Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng - Chương 40




Ánh sáng ngọn nến bên trong mã xa nhỏ như hạt đậu, còn lay động không thôi, ngọn nến mỏng manh chiếu lên nhưng vẫn tối đen không rõ, cũng dấu đi một tia sát ý trong mắt Tào Ẩn Bạch.



Sớm biết rằng nó ngay cả một chút tác dụng cũng không có thì sớm nên giết chết mới đúng. Tào Ẩn Bạch nghĩ, rồi lại ngay lập tức phủ định ý tưởng này. Phải biết rằng, tuy rằng Sương là không tin Tuyết, nhưng phần chăm sóc kia làm sao có thể là giả được? Đối với Sương mà nói, sự tồn tại của Tuyết là tất yếu. Càng có thể nói, chăm sóc Tuyết chính là động lực để Sương có thể duy trì trên con đường gập ghềnh này, nếu không có nó, vậy thì Sương cũng không thể chịu đựng được đến ngày hôm nay. Tào Ẩn Bạch nghĩ vậy, cũng liền bình thường trở lại.



“Ẩn Bạch…” tiếng gọi cực kỳ suy yếu của Sương. Tào Ẩn Bạch lập tức ghé tai vào gần. Sương dùng âm thanh cực kỳ suy yếu dặn dò các phương án ứng đối, nội dung đều là đơn giản mà chính xác, nghe được Tào Ẩn Bạch không khỏi khâm phục không thôi. Sương người này hoàn toàn không có quyền, cũng không có thế, chỉ bằng một thân gan dạ sáng suốt cùng trí tuệ hơn người này mà có thể đem các thế lực nắm trong lòng bàn tay, mặc y bày bố, nghĩ đến quả thật không dễ dàng gì, chính là quá trình này ngay từ đầu cũng không phải là đã như ý.



Thù Nam còn nhớ, các phương nhân mã vốn chỉ đem Sương trở thành cái cớ để dấy cờ khởi nghĩa, nhưng có một lần y đưa ra chỉ đạo chính xác làm cho bọn họ có thể tránh được nguy nan, lúc này mới có thể tạo nên uy tín của chính mình. Tào Ẩn Bạch không phủ nhận, hắn giúp Sương những nghiệp chướng này, phần lớn là do tò mò, muốn nhìn thấy người này chỉ với thực lực của bản thân, có thể nhấc lên bao nhiêu cuồng phong?



Sương dặn dò đến ngắt quãng, luôn ho khụ, nói không được một câu đầy đủ, thật vất vả gây sức ép tới gần một khắc mới nói hết, trong miệng đã sớm tràn đầy vị huyết tanh ngọt. Tào Ẩn Bạch thấy y ho không ngừng, đành phải cho y nghiêng người, một tay cầm khăn mặt lau đi máu tươi tràn ra từ miệng y, một tay vỗ lưng giúp y thuận khí, mà Sương nằm nghiêng như vậy phát hiện ra một chuyện kỳ quái.



Theo động tác nghiêng người, một sợi mỏng manh rơi xuống trước mặt Sương, sợi mảnh kia nhè nhẹ trắng như sợi tơ, mỏng manh ánh lửa, lóe ra ánh sáng màu vàng, nhìn vô cùng đẹp mắt, lại không biết là cái gì? Sương nhìn hồi lâu, lúc này mới phát hiện ra đó là tóc của chính mình. Môi, hơi cong lên một độ cong quỷ dị. Tào Ẩn Bạch đang bận rộn một trận rốt cục mới có thể khiến Sương dừng ho, mà Sương vì ho không ngừng nên cũng tiêu tán chút thể lực còn sót lại của y, tiếp tục hôn mê. Khi Tào Ẩn Bạch đỡ Sương nằm xuống ngủ mới phát hiện ra độ cong đẹp mắt nơi khóe môi kia, không biết có phải là nụ cười hay không?




Nhẹ nhàng thở dài, Tào Ẩn Bạch dịch dịch góc chăn, xác định Sương đã kín người, lúc này mới xốc màn xe ra, ngồi vào chỗ đằng trước. Điều khiển mã xa là một phụ nữ, vừa rồi Tào Ẩn Bạch ở trong chăm sóc Sương thì chính nàng là người đánh xe.



Nữ nhân kia quay sang nhìn Tào Ẩn Bạch một cái, cũng không nói gì. Dưới ánh trăng, diện mạo của nàng bình thường, nhưng lại khiến người ta không rõ, phân không ra biến hóa, nhìn kỹ, mới phát hiện mặt nàng mất tự nhiên cứng nhắc. Người này không phải là Hoan Cô thì là ai?




Nghĩ đến ngày đó Sương đả kích Hoan Cô một lần, thật đúng là có vài phần hiệu quả. Mỗi ngày thời gian thất thần giảm xuống, thời gian thanh tỉnh tăng lên.



Sau đó Sương tìm được một tử thi của nữ nhân, Tào Ẩn Bạch liền thật sự giúp nàng chữa khuôn mặt, tuy nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng là vì da thịt còn chưa kịp phát triển. Tào Ẩn Bạch tin rằng chỉ mười ngày nửa tháng nữa thì cũng sẽ có bảy, tám phần giống bình thường.



“Trời sắp sáng rồi, ngươi không được tiếp xúc ánh sáng, mau vào xe đi.” Tào Ẩn Bạch nói, thân thủ liền đoạt lấy dây cương trong tay Hoan Cô, Hoan Cô cũng không phản kháng, sau khi giao dây cương cho Tào Ẩn Bạch liền vào mã xa. Ngoài đôi song sinh kia, nếu có ai làm cho Tào Ẩn Bạch không hiểu nổi, thì đó chính là Hoan Cô người này.




Từ lúc Hoan Cô thanh tỉnh liền không hề gặp Sương nữa.



Nhưng ngày đó khi hắn cứu Sương rồi đưa người đi, nàng lại hoa chân múa tay mà tỏ vẻ, nếu chỉ có hắn và Sương hai người đi ra, nhất định bị người ta nhận ra dễ dàng, không bằng nàng cùng Tào Ẩn Bạch đóng thành vợ chồng.



Vì cứu thoát Sương, Hoan Cô phải tháo băng vải xuống sớm nửa tháng, mặc dù Tào Ẩn Bạch đã cảnh cáo này, nếu hạ băng vài xuống quá sớm, mặt này có thể trở nên quái dị. Chạy trốn đã nhiều ngày, xem xét vẻ mặt của Hoan Cô với Sương, muốn nói hai người có quen biết, Tào Ẩn Bạch tuyệt đối là không tin. Nhưng nàng lại giúp đỡ hắn chăm sóc Sương, hơn nữa sự cẩn thận kia cũng không phải là diễn kịch, đủ loại mâu thuẫn khiến Tào Ẩn Bạch không hiểu, thực tại cũng không rõ hai người là cố nhân hay là cừu nhân nữa.



(Hoan Cô cùng Sương nha, quan hệ không hề đơn giản, mà có thể nói là có gian tình đó nha, hắc hắc…)