Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 147: Tây Nam Bạo Loạn




Đến khi Vân Ỷ Phong xử lí xong mọi chuyện, quay trở lại phòng ngủ thì trời đã sáng. Quý Yến Nhiên vẫn đang ngủ mê man, nhiệt độ cơ thể có hạ một chút, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt, dường như trong mộng cũng không an. Quân y nhỏ giọng nói: "Vương gia đã có bọn ta lo, mấy ngày này Vân môn chủ cứ dọn tạm đến phòng sát vách mà nghỉ ngơi, tình hình bệnh dịch rất nguy hiểm, quả thực không nên ở gần Vương gia quá đâu."



"Thể chất của ta khác người thường, không sợ những thứ này." Vân Ỷ Phong nhận lấy khăn từ trong tay hắn, ngồi xuống bên giường, lau qua khoé môi khô nứt cho Quý Yến Nhiên.



Cửa sổ vẫn mở, bên ngoài có chút huyên náo, không phải cái náo của khói lửa nhân gian, của những người đi chợ lớn tiếng ngươi đẩy ta lấy như ngày thường, mà là cái náo nặng nề gấp gáp, không phải nâng cáng thì bê thuốc, với những âm thanh trò chuyện bị tận lực đè nén, khiến cho bầu không khí càng thêm bức bối.



Vân Ỷ Phong rửa mặt qua loa, nằm trên giường nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Hắn có thể chất thiên hàn, Quý Yến Nhiên lúc này lại đang nóng đến đáng ngại, theo bản năng trở mình ôm cả người hắn vào ngực. Nhiệt độ man mát cùng hương hoa nhài thanh đạm quen thuộc, giống như liều thuốc an thần hữu hiệu nhất, giúp thân thể thả lỏng, hô hấp cũng bình ổn hơn rất nhiều. Từng khối ảnh sặc sỡ hỗn loạn trong đầu, rốt cục cũng hoá thành những mảnh tuyết trắng phiêu phiêu đầy trời.



Giống như quay lại rất nhiều năm về trước, Vương thành cũng từng có một trận tuyết như thế. Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng, hắn đang đi dạo trong ngự hoa viên, vô tình bắt gặp một chòm sao vụt ngang bầu trời, không kiềm được lòng chạy đuổi theo, ai ngờ bất cẩn rơi vào hồ nước, hôm sau liền phát sốt, nằm bẹp dí trên giường nghe Lưu phi răn dạy thái giám ở bên ngoài, thanh âm bén nhọn, nghe mà nhức đầu.



"Mẫu thân." Hắn tháo khăn ướt trên trán xuống, ngồi dậy nói, "Ta không sao, người đừng trách phạt bọn hắn."



Minh phi chỉ thở dài, đáy mắt chìm trong sầu tư.



Sau đó, Tư Thiên Giám nộp lên tấu báo thường nhật, người người trong triều cũng không ngừng bàn tán về thiên tướng dị động và sự kiện Thất hoàng tử rơi xuống nước, thậm chí Hoàng thượng chỉ ho khan vài tiếng khi tảo triều, có người đã nhanh nhảu nói lại lời chiêm tinh còn chưa được xác thực, ám chỉ Thất hoàng tử mệnh mang sát khí gắn với điềm gở, không mau chóng đưa ra khỏi cung thì sẽ ủ ra đại hoạ.



(*Tư Thiên Giám: cơ quan phụ trách quan sát thiên văn, suy tính lịch pháp)



Trùng hợp là khi ấy, Thục Nam lại xảy ra động đất, dù không nghiêm trọng, nhưng điềm gở vẫn là điềm gở.



Một đứa con lai mang huyết thống ngoại tộc, và cơ nghiệp giang sơn thiên thu vạn đại, bên nào nặng bên nào nhẹ, liếc mắt là thấy.



