Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 144: Bầy Voi Đã Tới




Tính ra, Địa Ngô Công một mình xâm nhập rừng Tịch Mộc đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước. Lúc ấy hắn chỉ dựa vào mấy truyền thuyết thượng cổ, cùng một tấm bản đồ "Cổ quốc Tước thị" rách nát không biết thật hay giả, vẫn âm thầm tìm vào được địa cung, cũng coi như thiên phú kinh người. Chỉ là hiện giờ không biết tấm địa đồ kia đã lạc đến nơi nào, Địa Ngô Công giả lả cười nói: "Cái đó... quả thực là không biết mất đâu, ta cũng quên lâu rồi, không bằng Vân môn chủ thả ta đi đi."



"Được thôi." Vân Ỷ Phong đáp lại nhẹ như không, "Không muốn ở lại hỗ trợ, thì đến quan phủ tự thú rồi ngồi tù đi."



Địa Ngô Công nghe vậy lớn tiếng đáp trả: "Đạo tặc như ta cũng là một môn phái giang hồ—"



"Môn phái giang giời thì cũng là con dân Đại Lương, quan phủ dĩ nhiên phải quản chứ." Vân Ỷ Phong liếc hắn, "Hay là ngươi định lôi kéo các đại môn phái, ra Bắc tạo phản?"



Sao lại chụp tội bừa phứa như vậy! Địa Ngô Công thoáng nhìn Tiêu vương điện hạ ở sau hắn, thiếu điều khóc ròng, ai oán nói: "Được được được, ta ở lại, ở lại là được chứ gì."



Vân Ỷ Phong rất hài lòng, đích thân đưa hắn đến phòng sát vách: "Mộ huynh, ta mang trợ thủ đến cho ngươi đây."



Bốn mắt nhìn nhau, bốn bề tĩnh lặng. Địa Ngô Công vạn lần không thể ngờ, mình lại gặp được người quen cũ trên Phiêu Miểu phong ở đây. Nhìn gương mặt không chút biểu tình của Mộ Thành Tuyết, hắn đoán ra ngay, chắc chắn người kia cũng bị Vân môn chủ ép ở lại như mình.



Phải rồi, sát thủ số một giang hồ mà còn thế, lấy đâu ra cơ may cho mình thoát thân, thôi thì an phận ở lại Tây Nam, làm việc vậy.



Quý Yến Nhiên trải một tấm bản đồ ra bàn.



Vân Ỷ Phong cắt bấc đèn cho hắn: "Địa đồ Tây Nam này, chẳng Vương gia đã thuộc lòng từ lâu rồi sao, còn phải xem gì nữa?"



"Ta đang nghĩ về sự tình năm đó." Quý Yến Nhiên nói, "Hơn ba mươi năm trước, chính là thời điểm ở Tây Nam bùng nổ nạn mua quan bán tước, khắp nơi náo loạn. Bộ tộc Dã Mã cũng vì không chịu nổi nghèo khổ và bóc lột, nên mới chui vào thâm sơn làm thổ phỉ."



"Ta không hiểu thế cục của Tây Nam." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh hắn, "Nhưng việc Chá Cô đột ngột trở giàu, quả thực quá khó giải thích, Vương gia thấy sao?"



Quý Yến Nhiên nhíu mày, do dự một lát, mới nói: "Đoạn thời gian Lư tướng quân bình định Tây Nam, triều định có gửi đến mấy chục vạn bạc trắng, dùng làm phí nuôi quân và an trí bách tính, chẳng lẽ..."



Chá Cô có quan hệ cá nhân sâu đậm với Lư Quảng Nguyên, rồi bỗng nhiên nhận được một khối tài sản kếch xù, đây quả thực vừa là lời giải thích hợp lí nhất, cũng vừa là lời giải thích vô lí nhất. Hợp lí là vì đầu đuôi sự tình được nhất quán, lại vô lí là vì, cớ sao Lư Quảng Nguyên phải làm thế? Vị chiến thần trời sinh cương trực không thiên vị, thương lính như con, lại làm ra loại chuyện nuốt quốc khố làm của riêng ấy sao?



