Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Quyển 1 - Chương 94




Có cách giải sao? (cả 4 người đồng thanh)

– Không sai đúng là có cách giải. (Qủy Huyết xoa xoa tai mình trả lời)

Ài! 4 người đồng thanh tiếng vang lên cũng thật là lớn mà. Nhàn nhã cười hắn đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vân Phong.

Có cách giải mọi người đều vô cùng hạnh phúc. Vậy là Liên Thảo có thể trở lại diện mạo như xưa.

Bà Lâm vẻ mặt tràn đầy vui sướng, đưa 2 tay nắm chặt đặt trước ngực, cảm động nói:

– Tốt quá rồi, ông trời thật không đối xử tệ bạc với Trúc gia mà.

Dương Đằng cũng rạng rỡ gật đầu vội vã hỏi Qủy Huyết:

– Liên Thành phải giải thế nào mau nói để mọi người đi tìm?

Liên Thảo cũng đưa ánh mắt đầy chờ đợi câu trả lời của Qủy Huyết. Càng ngày cô càng cảm thấy thiện cảm hơn với hắn rồi.

Bà Lâm, Dương Đằng, Liên Thảo đều hồi hộp, nóng lòng chờ câu trả lời. Trong khi người lẽ ra lên hỏi, quan tâm đầu tiên thì lên tiếng hỏi hắn 1 câu nhẹ tênh:

– Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì?

– Tất nhiên là có ý gì thì ta mới nhìn ngươi.

– Ngươi nhìn chán chưa? Nhìn chán rồi mau nói ra giải dược.

– Ngươi cũng vội vã quá đi, còn tới 4 tiếng đồng hồ cho ngươi không cần vội.

– Ngươi bớt lằng nhằng đi. Rốt cuộc giải độc bằng cách nào?

– Được ta nói.

Dù đã đồng ý nói nhưng hắn vẫn không thể kìm chế mình trao cho LiênThảo ánh mắt đầy ý vị. 8 con mắt đều tập trung đổ dồn về phía hắn nhưthúc ép, hắn thở dài 1 cái dài thượt hắng giọng nói:

– Cách giải hơi riêng tư 1 chút thật sự mọi người muốn nghe.

– Ngươi bớt nhiều chuyện đi. Cách giải kiểu gì mà riêng tư? (khôngthể chịu nổi tính cà kê của hắn Vân Phong nóng người lên tiếng)

– Nếu ngươi đã hỏi vậy thì ta sẽ nói. Thi ma độc là 1 loại độc âm lấy từ thi ma nghìn năm. Trong 3 ngày nó sẽ phá hủy cơ thể của người trúngđộc dần dần biến thành thi ma, đến ngày thứ 4 có là thuốc tiên cũng đành bó tay.

– Trong 3 ngày còn có khả năng giải, nếu vậy hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi.(Liên Thảo giọng hơi hoảng lên tiếng)

– Ngày thứ 3, Liên Thành cậu(cháu) mau nói cách giải dược đi. (Bà Lâm, Dương Đằng lo lắng lên tiếng)

– Thì ta đang nói đấy thôi đừng cắt lời ta. Cách giải của thi ma độclà lấy dương trừ âm. Cơ thể Liên Thảo đã là âm tính lại thêm âm độc nêncơ thể biến đổi mới nhanh chóng như vậy. Giờ phải lấy dương khí để tiêutrừ toàn bộ âm độc trong cơ thể của Liên Thảo.

– Dương khí? Phải đến đâu để tìm dương khí? (anh trầm ngâm lên tiếng, Dương khí anh thật không biết nó ở đâu?)

– Ngươi không phải là dương sao còn định đến đâu kiếm.

– Đúng vậy, nam dương nữ âm. Làm thế nào để truyền dương khí tiêu trừ?

– Nam nhân là dương vậy ở đây có 3 nam nhân không sợ không đủ dương khí giải độc.(Dương Đằng hướng Qủy Huyết nói)

– Ta với ngươi không giúp được đâu chỉ có thể là tên này thôi.

– Tại sao?

– Vì cách giải thi ma độc không khác cách giải xuân dược. Xuân dược giải thế nào thì độc này giải như thế.

– Xuân dược?( cả 4 ngạc nhiên lên tiếng)

– Chính xác (lấy từ trong người ra 3 bông phong lan đỏ thắm) Liên Thảo ăn thêm thứ này vào tốc độ giải dược sẽ nhanh hơn đó.

Liên Thảo tiến lại cầm lấy 3 bông phong lan đỏ, đưa ánh mắt ngạingùng nhìn Vân Phong rồi nhanh chóng đầu xuống, chậm rãi nhai từng nhánh phong lan. Giải được loại độc này cô chẳng mong gì hơn dù có đau đớnđến mấy cô cũng không từ nan. Nhưng nghĩ tới cùng Vân Phong cô lại cảmthấy mình nhút nhát, không dám để anh chạm vào mình.

– 2 người đừng tần ngần ra đó nữa nhanh chóng giải dược đi, trước khi màn đêm buông xuống ánh trăng chiếu xuống mặt đất 2 người phải giảixong.

– Được,

Vân Phong nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, đứng trước mặt Liên Thảo anhdịu dàng gạt đi nhưng thớ tóc xuề xoà che khuất khuôn mặt. Mỉm cười thật ngọt ngào, êm ái nói:

– Liên Thảo, chúng ta đi động phòng thôi.

Nghe vậy cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn. Anh nói là đi động phòngkhông phải đi giải dược. Đến giờ phút này anh còn nghĩ cảm giác cho côvậy sao? “Vân Phong à điều khiến em toại nguyện nhất, may mắn nhất làông trời đã để em gặp được anh”

– Ừm (nước mắt nhạt nhoà khuôn mặt, cô mỉm cười gật đầu)

Lau đi nước mắt anh bế cô lên như kiểu bế tân nương tân lang biến mất khỏi gian phòng đi tìm khoảng khắc ngọt ngào với họ.

Lúc nào bà Lâm mới chợt nhớ ra 1 điều vô cùng quan trọng, vô cùng cấp thiết:

– Khoan đã, người nam nhân đó là ai?????