Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 46




Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Ngày hôm nay có rất nhiều người đến miếu Xích Quân thắp hương.

Sau khi thắp hương xong họ sẽ tìm cơ hội nói với Triệu Phụ Vân vài câu mới an tâm, nói về việc nằm mộng tối hôm qua. Họ còn hỏi Triệu Phụ Vân đêm qua nằm mơ thấy Thần Quân hàng ma là có thật hay không?

Còn có người nói, nghe thấy tiếng Triệu Phụ Vân tụng niệm kinh, mình cũng niệm theo, hỏi Triệu Phụ Vân là có chuyện gì xảy ra.

Triệu Phụ Vân chỉ nói cho bọn họ biết hắn cảm thấy Thần Quân cần trợ giúp hàng ma nên mới tụng niệm kinh, trợ giúp Thần Quân hàng ma. Vì vậy ánh mắt mỗi người nhìn Triệu Phụ Vân đều có chút thay đổi, lòng thầm nghĩ Triệu Phụ Vân có thể cảm ứng được Thần Quân, nhất định là hắn đã được Thần Quân chiếu cố.

Nằm ngoài dự kiến của Triệu Phụ Vân là hôm nay đã có người hỏi hắn có cần người coi sóc sinh hoạt hàng ngày hay không?

Triệu Phụ Vân còn cho rằng đối phương định tặng tiểu thiếp gì gì đó cho mình, hỏi rõ ràng hơn mới biết đối phương muốn đưa con mình đến miếu, ý tứ muốn học theo Triệu Phụ Vân cung phụng Xích Viêm Thần Quân thế nào.

Triệu Phụ Vân không trả lời ngay lúc đó, hơn nữa hắn vẫn luôn ích cốc, không cần người coi sóc sinh hoạt cho mình. Hắn cũng hiểu người này vì sao có ý định đưa con mình học cách cung phụng Xích Viêm Thần Quân, đơn giản là trong huyện thành này đã có quá nhiều âm quỷ cổ trùng bị đốt cháy rồi. Sau này họ cần có Xích Quân che chở, cho nên nhóm đầu tiên hiểu được cách cung phụng Xích Quân chắc chắn sẽ có được nhiều quyền uy ngầm.

Mặc dù hắn thấy rằng chuyện này chỉ cần thành tâm là được. Nhưng có người ở bên cạnh mình học tập, sau khi mình rời đi thì người này hẳn sẽ đại biểu cho quyền uy, cần phải hiểu rõ cách thức cung phụng. Hắn quyết định qua mấy ngày nữa sẽ để Huyện lệnh chọn một số hài đồng đủ tuổi vào miếu, học tập tri thức cơ bản của tu hành chính thống, đương nhiên còn bao gồm cả làm thế nào để cung phụng Xích Quân.

Còn có một số người hỏi vì sao lại có nhiều cá chết, còn có cả một số khỉ nước đáng sợ chết nổi đầy mặt sông vậy.

Triệu Phụ Vân bèn nói là mình thấy trong sông có Quỷ ám ẩn núp bèn báo thỉnh Thần Quân, vì vậy mà đêm qua Thần Quân hỏa thiêu Vụ Hà.

Hắn vốn không phải là người thích khoe công tích nhưng hiện tại hắn hi vọng có thể nhanh chóng tụ tập đủ hương hỏa bồi dưỡng kiếp hỏa thành chân sát sau đó Trúc Cơ, cho nên hắn mới nói như vậy.

Hắn vừa nói, ánh mắt của mấy người trong huyện Vụ Trạch càng biến đổi,

Bốn người Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm chưa rời đi, cùng giúp Triệu Phụ Vân tiếp đón mấy người này, còn kể cho bọn họ nghe chuyện sư huynh của mình phát hiện trong Vụ Hà có âm quỷ hại người nên đêm hôm qua mới cử hành pháp sự trọng đại, thỉnh Xích Viêm Thần Quân đốt đi Vụ Hà, thiêu cháy âm quỷ bên trong, cho nên một số loài cá bị âm quỷ ảnh hưởng cũng chết theo.

Sau đó bốn người bọn họ lại ở thêm mấy ngày nữa mới rời đi. Bọn họ còn muốn để Chu quả lại nhưng Triệu Phụ Vân không muốn, vừa hay thừa lại đủ bốn quả, cảnh giới bọn họ cũng thích hợp ăn Chu quả này, hoặc cũng có thể lấy về đổi đan dược dùng tu hành cũng tốt.

Mấy ngày nay hắn cảm thấy hương hỏa tụ trên tượng thần rất nhiều.

Mấy ngọn đèn bày bên dưới tượng thần đã kết theo nhân gian hỏa, hương hỏa cùng kiếp hỏa, cả ba đã mơ hồ hòa trộn vào nhau.

Mỗi ngày Triệu Phụ Vân đều sẽ đứng trước tượng thần, nắm bắt từng đốm lửa ném vào trong chén Kiếp Hỏa đăng. Tuy rằng mỗi lần như vậy đều bị kiếp hỏa đốt cháy mất, nhưng mỗi lần vậy vẫn có một tia hương hỏa dung nhập vào bên trong.

Từ lúc lấy được kiếp hỏa đến nay, tới bây giờ hắn mới có thời gian đến bồi dưỡng kiếp hỏa.

