Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 124: Chủ Tớ Hai Người




Cả Thanh Tùng Đường chìm trong tĩnh mịch, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng lá khô xào xạc, đệ tử canh gác trầm mặc không dám hé nửa lời, ngay cả đổi ca cũng làm trong im lặng, trái ngược hoàn toàn với không khí sôi động mấy ngày qua.



Trên bàn có đốt trản đèn nhỏ, một người áo đen đang đứng đó, thong thả pha trà: "Xem ra Quý Yến Nhiên đã quyết tâm không về phe Ngũ gia nữa rồi."



"Lúc trước ta đã nhắc ngươi, Quý Yến Nhiên và Lăng Phi có quan hệ rất tốt, hẳn sẽ không giúp chúng ta chuyện này đâu." Giang Nam Chấn mạnh tay đặt chén xuống bàn, giọng nói không giấu vẻ bất mãn.



"Ta sai rồi, cứ tưởng là Quý Yến Nhiên sẽ khác chứ, thấy Vân Ỷ Phong chẳng còn được bao nhiêu thời gian, nên mới nghĩ cứu hắn trước cũng không sao." Người áo đen cười nhạo, thở dài tự giễu, "Nhưng quả nhiên đám người trong cung ấy, chẳng có nổi một quân tử biết giữ chữ tín nào hết, ầy."



Giang Nam Chấn hỏi: "Vậy giờ phải làm sao đây?"



"Tiêu vương bội nhân bạc nghĩa, tiểu tình nhân của hắn cũng khoẻ lại rồi, chúng ta đã mất đi ưu thế, Ngũ gia nghĩ còn sao được nữa?" Người áo đen lắc đầu, hời hợt nói, "Bỏ đi thôi."



Giang Nam Chấn siết chặt nắm đấm trên bàn: "Bỏ đi?"



"Đầu kia là tám mươi vạn quân của doanh trại Hắc Giao đấy, không bỏ thì định làm gì nữa? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi nói lí với Quý Yến Nhiên?" Người áo đen nhìn thẳng hắn, "Đối với triều đình, để Giang Lăng Phi làm Chưởng môn thì dĩ nhiên là yên tâm ơn Ngũ gia rồi, bọn hắn cũng chạy theo lợi ích cả thôi. Nói không chừng, chất nhi quý giá kia của ngươi là bị triều đình dụ dỗ, nên mới đột nhiên sinh ra ham muốn với chức Chưởng môn cũng nên."



Sắc mặt Giang Nam Chấn trầm xuống. Lúc trước, không phải hắn chưa nghĩ đến trường hợp Quý Yến Nhiên sẽ trở mặt sau khi lấy được Huyết Linh chi, chỉ không ngờ lại vào đúng lúc này—không trở mặt ngay khi vừa tìm thấy Huyết Linh chi, không trở mặt khi vừa tới Giang gia, lại cố tình chờ đến lúc mình sắp tiếp nhận chức Chưởng môn, các môn phái khác cũng tới thành Đan Phong chuẩn bị chúc mừng đến nơi rồi, mới trở mặt. Đây không chỉ là thất hứa, mà còn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mình trước bàn dân thiên hạ, lòng hắn dĩ nhiên cam sao nổi.



"Người của Lý gia mà, chậc." Người áo đen lại khuyên nhủ, "Nhưng Ngũ gia cũng đừng quá tức giận. Thế gian này vô thường cả thôi. Giang Lăng Phi lên làm Chưởng môn không hẳn là chuyện xấu đối với chúng ta, trước mượn tay hắn diệt trừ Giang Lăng Tự và Lê Thanh Hải cũng được."



Giang Nam Chấn lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng quên, chuyện Đại ca bị tập kích vẫn đang chờ tân Chưởng môn đi điều tra kia kìa, ngươi không sợ—"



"Việc gì ta phải sợ?" Người áo đen đặt chén trà xuống, tỏ vẻ khó hiểu, "Chuyện ấy do Tứ thiếu gia làm kia mà? Liên quan gì đến chúng ta?"



Giang Nam Chấn: "..."



