Khả năng ngôn ngữ của La Hi không thể coi là tốt.
Từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cậu cảm thấy mình có thể nói đúng thứ tự tiếng Trung đã là giỏi lắm rồi. Vì thế cho nên khi biết Cố Thanh Y muốn đi Đức, cậu không do dự mà từ chức, theo học một lớp tiếng Đức. Mỗi ngày lên lớp bảy tiếng, về nhà còn mua một đống sách về luyện tập thêm, tất cả chỉ vì muốn đuổi kịp tiến độ của Cố Thanh Y.
Cố Thanh Y nói mình đã có người yêu, thế nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, La Hi vẫn chưa được nhìn thấy cái vị người yêu trong truyền thuyết kia.
Cậu nghĩ, chỉ cần mình cố gắng hơn một chút thì nhất định có thể.
Ngay cả hôm nay cũng vậy.
Lúc Cố Thanh Y tan lớp đã là tám giờ tối.
Hôm nay trời từ sáng sớm đã âm u, thế nhưng mãi vẫn không thấy có mưa. Lúc Cố Thanh Y ra ngoài không có thói quen mang ô, cho nên lúc tan làm, cũng không nỡ đi tranh ô công cộng với đám học sinh, chỉ đành đánh cược một phen.
Lúc đang học, thi thoảng Cố Thanh Y cũng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không ai che ô còn thầm cảm thán sổ mình thật may.
Nhưng không ngờ, lúc cậu và cô giáo đang nói tạm biệt thì trên mái nhà đột nhiên vang lên tiếng động. Cố Thanh Y quay đầu nhìn, phát hiện vô số hạt mưa đập lên ngoài cửa kính.
“Scheisse.” Cô giáo hơi thấp, đứng sau cậu kiễng chân lên mới thấy được bên ngoài, mở miệng thốt ra một tiếng.
“Tôi đi xe, lát đưa anh về nhé?” Cô giáo đau khổ phồng má thổi thổi tóc mái “Nhưng mà xe tôi ở bãi đỗ xe phía trước cơ..”
Cố Thanh Y cười cười gật đầu “Vậy chúng ta đợi một lát đã, phiền cô rồi.”
“Phục vụ anh đẹp trai là vinh hạnh của tôi.” Nghe Cố Thanh Y nói cảm ơn, Ngu Thành Vãn kinh ngạc hơ một tiếng, sau đó mới nhún vai đáp lại. Lúc cười, bên má cô còn lộ ra hai cái núm đồng tiền, mắt cong cong nhìn rất ấm áp. Học với cô nửa tháng, Cố Thanh Y thật sự rất thích người giáo viên không lớn hơn mình là bao mà cực kì giỏi này.
Hai người lui lại trong phòng, Ngu Thành Vãn ngồi lên bàn, Cố Thanh Y dựa vào tường, buồn chán lướt lướt điện thoại.
Giang Nguyên hình như đang dự tiệc, Cố Thanh Y gửi mấy tin vẫn chưa thấy anh trả lời, đành vào nhóm chat công việc nhìn một chút. Hầu như đều là người trẻ tuổi, cho nên quanh năm ấn máy, Cố Thanh Y phải mất một thời gian mới đuổi kịp tốc độ của bọn họ. Lục Triếp gửi đến một đoạn tin thoại, thử nghiệm bài phát biểu của cậu ta, Cố Thanh Y không mang tai nghe, nhìn cô giáo ngồi đối diện đang ngọt ngào gọi điện cho bạn trai, ngại ngại không mở lên nghe nữa. Nhưng nhìn bên dưới một loạt ha ha ha ha ha ha, cũng có thể sơ sơ đoán được.
Nhanh chóng gia nhập đội quân chế nhạo, ngón tay Cố Thanh Y lướt nhanh trên màn hình điện thoại, không chú ý tới người đối diện đã biến thành biểu tình kinh ngạc.
“Rossi!”
Cố Thanh Y nghe Ngu Thành Vãn kêu lên, lúc này mới chú ý đến động tĩnh ngoài cửa, quay đầu nhìn ra.
“La Hi?!”
Người đứng ngoài cửa không có chỗ nào không ướt, cái áo len hút nước thành màu xám đậm, dính sát lên người cậu ta. Vóc người cân đối rắn chắc, tuy rất đẹp mắt, nhưng Cố Thanh Y lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo lan vào từng khớp xương.