Từng tầng bí ẩn dần lộ ra, nhưng chân tướng chuyện xưa vẫn càng lọt sâu vào mây mù. Vân Ỷ Phong suy nghĩ một lát, nói: "Chắc không phải đâu, Tiên Đế là người cẩn thận, dù Tây Nam có xa triều đình, hắn cũng đâu thể không nhận ra một lượng bạc lớn như thế bỗng dưng biến mất? Huống hồ về sau còn rạch cổ tay lấy máu cứu tiểu thư Tạ gia, rõ ràng là vẫn rất coi trọng Lư tướng quân."





"Ta chỉ thuận miệng vậy thôi, ngươi nghe xong cũng không cần để tâm làm gì." Quý Yến Nhiên nói, "Trời sắp sáng rồi, ngủ một lát đi."



"Ngày mai ta sẽ dẫn người đến quan phủ, xem xem có tìm được ghi chép gì liên quan đến chuyện diệt phỉ an dân của vài thập niên trước hay không." Vân Ỷ Phong khép địa đồ lại, "Vương gia cũng nghỉ ngơi đi, đừng để sức khoẻ quá mức chịu đựng."



Ngoài cửa sổ thổi vào vài tia gió nhẹ, rất mát mẻ. Vân Ỷ Phong tựa bên giường, dùng đầu ngón tay thoa tinh dầu an thần xoa xoa hai bên thái dương cho người kia, tay áo rộng mềm mại rủ xuống, vừa vặn che đi ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài. Quý Yến Nhiên dần khép mi lại, vốn chỉ định chợp mắt một lát, nhưng thủ pháp của người bên cạnh quá ôn nhu, bất giác đã chìm vào giấc ngủ. Hắn lao tâm lao lực nhiều ngày nay, hiếm hoi mới được một bữa an giấc đáng có, mở mắt ra không ngờ đã là giữa trưa hôm sau.



Thân binh canh gác ngay ngoài cửa, nói là trước khi đến quan phủ, Vân môn chủ đã đặc biệt căn dặn không cho ai làm phiền Vương gia nghỉ ngơi, ngay cả gà gáy báo sáng trong sân còn bị túm miệng bê đi.



Ngọc thẩm cũng mang điểm tâm đến, cười bảo: "Bánh Ngọc Dung ngàn lớp này cũng là do Vân môn chủ dặn ta làm, hắn nói gần đây Vương gia nóng trong người, phải dùng đồ thanh đạm, muốn ăn chua cay cũng không được phép." Nàng mặc bộ áo lam vải thô, xởi lởi lanh lợi, giống như cả ngàn vạn đại thẩm nông thôn khác trên Đại Lương này, thật sự không nhìn ra chút bất thường nào. Nhưng Lôi Tam và Phù Nhi mất tích cũng là sự thật, Quý Yến Nhiên không thể không lưu ý thêm vài phần, hỏi: "Vợ chồng Lôi Tam chắc cũng ổn thoả ở thành Điền Hoa rồi, thẩm thẩm có muốn đến đoàn tụ với bọn họ không?"




"Tất nhiên rồi, nhưng Vương gia và Vân môn chủ rất tốt với ta, hiện tại trong thành loạn thế này, ta ở đây làm một chút việc vặt, giúp được vài bữa cơm cũng tốt." Ngọc thẩm nhanh nhẹn dọn bàn, "Lôi Tam đối xử với Phù Nhi không tệ, ta không lo về hai đứa, cũng không lo Tây Nam sẽ nổ ra chiến tranh thật."



Quý Yến Nhiên hỏi: "Vì sao sẽ không chiến tranh, quân đội cũng đến cả rồi mà."



"Quân đội càng nhiều, thì sẽ càng không đánh." Ngọc thẩm khẳng định, "Rừng hoang kia thì chứa được bao nhiêu người chứ, nhìn thấy vạn quân triều đình lại chả chủ động xin hàng ngay, hoặc chí ít cũng rụt đầu chẳng dám ló ra đâu."



Quý Yến Nhiên cười nói: "Thẩm thẩm phân tích cũng đâu vào đấy ghê."