Vì vậy kí ức về Vương thành phồn hoa vô lo vô nghĩ, cũng dừng lại ở đầu mùa hạ năm lên mười lăm, từ đó về sau, trong trí nhớ chỉ có Tây Bắc cùng trường phong gào thét quanh năm, tiếng sáo Khương bi thương, và đống lửa bất diệt về đêm. Bên hông hắn treo một túi thơm, ở trong là lời mẫu phi căn dặn trước khi đi, chỉ có tám chữ—thu liễm phong mang, chớ để người tị. Nhưng thiếu niên mới ra đời, nào có hiểu được phong mang là cái gì, cho nên ngay hôm sau đã theo đuôi lão tướng quân, hùng hùng hổ hổ đi tiêu diệt sa phỉ, từ đây cũng không còn kiểm soát được nữa, một đường cà lơ phất phơ, xuất sinh nhập tử mà trưởng thành, thậm chí còn làm nên hư danh bất khả chiến bại, truyền từ Tây Bắc về đến Vương thành, dần dà, bách tính cả nước đều biết, sau Lư tướng quân, Đại Lương hiện đã có thêm một chiến thần.



(*phong mang: tài năng, khí thế)



Biên quan rốt cục cũng an ổn, nhưng Vương thành lại vì biên quan an ổn mà phát loạn. Trong triều có người bắt đầu nhận thấy đá ngầm nổi lên, lão Thái phi cũng trở thành hồng nhân đầy quyền uy, cuối cùng không thể không đóng cửa cáo ốm. Thái tử Lý Cảnh không khỏi dè chừng Tây Bắc, thậm chí còn bắt đầu kiêng kị toàn bộ đất thảo nguyên, mà đến lúc này, Tiêu vương điện hạ trẻ tuổi mới muộn màng nhớ ra tám chữ trọng yếu, nhưng cơ hội nào cho hắn thu liễm phong mang nữa đây? Hào quang chói loá quanh thân đã sớm chọc mù con mắt mấy người thực dụng, lời đồn Hoàng đế có ý định thay đổi người kế vị truyền đi như gió, hắn chỉ biết vội vàng bám víu vào thân phận Vương gia tôn quý, thừa dịp biên quan an ổn mà vờ sống một cuộc sống xa hoa trác táng, chứng tỏ mình không thể gánh vác được chức trách gì lớn lao, cũng không từ bỏ được cuộc sống an ổn phú quý.



(*hồng nhân: người được một người đầy quyền lực trân trọng yêu mến thiên vị)





Đến khi Tiên đế băng hà, Quý Yến Nhiên bị lão Thái phi gọi về Vương thành, ngồi trong Ngự thư phòng trò chuyện với Lý Cảnh suốt cả đêm, hôm sau lúc thượng triều, ai nấy đều thấy Tân đế thư thái thoả mãn ra mặt, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, còn phải nói sao? Vương gia cầm binh, nào dễ gì mà trừ bỏ? Tất nhiên vẫn phải lôi kéo cho tốt, giang sơn và sinh hoạt an ổn này mới bền lâu được.



Xong việc, có người hiếu kì suy đoán về cuộc nói chuyện của Hoàng thượng và Tiêu vương điện hạ ngày đó, rốt cục là ngấm ngầm ám chỉ ngươi qua ta lại, hay là thẳng thắn lật bài bàn điều kiện luôn, nghe nói ngay cả Đức Thịnh công công cũng bị đuổi ra ngoài, cho nên không một ai biết được ngoài đương sự. Kì thật đâu ai biết, đêm ấy, ở trên bàn không phải công vụ và Binh phù, mà chỉ là rượu và thức nhắm, Lý Cảnh chỉ hỏi hắn vài câu về sự tình ở quân doanh, thời gian còn lại đều là chuyện phiếm thú vị về ngày nhỏ—thì bởi, mấy năm nay huynh đệ hai người vốn dĩ đâu hề xa cách, vẫn thường xuyên thư từ qua lại, ngày nghỉ lễ tết có tổ chức săn bắn, hầu như đều tụ lại một chỗ cả.



Rượu vào lòng ấm, Tân đế vỗ vỗ vai hắn, thở dài: "Hồi chiều Thái phi bày tỏ đến là quyết liệt, lại còn lập lời thề độc với thiên địa, kì thật không cần phải làm như vậy, trẫm... trẫm tin ngươi."



Quý Yến Nhiên cười nói: "Chung quy cũng vì mẫu thân quá lo lắng cho ta thôi, còn xin hoàng huynh đừng trách."