"Yên tâm." Người áo đen cười khẩy một tiếng, "Giang gia hiện tại chẳng khác nào cái sàng rỉ nước, chi bằng cứ để vị Tam thiếu gia kia hao tâm tổn trí tu sửa trước đi, bao giờ Ngũ gia tiếp nhận lại cũng không thiệt thòi gì."



...



Quý Yến Nhiên đợi trong nhà trọ hai ngày, nhưng cũng không thấy Giang Nam Chấn xuất hiện.



Mãi đến ngày thứ ba mới nhận được tin tức, Giang Ngũ gia tái phát trọng bệnh liệt giường, e là sắp tới không thể tiếp nhận chức Chưởng môn vội. Toàn thành lập tức xôn xao, do không biết rõ tình hình nên còn xuất hiện lời đồn chức Chưởng môn của Giang gia bị nguyền rủa, ai dính vào cũng như bị ám, người thì tẩu hoả nhập ma, người thì bị giam vào thuỷ lao, giờ lại thêm một người tái phát trọng bệnh. Ngược lại, những người tin tức linh thông phản ứng nhanh nhẹn, đã kịp chuẩn bị xong hạ lễ chúc mừng, chuẩn bị bọc gấm lụa đỏ để gửi đến Yên Nguyệt Sa.



Vân Ỷ Phong nói: "Xem ra Giang Ngũ gia đã xác định Vương gia và Giang đại ca là cùng một giuộc rồi."



"Lần này đúng là chúng ta bất tín bội nghĩa trước." Quý Yến Nhiên thở dài, "Nhưng hoàng mệnh đã ở trên đầu, cũng chỉ có cách điều tra kĩ càng rồi tính tiếp vậy."



Dĩ nhiên, để bày tỏ lòng áy náy, mặc kệ có ích gì hay không, Vân Ỷ Phong vẫn chọn lựa tỉ mỉ rất nhiều lễ vật, đích thân mang theo đến Thương Tùng Đường thăm bệnh. Giang Nam Chấn nằm nguyên trên giường không dậy tiếp khách, màn cũng không buồn vén lên, chỉ có phu nhân hắn ra nói vài câu tiếp nhận chẳng mấy mặn mà, ngay cả một chén trà qua đêm cũng không mang lên mời khách, chưa gì đã gọi quản gia tiễn người ra cổng.



Sau lưng là chó sủa điên cuồng.



Vân môn chủ bình tĩnh rảo bước nhanh hơn.



Hướng về phía trước, là Ngô Đồng Uyển, nơi ở của Giang Lăng Thần.



Trong sân vang vọng tiếng kim loại va nhau, thiếu niên cầm trên tay Bạch Lộ kiếm, đang so chiêu cùng võ sư tại gia. Tuy tuổi còn nhỏ, chiêu xuất ra đã có vài phần lăng lệ hùng hổ, tung hoành xong mấy chục người trên mái nhà, lòng không khỏi đắc ý, vừa định thu chiêu đáp đất, mắt đã quét thấy Vân Ỷ Phong đang đứng trước cổng ra vào, cười cười nhìn mình.



Đám tiểu nha hoàn chen chúc dưới mái hiên, mới vừa rồi còn ra sức vẫy khăn cổ vũ cho Cửu thiếu gia, hiện tại đều đã đổ dồn ánh mắt đến nơi khác, mặt đỏ tim run, tíu tít xô đẩy nhau.



Giang Lăng Thần hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay ánh lên lạnh lẽo, chĩa thẳng vào ngực Vân Ỷ Phong.



"Ối!" Toàn sân vang lên tiếng la kinh hãi.



"Thiếu gia tuyệt đối không thể làm bậy!" Võ sư cũng phát hoảng.



Vân Ỷ Phong động chân, vạt áo tuyết trắng bên thân nhẹ vung lên, một tay thuận thế nắm lấy vai thiếu niên, Giang Lăng Thần lập tức thấy cánh tay tê rần, mất tự chủ lảo đảo vài bước, kiếm "leng keng" rớt thẳng xuống đất.



...



Đám võ sư nha hoàn thấy tình thế không ổn, nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, coi như không nhìn thấy thiếu gia nhà mình vừa bị đánh bại chật vật ra sao, ai nấy meo meo chuồn thẳng.