"Ta không biết chữ, nhưng bình thường rất thích nghe kể chuyện, tam thập lục kế thuộc như lòng bàn tay rồi." Ngọc thẩm lau lau tay vào tạp dề, "Thôi ta về phòng bếp cái đã, còn đang đun dở canh hầm cho Mộ công tử."



Người ở nhà trọ này không nhiều, nhưng khẩu vị lại chẳng giống nhau, tính ra cũng vất vả cho nàng dính phải đám người bọn họ. Quý Yến Nhiên nghĩ bụng, việc cấp bách nhất bây giờ là tìm Lôi Tam, tìm ra hắn mới chắc chắn được mọi chuyện, có điều Tây Nam đang loạn, mênh mông khác gì mò kim đáy biển, tìm thế nào đây.



Đồ ăn qua kiểm tra không có độc, song vừa mới phát hiện điểm đáng ngờ, cho nên hai ngày sau, Quý Yến Nhiên vẫn tìm một cái cớ để cận quân đưa Ngọc thẩm và đứa bé đến ở tạm một thôn trấn ngoài thành, đồng thời phái người giám thị sát sao, phát hiện bất kì dị thường nào lập tức báo.



Đầu bếp đổi thành phụ bếp trong quân, ba bữa cơm cũng từ tỉ mỉ xào nấu đổi thành thô sơ đủ no, Vân Ỷ Phong nhai đến sái cả hàm, trong tay vẫn lật xem chồng sổ sách đã ố vàng. Lư Quảng Nguyên trấn an dân tị nạn ở Tây Nam đã là chuyện của vài thập niên trước, từ đó đến giờ, phủ nha đã di chuyển hai lần, vô số văn thư bị thất lạc, nhưng từ một vài quyển rải rác sót lại, dường như cũng không có vấn đề gì.



"Nào chỉ không có vấn đề gì, gọi là... thanh thiên đại lão gia vẫn chưa đủ, ta đã tính toán sơ qua rồi, nếu hộ nào cũng nhận được một khoản như vậy, xét tổng số nhân khẩu của Tây Nam khi đó, Lư tướng quân không những không tham nhũng, mà còn phải lấy quân phí ra hỗ trợ cho bách tính cùng khổ nữa kìa." Vân Ỷ Phong nói, "Thời đó không thể so với bây giờ, triều đình gửi viện trợ cũng chỉ vừa đủ, bộ nào mà chẳng kiệt quệ, đại tướng quân làm được như vậy thì quả là đáng khâm phục."




(*thanh thiên đại lão gia: vị quan công bằng liêm khiết)



Vậy thì lại quay về vấn đề ban đầu, nếu bộ tộc Dã Mã không có liên hệ gì với cổ quốc Tước thị hay Lư Quảng Nguyên, rốt cục tiền tài của bọn hắn là từ đâu mà ra?



...



Trong địa cung u ám, Tạ Hàm Yên nói: "Tất cả những thứ này, đều là của ngoại tổ ngươi để lại."



Giang Lăng Phi nhìn đống tranh chữ trước mặt, rất nhiều trong số đó là bản độc trân quý, chỉ là trên nét vẽ hoa lan sơn thuỷ thanh bình, lại dính cả vài vết máu to nhỏ đã chuyển màu nâu đen.



Ngoại tổ, Tạ Kim Lâm, cũng là vị Thừa tướng với xú danh phản quốc. Giang Lăng Phi hỏi: "Cho ta xem những thứ này để làm gì?"



"Dù không phải trung thần lương tướng tiếng tăm lừng lẫy như phụ thân của ngươi, Tạ gia cũng đã cúc cung tận tuỵ vì Đại Lương suốt mấy chục năm trời." Tạ Hàm Yên nói, "Chỉ là về sau thấy hắn quyền cao chức trọng, Tiên Đế dần nảy sinh kiêng kị, lại bị nhà ngoại của Hoàng hậu thừa cơ châm ngòi thêm, mới lấy cớ "thông đồng với địch" để kết liễu cả Tạ thị. Những cuốn tranh chữ loang lổ vết máu này, chính là chứng cớ nói ngoại tổ ngươi thông đồng với địch, ngươi tin không, có tin được chỉ vì mấy tấm tranh chữ này mà hắn đầu hàng địch hay không?"



