Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44

Chương 3




Chứng minh thư của một người phụ nữ.

Cô ấy tên là Lộ Tuyết, năm nay 22 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mặc dù tôi không biết người này, nhưng tất cả mỹ nhân đều có một đặc điểm chung là xinh đẹp, cho nên tôi luôn cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu rồi.

Tôi lo lắng cất chứng minh thư đi, dì quét dọn trêu chọc nói: “Ái chà, cậu không nói với ai cả à?”

Tôi hồi hộp vì không rõ nguồn gốc của chiếc chứng minh thư này, chắc dì dọn phòng nghĩ tôi có quan hệ với ai rồi dẫn cô gái vào phòng, đăng ký chứng minh thư xong lại quên trả lại cho cô ấy.

Vài ngày sau, nửa đêm trời mưa to, tôi trở về sau ca trực đêm, đến ký túc xá thì giày đã ướt sũng, may mà vẫn còn một đôi giày đã giặt sạch.

Sáng thức dậy, vừa duỗi chân ra, tôi hoang mang nhìn chằm chằm dưới đất, đôi giày đã được đặt cạnh giường, dây buộc ngay ngắn.

Tôi sửng sốt, vò đầu bứt tai nghĩ kỹ, hôm qua tan ca về, tôi tắm rửa một cái rồi đi ngủ luôn, vậy thì ai đã để đôi giày ở đây cho tôi?

Tôi chạy đến hỏi Ngụy Đằng Phi, còn tưởng rằng anh ta sợ tôi quá mệt nên giúp tôi thắt dây giày, anh ta lại cười nói: “Ai lại đi động vào đôi giày hôi của cậu chứ.”

Trong công ty vận tải Vũ Hưng, ngoài tôi ra, người duy nhất có thể vào ký túc xá của tôi ở bến xe Kỷ Gia Phần là Ngụy Đằng Phi, anh ta là quản lý cho nên nhất định phải có chìa khóa, nhưng anh ta chưa từng đến đây, vậy rốt cuộc là ai? Tôi thầm nghĩ: ‘Ai đó muốn chơi khăm mình sao.’

Tôi lại đi hỏi tài xế, tài xế nói chú ấy cũng không biết, tôi nói gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ quá, thấy tôi cứ cau mày đưa điếu thuốc cho chú ấy suốt, chắc chú ấy động lòng trắc ẩn, rít một hơi thuốc rồi nói với tôi: “Cậu này, cậu mới hai mươi tuổi thế này, còn nhiều thời gian, nếu không phải đang cần tiền gấp thì cậu nên đổi công việc đi.”

Chúng tôi đã làm việc cùng nhau hơn hai tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên chú ấy cho tôi một điếu thuốc, ngày nào tôi đi xe về cũng sẽ đưa cho chú ấy một điếu, dù sao tôi cũng gọi chú ấy là thầy.

Tôi thì thầm: “Chú, ý chú là sao ạ?”

Chú ấy suy nghĩ một chút, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện lên chút thả lỏng, chú ấy thì thầm: “Tuyến đường từ Kỷ Gia Phần đến núi Bát Long là một tuyến đường mới, mở chưa được nửa năm, trước cậu đã có hai nhân viên soát vé, cậu cũng có thể đi hỏi họ.”

Về phần sau đó, dù tôi có hỏi thế nào, chú ấy vẫn im lặng.

Vài ngày sau, càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, ngay cả khi tôi soi gương, mí mắt của tôi không động đậy, nhưng tôi trong gương dường như đang nháy mắt với tôi.Tôi nhủ thầm không, chuyện này có gì đó kỳ lạ lắm, tôi thậm chí còn đi hỏi rất nhiều người, lần mò ra địa chỉ của nhân viên soát vé trước đó.

Tôi mua một số quà và đến thăm, nhân viên soát vé trước đó sống trong một ngôi làng gần thành phố, khi tôi đến trước sân nhà chú ấy, tôi thấy cửa khép hờ, tôi đứng trước cửa và hét lên: “Thầy Triệu có nhà không ạ?”

Nhân viên soát vé trước đó tên là Triệu Bảo Thắng, tôi vừa la xong, một thanh niên trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi từ phòng sau đi ra, ăn mặc luộm thuộm, trên đầu có một nhúm tóc vểnh lên, cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cậu tìm bố tôi làm gì?”