Trong sân yên tĩnh trở lại, Vân Ỷ Phong xoay người nhặt kiếm lên: "Nếu Cửu thiếu gia muốn học, chiêu vừa rồi gọi là "Thanh Vân Tiện Điểu"."



(*thanh vân tiện điểu: mây xanh tị chim)



"Ngươi đến tìm Tam ca à?" Giang Lăng Thần tra kiếm vào vỏ, ngồi phệt xuống bậc thềm.



"Ta tới thăm Giang Ngũ gia." Vân Ỷ Phong ôn hoà đáp lại, "Nghe nói hắn bệnh."



Giang Lăng Thần nhìn thẳng hắn, một lần nữa nhận thức sâu sắc hơn về trình độ vô sỉ của Phong Vũ môn, Ngũ thúc bệnh vì cái gì, chẳng phải ngươi với Tiêu vương là rõ nhất sao, hiện tại còn không biết xấu hổ chạy đến thăm bệnh? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xét thấy mình đang cùng hội cùng thuyền với Tam ca, lại chẳng có tình cảm nồng hậu gì với Ngũ thúc, cho nên hắn thực lòng cảm tạ bản chất vô sỉ này, nhanh chóng bỏ qua một màn vừa rồi, mở lòng từ bi tiếp nhận thiện chí của đối phương: "Thanh Vân Tiện Điểu, là khinh công của Phong Vũ môn sao?"




"Ừm." Vân Ỷ Phong cười cười, "Nhưng chuyện lúc trước ta nhờ Cửu thiếu gia đi thăm dò, thế nào rồi?"



"Cây đàn kia sao?" Giang Lăng Thần đáp, "Ta có hỏi rồi, nhưng trong nhà chẳng có mấy lão nhân biết chuyện, chỉ có ma ma quản sự ở Nhã Nhạc Cư là nhớ được một chút."



Theo lời ma ma, cây đàn kia không phải mua bên ngoài về, mà có một vị khách đến chơi để quên lại trong phòng. Tạp dịch quét dọn cũng chỉ mang tới Nhã Nhạc Cư để tạm, chẳng ngờ cứ vậy mà đã hai mươi năm.



"Có hỏi được khách nhân ấy là ai, đến từ năm nào không?"



"Đương nhiên, ta là ai kia chứ." Giang Lăng Thần nhìn nhìn hắn, ánh mắt dò xét, "Ngươi có vẻ quan tâm đến chuyện này nhỉ?"



Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Ngươi muốn thừa cơ bàn điều kiện với ta?"



Giang tiểu cửu xoè tay ra: "Đưa cho ta giải dược đi đã!"



"Không được, hiện tại Giang gia đang ở đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối không thể xảy ra nhiễu loạn, ngươi lại có lịch sử gây hoạ một lần rồi." Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Đừng hòng lấy việc này ra làm giao dịch."



Giang Lăng Thần cứng đầu: "Thế thì đừng mong ta nói gì hết."



"Không muốn thử một điều kiện khác sao?" Vân Ỷ Phong nhắc nhở hắn, "Ví như bao nhiêu bí tịch võ công trong thiên hạ này, một nửa đều đã qua tay Phong Vũ môn, mà để đề phòng bất trắc, trước khi giao ra nguyên bản, lúc nào ta cũng cẩn thận sao lại một lần."



Giang Lăng Thần: "..."



Vân Ỷ Phong nói tiếp: "Đương nhiên, nếu Cửu thiếu gia không có hứng thú với bí tịch võ công, thì vẫn còn bản đồ kho báu, danh hoạ quý hiếm, đến khi nào Cửu thiếu gia trưởng thành, có người trong mộng rồi, Phong Vũ môn cũng có thể hỗ trợ thăm dò xem các tỉ tỉ xinh đẹp thích dùng trân châu son phấn dược cao của tiệm nào nhất, đảm bảo hiệu quả gấp hai lần, nắm chắc phần thắng!"




Giang Lăng Thần lúc này đã thông minh hơn: "Ngươi viết giấy cam đoan đi đã."



