ nào.

“Mày tin tưởng thằng Phương gì đó kia, tao cũng không tin mày. Dung Tinh đang trong thời kỳ chuyển ngành cực kỳ quan trọng, không có lắm tiền đâu cho mày đập đi xây lại, làm cái trò ‘định vị thương hiệu’ của mày!” Chiến Bác thở dài, “Giờ tao cho mày hai con đường, một là dẹp cái công ty của mày đi, nhân lúc còn chưa mất sạch vốn thì bán thanh lý, về nhà nhanh chóng kết hôn với con gái của bộ trưởng Khâu, vợ cả của bộ trưởng Khâu đã đề cập vài lần với mẹ mày, nói con gái bà ấy vẫn rất thích mày khi hai đứa du học ở Úc. Còn con đường thứ hai, nếu mày không muốn đóng cửa công ty cũng được thôi, hẹn Nghiêm Khâm đi ăn một bữa, việc ra mắt sản phẩm của Miya hoàn toàn có thể dựa vào sức ảnh hưởng từ Zhengye Plaza. Hai con đường này đều là đường tắt, mày cứ bướng tức là đang gây trở ngại cho cả nhà!”

Chiến Dật Phi cười lạnh, không nói lời nào. Y thật sự coi thường người đàn ông này, người này dựa vào bố vợ mới có thể đạt được tất cả mọi thứ hôm nay, vậy mà vẫn còn tự xưng là người thành công tay trắng làm nên sự nghiệp, giờ lại muốn con trai tiếp tục đi theo con đường mòn của mình.

Chiến Dật Phi nhìn vào mắt cha mình, im lặng hồi lâu rồi bỗng bật cười: “Vậy tôi chọn con đường thứ ba thì sao?”

“Tao sẽ thông báo với kế toán, bắt đầu từ hôm nay sẽ đóng băng tài khoản tiền và tiền mặt của Miya.” Thần thái uy nghiêm như ngọn núi cao sừng sững, Chiến Bác lạnh giọng, “Tao biết mày đang coi thường điều gì, cũng biết mày vẫn luôn bất bình thay mẹ mày đã mất. Nhưng mày phải phấn đấu, phải thật sự thể hiện ra sự cố gắng của mình! Tao sẽ không cho mày thêm một cắc nào, tay trắng làm nên sự nghiệp không dễ như mày nghĩ đâu, tao chờ đến khi mày máu chảy đầu rơi phải chạy về đây van xin tao mới thôi!”