Thời tiết cuối tháng một, lại là tối có mưa, cho dù có là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, cũng không thể đội mưa như thế chứ.
“Mau vào đi.” Cố Thanh Y đi ra mở cửa, muốn kéo người vào.
“Ô.” La Hi chống tay lên cửa, khom người, tóc mái bị ướt mưa dính vào trước trán, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tươi “Tôi đi mua ô.”
La Hi vốn đợi bên ngoài như thường lệ, khi thấy sắp tới giờ Cố Thanh Y tan học mà trời lại đổ mưa, còn càng mưa càng to, liền chạy đi mua ô. Lúc cậu vừa ra khỏi tòa nhà, mưa liền ào ào trút xuống, tưới cậu thành ướt đẫm. La Hi hi sinh cái áo khoác mẹ mua cho, che ở trên đầu, chạy trong mưa.
Lúc bước vào cửa hàng tiện lợi, nhân viên còn suýt chút nữa bị cậu dọa chết khiếp.
La Hi mua một cái khăn bông lau khô người trước, sau đó mới cảm ơn nhân viên giúp cậu lau chỗ nước đọng trên sàn nhà, mua ba cái ô quay về.
Mười lăm phút, hoàn thành một chuyến đi vĩ đại.
Cậu nhìn biểu tình kinh ngạc của Cố Thanh Y, quơ quơ ba cái ô trong tay.
Cố Thanh Y theo bản năng gật đầu, nghiêng người tránh đi “Lúc học, cô giáo có nói với tôi là hôm nay cô ấy lái xe, bọn tôi đang đợi mưa nhỏ lại thì đi ra phía trước kia thôi.”
“Xin lỗi, tôi không biết lái xe, không thể đưa mọi người…” Lúc đi sát qua người cậu, Cố Thanh Y nghe thấy Là Hi hạ giọng nói nhỏ.
“La Hi.” Cậu kéo tay La Hi, cảm nhận được nước mưa lạnh lẽo, thấy người phía trước quay lại, liền mím môi, hé miệng “Chúng ta thật sự…”
“Cậu đừng nói gì cả…” La Hi giống như bị bỏng giãy khỏi tay Cố Thanh Y “Cậu đừng…”
Cố Thanh Y đứng yên tại chỗ, hai tay đút túi quần, chau mày, thái độ kiên quyết “Phải nói chứ. Chúng ta không thể đâu, tôi thật sự có người yêu rồi.”
“Nếu có thật thì nhiều ngày như vậy rồi, sao anh ta còn chưa xuất hiện? Mưa lớn thế này cũng không đến đón cậu? Tôi không tin!” La Hi mở to mắt, viền mắt ửng đỏ.
Cố Thanh Y quay đầu đi “Anh ấy gần đây có chút….”
“Bận? Nhiều việc? Nên không cần cậu nữa? Cặn bã!” La Hi vung tay lên, vẻ mặt chính nghĩa “Cặn bã!”
Cố Thanh Y trợn to mắt, nghiêng đầu, trong lòng thầm nghĩ sao đứa trẻ này lại khó dạy như vậy.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Ngu Thành Vãn gần đó, Cố Thanh Y hắng giọng một cái, dự định nói chuyện một chút với đứa trẻ này về chuyện người đàn ông nhà mình không phải cặn bã, vì đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc gia đình, vô cùng quan trọng.
“Cố Thanh Y.”
Chưa đợi cậu mở miệng, phía sau đã truyền đến một giọng đàn ông.
Cố Thanh Y quay đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Nguyên đang đứng ở chỗ rẽ hành lang. Giày tây, khăn quàng cổ sẫm màu, một tay đút trong túi áo khoác dài, một tay cầm chiếc ô màu đen, dáng vẻ chưa từng vì thời tiết mà suy giảm khí thế. Đứng trước những ánh nhìn soi mói của người đứng trú mưa, sắc mặt lạnh lùng, chỉ khi nhìn thấy Cố Thanh Y, khóe miệng mới hơi hơi nhếch lên.
“Sao anh cứ xuất hiện bất thình lình vậy..” Cố Thanh Y cười cười, vẫy tay gọi anh nhanh đến đây, thuận tiện quay sang La Hi chỉ chỉ “Nhìn xem, tôi thật sự không lừa cậu mà.”