Rượu ngon thơm ngát, ba hũ lê hoa bạch, lại hét ra giai thoại về quân thần suốt mấy năm về sau. Mâu thuẫn giữa hoàng quyền và binh quyền, dưới nỗ lực kiểm soát của Lý Cảnh và Quý Yến Nhiên, vẫn luôn ở trong một thế cân bằng đầy vi diệu, tuy đôi khi sẽ có lay động, có nghiêng ngả, nhưng ít ra, thiên hạ cũng không loạn.




Hồi ức nặng nề tràn về, Quý Yến Nhiên một lần nữa nôn nao đến bất an.



Vân Ỷ Phong cẩn thận vuốt qua mi tâm nhíu chặt của hắn, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.



Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.



Hắn tin là vậy.



...



Nhoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.



Dưới cố gắng của quân y và các vị thống lĩnh, tình hình bệnh dịch trong thành Ngọc Lệ rốt cục tạm thời bị khống chế, tuy chưa thể tìm ra thuốc chữa, ít ra số lượng bệnh nhân không tăng lên, sách cổ lại chỉ có phương pháp giảm đau hạ sốt trong thời gian ngắn. Quý Yến Nhiên được Vân Ỷ Phong dìu ra ban công lầu hai hít thở: "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"



"Phản quân vẫn đang chiếm thành Điền Hoa, nhưng Chu Huỳnh đã điều động được viện trợ từ thành Vân Trạch xuôi nam." Vân Ỷ Phong nói, "Địa Ngô Công đã tính ra cổ trận, nói rằng địa cung có tổng cộng bốn mươi chín lối vào không ngừng biến hoá theo ngày đêm giao thoa. Nhưng hôm qua Chá Cô vừa phóng tiễn kèm một bức thư đến, lấy tính mạng của Ngọc thẩm và Phù Nhi ra uy hiếp, bảo chúng ta không được cho người vào rừng Tịch Mộc nữa."



"Địa Ngô Công lui lui tới tới rừng Tịch Mộc đã mấy chục chuyến, bọn hắn mới nhớ ra là phải ngăn cản à." Quý Yến Nhiên ho khan vài tiếng, "Chắc hẳn lúc trước tính toán nhầm chỗ, hiện tại mò gần đến cổng vào rồi, mới khiến bọn người kia hoảng hồn như thế."




"Xem như là đang giúp chúng ta đi." Vân Ỷ Phong nói, "Bên ngoài trở gió rồi, Vương gia về phòng nghỉ ngơi đi."



"Tây Nam thế nào?" Quý Yến Nhiên lại hỏi.



"Vẫn ổn." Vân Ỷ Phong đỡ hắn ngồi xuống, "Hoàng thống lĩnh phái người đưa thư đến, nói đã hợp lực với các quan viên, chế trụ được tình hình bệnh dịch, sinh hoạt của bách tính không bị ảnh hưởng quá nhiều, đừng lo."



Quý Yến Nhiên thở dài: "Ngươi gạt ta."



Vân Ỷ Phong nửa ngồi trên đất, giúp hắn cởi giày ra: "Vương gia hiện tại còn đang bệnh, cứ coi như hồ đồ tin ta một lần đi."



Tây Nam không phải vẫn ổn, mà là không ổn, không ổn chút nào, bệnh dịch bạo phát rất nhiều nơi, mà nghiêm trọng ở chỗ, nguồn gốc lại do chính quân đội mang đến. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Hoàng Võ Định ngay lập tức dẫn quân chuyển hướng, đóng lại ở một vùng đồi núi hoang vắng, nhưng cũng đã quá muộn. Ôn dịch và lời đồn bạo phát, quấy cho dân tâm không tài nào được an. Mà chuyện lớn hơn—do lúc trước Quý Yến Nhiên điều binh khiển tướng khắp tứ phía, nhiều bách tính e ngại chiến tranh nên đã đưa cả nhà tiến về phía Bắc.



Rốt cục ôn dịch có lan ra cả nước hay không... mới nghĩ đến đã thấy đáng sợ.



Quý Yến Nhiên nổi gân xanh đầy trán, âm giọng khô khốc: "Là lỗi của ta."



