Dịch: Hoangtruc
***
Ánh trăng lưa thưa nhàn nhạt mang theo vài phần tối tăm rơi vào trong nội viện, vãi xuống hai thi thể trên mặt đất cùng bốn con khỉ té nhoài trong gian phòng, mi tâm cháy đen.
Triệu Phụ Vân đứng trên bậc thang. Tiếng khỉ kêu cùng tiếng còi hú kì quái vang đầy trong và ngoài viện đều đã biến mất. Những âm thanh này biến mất, có nghĩa những người đi vào trong này đều đã chết hết.
Trên nóc nhà bên ngoài còn có người đang đứng. Hắn nhìn thấy 'Hầu gia' còn không thể tiến hẳn vào trong gian nhà đã té nhào ra đất. Bọn hắn còn nhìn thấy ánh lửa chợt lóe lên, Lê Hắc Bì chợt run rẩy, sau đó mới không còn động đậy.
Rồi bọn hắn lại chứng kiến một đạo nhân bước từng bước đi ra, rút một mũi châm mảnh từ mi tâm gã ra.
Vào lúc này, bọn hắn cảm thấy người kia quá tàn nhẫn, chỉ một đêm đã giết đến vài vị cường đại trong mắt bọn hắn. Những người mà bọn hắn phải cung kính úy kị, lại căn bản không thể bước vào được trong gian nhà của người núi Thiên Đô này, bước vào phải chịu chết.
Hắn quá tàn khốc rồi, đến một sợi tóc trên đầu cũng không loạn, trên người không dính lấy một giọt máu. Lúc rút mũi châm kia, rõ ràng còn lấy khăn tay lau lau mũi châm.
Sau đó hắn đứng giữa đám thi thể đó, nhìn lên bầu trời, rõ ràng là lười biếng liếc nhìn những người hắn giết chết nằm trên mặt đất. . Truyện Xuyên Không
Nhìn cảnh này, trong lòng bọn hắn chợt tuôn ra một loại bi phẫn, lại chợt cảm thấy lạnh cả người.
Kỳ thật bọn hắn quá nhỏ bé, không rõ ràng núi Thiên Đô ở nơi nào, cũng không biết núi Thiên Đô đến tột cùng là nơi thế nào, chỉ nghe các trưởng bối nói qua núi Thiên Đô lợi hại thế nào, lại cũng không nói rõ nguyên cớ làm sao lại lợi hại.
Hiển nhiên trưởng bối nhà bọn hắn cũng chỉ biết núi Thiên Đô lợi hại lại không biết đến tột cùng lợi hại thế nào.
Hôm nay bọn hắn đã thấy được.
Với Triệu Phụ Vân mà nói thì những người này tu hành pháp môn thô kệch, pháp thuật cũng không chút tinh tế tỉ mỉ gì cả. Trong mắt Triệu Phụ Vân, dù pháp lực ngang nhau thì hắn vẫn có thể dễ dàng chém giết được.
Mà với người tu hành pháp môn và pháp thuật thấp hơn, lại càng thêm thô kệch hơn nữa.
.................
Âm Vô Thọ đứng đó, sắc mặt khó coi. Gã chợt cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Tuy rằng Ma Ngũ Lang, bà Vưu Linh, Lê Hắc Bì đều tự chủ động xông vào trong viện, quan hệ giữa bọn họ chưa tới mức bền vững, thậm chí còn từng tranh chấp nhau. Nhưng tất cả mọi người đều đã từng sống ở Vụ Trạch này nhiều năm qua, thỏ chết cáo còn đau buồn, huống chi là con người.
Gã cảm nhận được tâm tình của mọi người.
Trong tâm tưởng của gã, những người huyện Vụ Trạch này này rất hoang dã, thường không tuân phục người xứ khác tới nơi này, thậm chí còn cùng người ngoài đấu pháp đánh cược sinh tử, chưa từng khiếp sợ qua. Trong mắt bọn họ chỉ toàn là âm tàn, hoặc ngang ngược, hoặc bén nhọn, chưa từng để tâm đến sinh tử, tâm cao khí ngạo, không xem người xứ khác ra gì.