Tôi quơ quơ giỏ trái cây trên tay, cười nói: “Tôi đến thăm chú Triệu.”

Bởi vì giọng điệu của thanh niên này rất không thân thiện, và vẻ mặt của anh ta giống như một tên xã hội đen thiếu kiên nhẫn, tôi nhanh chóng bày tỏ lòng tốt và giải thích mục đích đến của mình.

Sau khi tạm dừng một chốc, anh ta bảo tôi vào nhà ngồi rồi giải thích.

Khi bước vào phòng khách trong nhà anh ta, tôi sững người tại chỗ, trên chiếc bàn gỗ ở phía bắc nhà họ có một bức ảnh đen trắng, tôi vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm: “Thầy Triệu, ông ấy… ông ấy…”

Thanh niên có nhúm tóc vểnh lên tức giận nói: “Bố tôi đã mất từ hai tháng trước.”

Cái gì?

Cả người tôi run rẩy, giỏ hoa quả mang theo suýt chút nữa rơi xuống đất, ông ấy đã mất được hai tháng rồi? Vậy thì thầy Triệu mà tôi đã gặp vài ngày trước là ai?

Thấy tôi mở to mắt, anh ta còn tưởng tôi không biết chuyện gì xảy ra nên rót cho tôi ly nước rồi nói: “Cậu chờ một chút.”

Anh ta lục tung ngăn kéo và lấy ra một xấp tài liệu, một trong số đó là bức ảnh chụp thầy Triệu nằm nghiêng đầu chết trên ghế của nhân viên soát vé.

Im lặng hồi lâu, lòng tôi rối bời, thấy anh ta ngồi đó phì phèo điếu thuốc, tôi nói với anh ta rằng xin anh hãy nén đau thương.

Thật bất ngờ, anh ta đập nát tàn thuốc: “Bố tôi mới ngoài năm mươi, sức khỏe còn tốt, khi xin vào làm nhân viên soát vé cho chuyến xe buýt cuối cùng số 44, ông ấy nói rằng mỗi ngày chỉ có một chuyến xe, và mỗi ngày chỉ mất hai tiếng, bố tôi làm sao có thể đột ngột qua đời, chuyện này tôi đã tìm luật sư rồi, không trả mấy triệu thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này!”

Tôi cũng không biết nói gì về chuyện này, vì vậy tôi ậm ừ, trao đổi vài câu xã giao với anh ta rồi rời đi sau khi tìm ra lý do.

Mấy ngày sau đó, tôi trằn trọc không yên, trong đầu luôn nghĩ người này trông còn khá khỏe mạnh, sao có thể nói đột quỵ trên ghế của nhân viên soát vé là đột quỵ ngay được chứ.

Thầy Triệu  mà tôi thấy hai ngày hôm trước, có thật chỉ là ảo giác hay không?

Tôi không nói cho Ngụy Đằng Phi biết chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ không tin, ngày hôm sau khi xuống xe, tôi phát hiện ở hàng ghế cuối cùng có một chiếc giày vải thêu màu đỏ.

Nhưng tôi tức quá, nghĩ bà già nào mà không có ý thức thế chứ, huống chi là cởi giày sau khi lên xe, còn ném chiếc giày hỏng này xuống ghế, thật là quá mất văn minh.

Tôi định vứt chiếc giày sờn cũ này đi, nhưng khi nhìn kỹ lại, tay tôi run lên, chiếc giày đỏ suýt rơi khỏi tay.

Không, những chiếc giày vải thêu màu đỏ này đều được làm thủ công, chúng đã từng thịnh hành hơn mười năm trước, nhưng bây giờ về cơ bản đã không còn nữa, người già không còn, lớp trẻ cũng không còn ai để học hỏi theo.

Tôi cau mày suy nghĩ, tối nay khi chuyến xe khởi hành, trên xe hình như không có cô gái trẻ nào, phụ nữ lớn tuổi cũng không nhiều, dù sao chuyến xe cuối cùng cũng không có nhiều người, vậy ai đã đặt đôi giày ở đó?

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm chặt chiếc giày và ném vào thùng rác trong góc.