"Ta không cho rằng Vương gia có lỗi trong chuyện này." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng nghĩa lí gì hết. Bộ tộc Dã Mã vì muốn báo thù cho cố nhân, muốn chứng tỏ Vương gia không xứng với danh xưng chiến thần của Đại Lương như Lư tướng quân, mà phát rồ phát dại, lấy cả an ổn của giang sơn và tính mạng ngàn vạn bách tính ra làm vũ khí, lúc này Vương gia mà gục ngã, thì mới là thua đó."



Quý Yến Nhiên nói: "Ta hiểu."




"Thế cho nên, đầu tiên là phải dưỡng sức cho tốt." Vân Ỷ Phong nắm lấy tay hắn, "Tây Nam gặp hạo kiếp lần này, bách tính vô tội bị liên luỵ đều đang trông chờ vào Vương gia, trông chờ vào vị Tướng quân bất khả chiến bại nhất Đại Lương, sẽ vung đao cưỡi ngựa, bình định bất ổn, một lần nữa trả lại cho bọn họ thịnh thế thanh minh."



Quý Yến Nhiên nhắm hờ mắt, đáy lòng bị huyết dịch đốt cháy đỏ rực.



Hắn nói: "Được."



...




Lý Quân nói: "Ối!"



Mai Trúc Tùng thở hổn hển: "Sao vậy?"



Dường như trước cổng thành đang xảy ra nhiễu loạn, có rất nhiều người trẻ mặc quân phục của Đại Lương. Thuộc hạ nhanh chóng chạy ra dò la, sau đó về bẩm: "Là huyện đội trong núi Phi Điểu, vừa hái được một ít thảo dược, muốn đưa đến cho Hoàng thống lĩnh. Nhưng bị bách tính ngăn lại ở cổng thành, nghe nói trên người quan quân nào cũng dính ôn dịch, nên không cho bọn hắn vào thành, chỉ được phép đi vòng đường núi."



Lý Quân tung người xuống ngựa: "Bách tính đã sợ hãi thì đành đi vọng thôi vậy, đâu còn cách nào khác."



"Nhưng đi được vòng thì không được, núi Tây Nam địa thế hiểm trở, trong rừng vừa ướt vừa nóng, ai biết có xồ ra rắn rết trùng chuột gì không." Thuộc hạ nói, "Huống hồ đi đường rừng mất đến hơn mười ngày, không biết tình hình bên Hoàng thống lĩnh thế nào rồi, nhỡ như lại đang chờ thuốc cứu mạng thì..."



"Ngươi nói xem, những người này vì sao không thay thường phục đi chứ." Lý Quân thở dài liên tục, đây chẳng phải tự rước lấy phiền toái đó sao.



Mai Trúc Tùng ở bên nói: "Nếu chỉ là con buôn thuốc men bình thường, e là đi đường sẽ bị cướp bằng sạch."



Ôn dịch tràn lan ở Tây Nam, thuốc men là cực kì trân quý, kể cả bách tính không có bệnh, cũng liều mạng mua uống trước cho yên tâm. Giá thuốc cứ thế tăng vùn vụt, kim ngân dùng để giải nhiệt thông thường cũng đắt lên gấp chục lần, dù quan phủ đã ra lệnh cấm chỉ, cũng không quản được thị trường chợ đen, cho nên sơn tặc hiện nay không chỉ cướp vàng cướp bạc, mà còn cướp cả kim ngân.



"Chuyện này... Ôi chao!" Lý Quân lại hỏi, "Lệnh bài của ta đâu?"



Thuộc hạ vội vàng móc ra ngọc bài Cửu Long: "Vương gia muốn đi hỗ trợ sao?"



"Tây Nam bất ổn thế này, bản vương cũng nên—" Lý Quân gật gù đắc ý, định bắt chước hí kịch xổ ra một tràng tráng ngữ hào tình vạn trượng, nhưng thứ nhất cổng thành đã sắp nổ ra ẩu đả, mà thứ hai, trong bụng chỉ toàn hoa ngôn mĩ lệ oanh oanh yến yến, thật tình không nói ra nổi một câu gia quốc thiên hạ, chỉ đành hóp bụng hít một hơi thật sâu, phô ra khí phái Hoàng gia tôn quý, nện từng bước quan bộ, ra hỗ trợ binh mã của Thất Thất Thất đệ.



(*tráng ngữ: lời nói hoành tráng khoa trương)



-



vtrans by xiandzg