Đó là kiểu, dù đối phương đến từ đâu, đã tới chỗ của ta thì rồng phải cuộn, hổ phải nằm xuống, nếu có ai dám hừ hừ vài tiếng thì sẽ để cho bọn họ biết trùng khủng bố đến thế nào.
Mà bây giờ, Âm Vô Thọ cảm giác tâm khí của những người trẻ tuổi này, vào lúc này như bị đánh tan nát mất.
Như một trái bóng bóng bị đâm thủng, thoát khí ra ngoài.
Đúng lúc này, phía xa lại có một giọng nói vang lên, là giọng nam khàn khàn.
"Người Vụ Trạch ta uống nước sông Cửu Khúc Vụ Hà, từ nhỏ đã dưỡng trùng nuôi âm, không cần nhà cao cửa rộng che chở, không thèm để tâm đến biến hóa thế sự, chỉ để ý đến cuộc sống của chính mình, thế mà lại không được. Vẫn luôn có người ngoài đến nơi này, muốn người Vụ Trạch chúng ta khuất phục, muốn chúng ta quỳ gối."
Âm Vô Thọ quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân cao lớn đang bước tới dưới ánh trăng. Ông ta có mái tóc hoa râm, người mặc áo bào dài bằng vải gai trắng, gió thổi qua lớp áo vải dài, lộ ra một đôi chân mang một đôi giày bằng rơm.
Vụ Trạch này thường có khí hậu nóng ẩm, cho nên mọi người nơi này thường ăn mặc thoáng mát, mang theo chút vẻ dã tính.
"Âm Vô Thọ, Vụ Trạch chúng ta đã có bao nhiêu người chết ở đây rồi mà ngươi vẫn thờ ơ đứng đó sao?"
Âm Vô Thọ há mồm muốn nói nhưng lại không thể nào nói nên lời.
Người này có bối phận cao hơn gã một đời, tên là Thang Nghiệp. Rất nhiều người gọi ông ta là Thang Sư, cũng có gọi là Quỷ Sư.
Bởi vì ông ta dưỡng vô số quỷ, người khác phải toàn tâm toàn ý lắm mới dưỡng ra được một con quỷ, còn ông ta tùy tiện chút ít là có thể dưỡng thành rồi.
Đã vậy, ông ta còn thích dìu dắt hậu bối, gặp ai thuận mắt là sẽ tiện tay tặng một con "quỷ".
Lúc trước ông ta trấn thủ trong hang núi, con âm quỷ mà Triệu Phụ Vân giết chính là của ông ta.
Ông ta đến nơi, cả đám người còn đang ẩn trong bóng tối đều đi ra. Cả một con đường đều đầy người là người. Lúc trước bọn họ đều ẩn trong bóng tối, không có đến gần.
"Người Vụ Trạch, có thể chết, nhưng không thể không có cân cốt!"
Câu nói kia như thể tiếp thêm sức lực cho những người ở nơi này, lại có một dòng khí tức trào dâng trong lòng bọn họ.
"Thang Sư, ngươi nói nên làm gì đây? Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Đúng vậy a, núi Thiên Đô thì thế nào? Chúng ta xem thử núi Thiên Đô làm sao giết sạch hết tất cả chúng ta?"
"Núi Thiên Đô tự xưng là danh môn chính phái, chẳng lẽ lại lạm sát như vậy, cưỡng đoạt đồ của người khác như vậy sao?" Trong bóng tối, có người nói.
Triệu Phụ Vân đứng trên bậc thang nhà mình, mà bọn họ chỉ ở ngay bên ngoài, lại lớn giọng nói nên hắn nghe rất rõ ràng.
Hắn cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ, không phải mình muốn giết bọn họ mà là bọn họ muốn đi vào giết mình.