Ngày hôm sau, tôi đi xe buýt về thì thấy trên ghế dành riêng cho người già, người bệnh, người tàn tật có một chiếc nhẫn vàng đã rất cũ, không có hoa văn, lại còn được làm thủ công, bà tôi đã từng đeo loại nhẫn này.

Tôi nghĩ lại, không đúng, ngày thường không có ai ngồi chỗ dành cho người già, người bệnh, người tàn tật, tối nay khi xe buýt khởi hành hình như cũng không thấy bà cụ nào lên xe nhỉ?

Vào ngày thứ ba, tôi đặc biệt cố gắng để ý hành khách lên xuống xe ở mỗi bến xe, xem có ai cố tình đặt đồ lên ghế không.

Không có gì bất thường trong toàn bộ quá trình, nhưng khi tôi quay lại bến xe Kỷ Gia Phần và xuống xe bằng cửa sau, lần này tôi tìm thấy một sợi dây chuyền trên ghế sau!

Không đúng!

Nhìn sợi dây chuyền này mà tôi giật cả mình, nghĩ lại lần đầu tiên là một cái chứng minh thư trong ví, lần thứ hai là chiếc giày vải thêu màu đỏ đã sờn, lần thứ ba là một chiếc nhẫn vàng và lần thứ tư là một sợi dây chuyền.

Nếu không tính chứng minh thư trước đó, chỉ nhìn vào ba thứ khác, chính xác từ phần chân đến đầu.

Nếu phỏng đoán này là chính xác, thì thứ sẽ xuất hiện vào ngày mai sẽ là…một chiếc mũ!

Không biết vì sao, trên người tôi nổi lên một tầng da gà, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi không giải thích được, tôi nhặt đôi giày vải thêu màu đỏ từ trong thùng rác lên, đem những thứ này bỏ vào ngăn kéo khóa lại.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, tôi vớ ngay một điếu thuốc hỏi mấy bác tài xế già ở bến khách nơi nhân viên soát vé còn lại của chuyến xe số 44 ở.

Bởi vì bây giờ không tìm được thầy Triệu, ông ấy đã chết, cũng không thể thông qua ông ấy tìm được thông tin về chuyến xe buýt số 44, cho nên chỉ có thể tập trung vào nhân viên soát vé tiếp theo, hy vọng đối phương không xảy ra vấn đề gì.

Khi mới hỏi, nhiều người lắc đầu bảo không biết, tôi đặc biệt tìm một người tài xế già để hỏi, vừa dứt lời, người tài xế già của xe buýt số 348 thấy tôi rất chân thành và thỉnh thoảng đưa thuốc lá nên nói nhỏ cho tôi biết địa chỉ của nhân viên soát vé số 44 trước tôi.

Cuối cùng, ông ấy thở dài và nói một cách đầy ẩn ý: “Chàng trai tốt như cậu vẫn nên học một nghề khác và thay đổi công việc càng sớm càng tốt, cậu đừng nói điều này với người khác nhé.”

Tôi gật đầu: “Cám ơn chú.”

Tôi nhìn đồng hồ thấy mới hơn mười giờ sáng, còn hơn mười tiếng nữa mới đến giờ khởi hành, còn dư thời gian nên tôi bật dậy ngay, mua hai gói thuốc lá loại tốt rồi phi thẳng đến nhà nhân viên soát vé chuyến số 44 trước tôi.

Thông qua những người xung quanh, tôi được biết nhân viên soát vé chuyến số 44 trước đây tên là Đoạn Côn, nay đã ngoài bốn mươi, tôi đến nơi Đoạn Côn ở, sau khi hỏi han thì biết được hiện tại anh ta đang học việc trong một xưởng sản xuất đồ nội thất.

Sau khi tìm được xưởng sản xuất đồ nội thất, tôi thành công tìm thấy Đoạn Côn trong xưởng, đầu tóc bù xù, đang đánh bóng một cái đ ĩa ngọc trước máy tiện, tôi phát hiện ngón áp út bàn tay trái của anh ta đã bị gãy, vết thương ở chỗ gãy rất thô, giống như bị vật nặng làm gãy.

Tôi bước tới và hỏi: “Xin lỗi, anh có phải là người khu Tiêm Sa Chủy… Không, không, anh là Đoạn Côn, nhân viên soát vé của chuyến xe số 44, phải không?”