Giang Lăng Phi nói: "Không tin."



"Đúng vậy, chẳng một ai tin được, ấy thế mà Hoàng đế Đại Lương lại tin đấy." Tạ Hàm Yên xoay người, trong mắt đầy oán hận nhìn hắn, "Năm ấy, ta khóc cạn nước mắt, để rồi nhận ra nước mắt chính là thứ vô dụng nhất. Nước mắt sẽ chỉ khiến cho anh linh phụ thân ngươi, phụ thân ta khó lòng bình an, phải là máu tươi của kẻ thù, mới rửa sạch được oan khuất cho người uổng mạng."



"Huỷ đi giang sơn của Lý gia, thì phụ thân và ngoại tổ sẽ an tâm sao?" Giang Lăng Phi ngồi trên bậc thang, "Chiến hoả kéo dài, dân chúng lầm than, chẳng phải chính là điều mà phụ thân không muốn thấy nhất ư?"




"Nếu năm đó ngươi chịu ra tay giết hết người của Lý gia, giang sơn đổi họ thì thiên hạ đã sớm thái bình rồi." Tạ Hàm Yên nói, "Từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi, không dứt khoát đồng nghĩa với việc cái giá phải trả sẽ càng lớn hơn. Để cho chiến hoả kéo dài, dân chúng lầm than, đổ máu chết chóc ngày một nhiều, đều là do ngươi cả thôi."



Giang Lăng Phi không đáp lại.



"Ta đã từng nghĩ đến chuyện hợp tác với Tiêu vương, chỉ cần người ngồi trên hoàng vị không phải nhi tử của độc phụ kia, chỉ cần không phải người mang họ Lý, ta sẵn sàng chấp nhận cả Quý Yến Nhiên kia mà." Tạ Hàm Yên khép hờ hai mắt, "Chỉ là hắn lại không chịu, tự mình bỏ lỡ cơ hội, thì còn trách được ai."



Giang Lăng Phi thở dài: "Kế hoạch của ngươi là gì?"




Tạ Hàm Yên lại hỏi: "Quân đội Đại Lương đã tới biên cảnh Ngọc Lệ rồi, thử nghĩ xem, nếu phụ thân ngươi còn tại thế, mấy vạn người tầm thường ấy liệu có đáng để hắn bận tâm không?"



...



Vân Ỷ Phong đứng trên trạm gác cao vươn vai duỗi người, vừa hỗ trợ vận chuyển mấy chục bộ đồ phòng hộ xong nên người có chút mỏi. Gió nhẹ thổi tới, ống tay áo trắng tuyết cùng mái tóc dài theo đó bay bay, để lộ ra mảng trời chiều bao la hùng vĩ ở sau lưng, phụ bếp vừa nhóm lửa vừa nghĩ bụng, thôi chết, có khi nào Vân môn chủ sắp bay về trời rồi không.



Thị vệ Giáp đập cho đồng bọn cái "bụp": "Nhìn cái gì đấy!"



Thị vệ Ất uỷ khuất: "Vương gia cũng đang nhìn mà." Cũng đâu phải khuê nữ đồng trinh, trong quân doanh hiếm khi mới gặp một người thần tiên như thế, nhìn nhiều một chút thì chết ai.



Thị vệ Giáp hết nói nổi, Vương gia nhìn mà giống ngươi nhìn sao? Vương gia còn cầm tay Vân môn chủ nữa đó, ngươi có muốn thử luôn không?



Thị vệ Ất: "..."



Quý Yến Nhiên nói: "Sao lại chạy đến quân doanh nữa rồi, trên đó nắng gắt, xuống đây đi."



"Ở nhà trọ cũng không có việc gì làm." Vân Ỷ Phong vừa nhảy xuống từ trạm gác, mặt đất liền rung lên một cái, hắn lập tức kinh ngạc, ta luyện được thiên quân thần công từ bao giờ thế này?



Quý Yến Nhiên nhướn mày, quay người nhìn về phía rừng rậm.



Bóng cây bị chấn động mãnh liệt, rung lắc trên mặt đất cũng ngày một rõ rệt.



Bầy voi kéo đến rồi.



-



vtrans by xiandzg