Từ dưới lòng đất nứt ra 1 vực lớn, ánh sáng chói loá hắt lên và từtrong luồng ánh sáng đó 1 linh vật bay thẳng lên trên. Uốn lượn trên cao vài vòng nó liền đáp đất đối diện với 2 người, thân thể, móng vuốt củarồng, đầu lại giống 1 con tắc kè lớn, 2 vành tai mở rộng, đôi mắt đỏmáu.
Hai người Vân Phong, Qủy Huyết nhanh chóng ổn định lại thế phòng thủ. Xét về diện mạo linh vật này có vẻ không đáng sợ bằng 4 linh vật kianhưng chưa giao thủ chưa thể biết linh vật nào mới là đáng sợ nhất vìvậy 2 người 1 giây cũng không thể chủ quan.
– Qủy Huyết ta với ngươi chia nhau ra 2 hướng tấn công nó.
– Được, nhất trí vậy đi.
Dứt lời tiếng gầm lớn của con linh vật đó báo hiệu trận chiến bắt được.
…..#…..#…..
– Bà chủ, bà chủ xảy ra chuyện rồi, bà mau chạy đi.
Ông quản gia vội vàng chạy thục mạng vào báo tin.
– Xảy ra chuyện, chuyện gì? Tìm thấy Liên Thảo rồi sao?
Bà Lâm đang ngồi trên ghế salong trầm tư nghe vậy liền đứng dậy hỏi.
– Dạ tiểu thư Liên Thảo chưa có tìm thấy,
– Liên Thảo chưa tìm thấy, vậy còn xảy ra chuyện gì nữa chứ?
– Chuyện…
– ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
Một tiếng hét lớn cắt đứt cuộc nói chuyện giữa 2 người.
– Xảy ra..chuyện gì vậy?(giọng Bà Lâm lạc đi vì hoảng)
Lão quản gia thấy vậy liền mở cửa sổ ra quan sát phía ngoài, ngoàikia những thây ma kinh tởm đang kéo lại về phía này, chúng đang tranhnhau ăn những người bị chúng bắt được.
– Bà chủ không kịp nữa rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Bà Lâm thấy vậy liền đi đến chỗ lão quản gia trông ra ngoài. Đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi, cơ thể bỗng chốc run lên.
– Bà chủ còn không mau chạy đi.
– Không được còn Dương Đằng nữa, tôi không thể bỏ nó ở lại.
– …tôi mặc kệ bà đó.
Dứt lời lão quản gia vội vàng theo đoàn người chạy thoát khỏi lũ thây ma đang đuổi sau. Chưa đầy 5 phút căn biệt thự vắng lặng chỉ còn lạimình bà Lâm đứng đó trơ trọi.
Vội vàng chạy lên lầu 2 đập cánh cửa phòng Dương Đằng.
– Dương Đằng mau mở cửa, không hay rồi mau mở cửa nhanh lên.
Nhưng dù cho bà Lâm có gắng sức đập cửa bao nhiêu thì người trong phòng cũng không đi ra mở cửa.
Đập cửa không được bà Lâm dồn hết sức phá cửa. Bà có bị lũ thây ma ăn thịt cũng chẳng sao cả nhưng những đứa con của bà không thể chịu kiếpnạn này được.
“RẦM”
Cuối cùng cánh cửa cũng bị bà phá bỏ, vội chạy vào trong, đập vào mắt bà Dương Đằng đang ngồi quay mặt vào tường không nhúc nhích.
– Dương Đằng con làm sao vậy? Mau trả lời mẹ đi.
Bà Lâm hoảng sợ lay Dương Đằng liên tục hy vọng rằng nó sẽ tỉnh lại.Nhưng lay mãi vẫn vậy, chạy ra mở cửa sổ nhìn xuống lũ thây ma đó đã điđến biệt thự này rồi phải làm sao đây?
Quay mặt nhìn Dương Đằng phía sau, bà Lâm trong lòng đã dấy lên 1quyết định mạo hiểm, bà sẽ làm con mồi lôi kéo lũ thây ma đi hướng khác, Dương Đằng là đứa con lối dõi cho Dương gia nó phải sống.
Nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, bà Lâm quay mặt lại nhìn Dương Đằnglần cuối rồi vội vàng bỏ chạy xuống dưới nhà. Lao ra đường trước mặt lũthây ma bà gào lên:
– Lũ xác chết chẳng phải muốn ăn thịt người sao? Đuổi theo ta mà ăn thịt đây này.
Nói xong bà liền quay mặt bỏ chạy, và bà đã đoán đúng lũ thây ma đồng loạt đuổi theo bà. Nước mắt khẽ chảy, nhìn căn biệt thự màu trắng phíasau: Dương Đằng thoát nạn rồi.