Vân Ỷ Phong vui vẻ hoà ái: "Về tỉ tỉ xinh đẹp hả?"



Giang Lăng Thần cả giận: "Về bí tịch võ công!"



Môn chủ Phong Vũ môn không keo kiệt chút nào, vung bút viết xuống, còn nợ Cửu thiếu gia Giang môn hơn chục bí tịch võ lâm.



Lại thêm một dòng, cùng trọn bộ son phấn dược cao.



Giang Lăng Thần ra lệnh: "Viết lại!"



"Lại cái gì, đến lúc ngươi lớn lên lại chả cảm tạ không kịp ấy chứ." Vân Ỷ Phong nhét giấy nợ vào trong tay áo, "Nói đi, chuyện cây đàn kia rốt cục là thế nào?"



"Ma ma không nhớ rõ năm nào, cũng không nhớ vị khách ấy do ai mời đến, chỉ mang máng là vào mùa thu của mười mấy năm trước." Giang Lăng Thần miễn miễn cưỡng cưỡng, "Chủ đàn có ghé thăm Nhã Nhạc Cư một lần, nàng không quá trẻ, nhìn rất có khí chất, cả ngày che mặt bằng một lớp lụa mỏng, đúng rồi, đi theo lúc nào cũng có một tì nữ, hai người xấp xỉ tuổi nhau, từng xảy ra tranh chấp một lần."



Tiếng cãi lộn rất nhỏ, chỉ giống như đang thuyết phục lẫn nhau, cho đến khi một trong hai trở nên kích động, cao giọng la lên một câu, vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân.



Vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân?



Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày, không hiểu lời này có ý gì.



"Hôm sau, chủ tớ hai người liền rời đi." Giang Lăng Thần nói tiếp, "Sau này họ có ghé lại lần nào không thì ma ma không nhớ rõ, bởi khách khứa đến Giang gia mỗi ngày nhiều vô kể. Ừm, nhưng quả thực là chưa có ai đến hỏi về cây đàn kia bao giờ."



Cho nên mới bị chôn vùi ở Nhã Nhạc Cư bao nhiêu năm như thế, cứ dần dần, dần dần bị những cây đàn khác đẩy ra nơi hẻo lánh nhất, phủ lên một lớp bụi dày đặc.



Hôm ấy, lúc Vân Ỷ Phong trở lại nhà trọ đã gần khuya, Quý Yến Nhiên còn đang chuẩn bị đi tìm Giang Lăng Phi đòi người.



"Ta không tới Yên Nguyệt Sa." Vân Ỷ Phong tự mình châm trà, uống liền một lúc ba bốn chén, "Ta ở chỗ Cửu thiếu gia, dạy hắn mấy chiêu khinh công."



"Thân thể còn chưa bình phục hoàn toàn mà đã đi đánh đánh chém chém rồi." Quý Yến Nhiên kéo người vào ngực, không vui, "Trước khi đi ta dặn thế nào?"



"Mang tặng lễ vật xong thì về luôn, cùng lắm là cọ cơm Yên Nguyệt Sa một bữa." Vân Ỷ Phong đáp xong lại giải thích, "Nhưng mà ta có lí do chính đáng."



Quý Yến Nhiên gật đầu: "Nói đi, nếu lí do không chính đáng, xem ta phạt ngươi thế nào."



"Thật sao?" Vân Ỷ Phong nhanh trí hắng giọng: "Tặng xong lễ vật, ta vốn đã định về luôn rồi, nhưng trên trời bỗng xuất hiện một dàn tiên nữ tỉ tỉ xinh đẹp tuyệt trần, đáp xuống Ngô Đồng Uyển ca ca múa múa, góc tường lại đột nhiên sinh ra mấy ngàn gốc đào tiên cổ thụ, Ngọc Đế Vương Mẫu cũng đạp tường vân đến, khẩn thiết mời ta ở lại uống vài chén."



"..."



"Ta nói xong rồi đấy." Vân Ỷ Phong bình tĩnh không gì sánh nổi, "Vương gia thấy chính đáng không?"



-



vtrans by xiandzg