Lúc Giang Nguyên tiến vào, đầu tiên là gật đầu chào cô giáo đang ngồi trong phòng trước, sau đó mới quay sang đánh giá La Hi. Bình tĩnh giơ tay lên, Giang Nguyên mỉm cười với La Hi “Giang Nguyên, người yêu của Cố Thanh Y.”
“Chào….anh.” La Hi cúi đầu hít mũi một cái, cầm khăn tay bên cạnh lên lau khô nước trên tay xong mới vươn ra nắm lấy tay Giang Nguyên.
Nghĩ đến mình cả người nhếch nhác, La Hi không nâng đầu lên nổi, cắn môi, nỗ lực kiềm lại nước trong khóe mắt.
“Tôi dừng xe dưới nhà, có thể để tôi đưa mọi người về không?” Giang Nguyên lộ ra nụ cười hiếu khách, nhưng vẫn rất lịch sự. Cố Thanh Y đứng cạnh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy vui như con cái trong nhà đã khôn lớn.
“A, không cần đâu không cần đâu, tôi cũng lái xe mà, chỗ tôi cùng đường với Rossi, để tôi đưa cậu ấy về cho, hai người thừa dịp này đi nhanh lên không lại mưa to xuống bây giờ. Tạm biệt nhé.” Ngu Thành Vãn vốn ngồi sau nghe chuyện vui, thấy chuyện có xu hướng lệch hẳn về một phía, liền xót La Hi, nhảy ra giữa hòa giải.
Cửa chỉ mở một khe hở đủ thò đầu ra, Ngu Thành Vãn nhìn theo Giang Nguyên ôm Cố Thanh Y biến mất sau hành lang, mới thở phào nhẹ nhõm, mở rộng cửa quay người, vỗ vỗ La Hi đang im lặng không lên tiếng. “Thôi, tôi đưa cậu về. Ô để lại phòng học nhé? Như thế lần sau có mưa thì cũng có cái mà dùng.”
La Hi khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Lúc chạy ào ra ngoài trời mưa cùng cô giáo, La Hi vẫn luôn im lặng lại vô thức giơ tay lên trán che nước. Lúc tới được bãi đỗ xe đã lại ướt sũng.
“Trong xe tôi có khăn đấy, cậu lau nhanh đi.” Ngu Thành Vãn lục lục ghế sau, lôi ra một cái khăn dày đưa cho La Hi.
La Hi gật đầu nhận lấy “Cảm ơn.”
Ngừng lại chốc lát, hai người ngồi vào trong xe, đồng hồ trên radio vừa vặn báo mười giờ tối.
Ngu Thành Vãn chuyển đài sang kênh giao thông, bật tai nghe blutooth lên. Sau khi hỏi địa chỉ La Hi, gật đầu khởi động xe.
Trong xe vang lên bản nhạc acoustic (*) King, La Hi vùi đầu vào hai bàn tay lạnh ửng đỏ, hít mũi, lại hít mũi.
Wait for you
Lose
Another high
“Sao lại mở cái bài trẻ con khó nghe này chứ.” La Hi quyệt mũi, cuối cùng, tại thời khắc giọng nam đơn hát lên “I wanna feel” thì không nhịn nổi nữa.
Xe vừa đến ngã rẽ, Ngu Thành Vãn trừng mắt, đánh tay lái “Là do cậu buồn. Tôi có mở Cung hỉ phát tài thì cậu cũng vẫn buồn!”
“Ừm.” La Hi ngu ngơ trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, tiếp đó đưa mắt nhìn chằm chằm lên tay mình “Vậy đúng là tôi buồn thật rồi.”
Chú thích:
- Nhạc acoustic: là thể loại nhạc chỉ sử dụng hoặc chủ yếu sử dụng các nhạc cụ mộc hoặc cổ điển, trái ngược với việc sử dụng các nhạc cụ điện tử trong các bản nhạc hoặc ca khúc eletro. Việc sử dụng từ mới (acoustic) này xuất hiện sau sự ra đời của các nhạc cụ điện tử, như là đàn guitar điện, violon điện, organ điện và đa nhạc cụ (synthesizer).
- King (acoustic): Bài hát của Years & Years. Nguyên văn tác giả không viết đủ là Wait for you / Lose / Another high hay I wanna feel mà viết là waitforyou / lose / herhigh / i’ ight và iwatrol, nên mình dựa theo lời bài hát mà chỉnh lại cho dễ hình dung.