Hơn nữa vì tượng thần tay nâng chén Kiếp Hỏa đăng, cho nên hương hỏa lúc cầu nguyện sẽ tự nhiên mà hội tụ lên ngọn đèn. Nguyên bản kiếp hỏa trên ngọn đèn có màu trắng bệch, hiện tại ngọn lửa này đã có thêm một tia màu đỏ vàng và màu xám.

Vàng là thần hỏa, xám là khí tức hương hỏa, còn màu đỏ thì là lửa nhân gian từ những ngọn đèn dầu.

Hắn biết chỉ khi nào kiếp hỏa không còn lạnh lẽo bá đạo nữa thì hắn mới có thể cắn nuốt dung hợp được, mới có thể dung hợp chân sát vào trong huyền quang của mình.

Ngày từng ngày qua.

Đạo Tử viện cũng đã được xây dựng, là một gian phòng ngay tại miếu thần.

Ban đầu cũng không có nhiều người tới nơi này học tập, chỉ là Triệu Phụ Vân phát hiện mỗi người ở đây đều có địa vị không tầm thường trong nhà mình. Người chủ yếu là do Huyện lệnh chọn. Bản thân Huyện lệnh vì muốn kéo gần thế lực bản địa nên đều lựa chọn những đứa trẻ là đại biểu cho một phần nhân mạch của mình.

Triệu Phụ Vân không để ý điều này, chẳng qua cũng cũng có những đứa trẻ không có thế lực gì trong này. Trong đó có một đứa trẻ là Đông Tiểu Mỹ, con gái Đông An Bình, một đứa trẻ là con trai của Lê Thủy Vận cùng Vưu Thu Nương, là nhà mà Triệu Phụ Vân đã ghé qua mua đèn lúc ban đầu. Bọn họ đều tự mình tìm tới miếu thần hỏi ý Triệu Phụ Vân, sau được hắn đồng ý.


Qua một khoảng thời gian thì mọi người phát hiện trên mặt sông đã không còn đóng kết sương mù dày đặc nữa, hơn nữa nước sông đã không còn âm lãnh lạnh lẽo, mà mấy chuyện quái dị cũng đã rất hiếm khi phát sinh. Thậm chí còn có người câu đêm trên thuyền. Trên thuyền nhất định sẽ đốt một ngọn đèn, trên đèn chắc chắn sẽ được khắc Xích Viêm thần chú.

Bầu không khí trong mấy tháng này đã có biến hóa cực lớn.

Ngày hôm nay, sau khi hắn dạy bảo mọi người bài học tu hành xong, sắc trời cũng tối sầm, các học sinh đều trở về nhà.

Đột nhiên trời bắt đầu mưa, nhanh chóng biến thành mưa to như trút nước.

Rào rào...

Hắn đang ngồi nấu một ấm trà, vừa đọc một quyển sách.

Mưa gió bên tai, tiếng mưa dần dần đổ dồn tới mái hiên cửa sổ, tràn ngập khắp trong tai.

Sách kia vốn là một khối ngọc giản lấy từ trong động thiên, được Văn Tầm sao chép ra. Nội dung bên trong là dạy người phương pháp làm thế nào để cải thiện huyết mạch của bản thân.

Hắn phát hiện, tu sĩ quá khứ và tu sĩ hiện tại có quan niệm cùng phương pháp tu hành khác biệt không ít.

Tu sĩ hiện tại tuy coi trọng huyết mạch, gọi tinh huyết trong người là nguyên tinh, sẽ cố gắng khiến nguyên tinh của mình càng thêm tinh thuần mạnh mẽ nhưng sẽ tuyệt đối không tiến hành dị hóa gì cả. Thế nhưng mạch suy nghĩ bên trong ngọc giản này lại nói khi dị hóa huyết mạch nhân loại sẽ có thể đạt được một số năng lực đặc biệt. Nhưng mà hiện tại người trong giới tu hành nhìn vào, sẽ cảm thấy tu hành như vậy đã bị đi lệch rồi.

Hắn nhìn qua một lần, lại không có hào hứng đọc tiếp, bèn cầm lấy một quyển sách khác. Quyển này khiến hắn có thêm vài phần hứng thú.

Trong quyển sách này có ghi chép về phương pháp đào tạo Yểm ma. Tách hết thảy mặt trái tâm tình trên người mình ra để đào tạo thành Yểm ma, khiến Yểm ma có thể khắc địch lại có thể trợ giúp cho mình tu hành.

Triệu Phụ Vân cẩn thận nhìn xem, sau khi đọc xong, dần dần trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ. Môn bí pháp này như thể là một loại phương pháp chém ra ác niệm.

Chẳng qua là hắn không biết cách chém ra ác niệm trong truyền thuyết rồi thuần hóa sẽ như thế nào, chỉ là cũng có vài phương pháp tương tự đấy. Ngày sau quay về trong núi Thiên Đô, hắn hẳn sẽ tìm mấy sách vở liên quan nhìn xem mới được.

Bên cạnh bàn, ngọn đèn dầu lay động.

Đang lúc hắn suy tư thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Đêm mưa, thần miếu, một đạo nhân trẻ tuổi ngồi đọc sách dưới đèn, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Điều này khiến Triệu Phụ Vân không khỏi nổi lên cảnh giác.

Nơi đây tiếp giáp với nước Thiên Sơn, bên trong có yêu ma ẩn nấp, không thể phớt lờ.