Hơn nữa những người này còn giết chết giáo dụ đời trước nữa.
Triệu Phụ Vân lấy một hình nhân giấy từ trong ống tay áo ra, vung vào hư không. Trên giấy bọc lấy một vầng sáng, rồi bên trong vầng sáng biến ảo ra một người đi ra.
"Người giấy" đi vào cạnh cửa sân, lách qua khe cửa ra ngoài.
Sau đó hắn thấy được một kẻ có âm khí âm u. Kẻ này nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm thấy âm tà trong người gã đã nội ẩn, thấm vào tận cốt tủy.
"Gã dùng âm quỷ đúc Đạo Cơ!" Triệu Phụ Vân lập tức hiểu ra.
"Chư vị!" Triệu Phụ Vân mở miệng nói: "Ta nghĩ, chúng ta hẳn có thể nói chuyện..."
Triệu Phụ Vân biết rõ khó mà bỏ qua mọi chuyện được, dù sao thì mình đã giết nhiều người như vậy rồi. Lúc trước còn đỡ, giết những cường giả trong bọn, khiến tâm khí bọn họ bị phá vỡ, khiến bọn họ nảy sinh ý rút lui.
Nhưng kẻ này vừa đến đã kích phát tâm khí của mọi người lại. Hắn tin rằng chỉ cần kẻ này hô một tiếng đánh vào nội viện, thì những người khác tuyệt sẽ không chút do dự.
Cho nên hắn muốn đi ra nói chuyện, coi như không tiêu trừ được tranh đấu thì cũng muốn kéo dài thêm chút thời gian.
"Ngươi giết nhiều người Vụ Trạch chúng ta như vậy còn có chuyện gì để nói, chờ chết đi!" Thang Nghiệp tức giận. Khi ông ta nói, hai mắt như có hai vòng xoáy màu đen chuyển động.
Một điểm Huyền Quang niệm mà hắn ký gửi chỗ người giấy lập tức bị vòng xoáy màu đen kia nuốt vào. Người giấy lập tức hóa thành một tờ giấy rơi xuống mặt đất.
Hơn nữa vòng xoáy màu đen kia còn lần ngược trở lại bản thể hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, lại cảm thấy có một đôi mắt âm trầm như xuyên thấu qua hư không nhìn chằm chằm mình, mà đôi mắt màu đen đó như có ma lực vô tận không ngừng nhiếp lấy tâm thần người.
Hắn không chút do dự lập tức quan tưởng Xích Viêm Thần Quân. Ánh mắt của hắn nhanh chóng thay đổi, phảng phất như đáy mắt có ánh lửa tràn lên, nháy mắt gạt phăng hết những điểm u ám nhiếp tâm thần người đi. Hơn nữa ngọn lửa còn vọt về phía đôi mắt đen kia mà đốt cháy, khiến cho ánh nhìn kia chợt yếu ớt hẳn đi.
Triệu Phụ Vân nhíu mày. Hắn biết đây là phép thuật của Thang Sư kia, có khảng năng nhiếp hồn phách. Chỉ là hắn cảm thấy bất ngờ là ánh mắt của đối phương có tà mà không lạnh lẽo, còn mang theo chút hỏa khí nhàn nhạt.
Thái độ của đối phương rõ ràng đã hạ quyết tâm không để hắn sống sót. Triệu Phụ Vân bèn quay người vào phòng, cầm theo bọc hành lý của mình, lấy hết tất cả những thứ có thể dùng được ra, bày cả ở trên bàn.
Lúc này, Thang Sư ở bên ngoài vẫn đang nói: "Nếu muốn người khác coi trọng chúng ta, chính bản thân chúng ta phải không chịu thua kém trước đã. Chỉ là một đệ tử hạ viện núi Thiên Đô mà đã dọa các ngươi mất mật rồi sao? Các ngươi là sợ hãi sao?"
"Không sợ! Không sợ!..."