Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 87: Không xong rồi




Lúc đối phương đến gần, hắn đã để ý tới luôn rồi.

Chỉ thấy Phương Thần quay phắt người, vụt biến mất trong chớp mắt.

Tu sĩ cấp năm kia sững người, không ngờ rằng Phương Thần mới vừa chịu không biết bao đòn công kích mà vẫn có thể phát hiện ra được chiêu trò của hắn 1a.

Nhưng hắn ta cũng không nghĩ ngợi thêm nữa, cầm chặt con dao găm trong tay đâm thẳng về phía cổ của Phương Thần, định kết liễu hắn.

Nhưng tốc độ của Phương Thần lại càng nhanh hơn, ánh kiếm vụt sáng lên, cắt ngang cổ của tu sĩ cấp năm kia.

Ngay khi máu tươi còn chưa kịp phun ra, Phương Thần lại quay phắt người, bộ pháp Cực Ảnh cũng bộc phát, lao thẳng về phía trước với tốc độ nhanh đến mức ngay cả Lạc Tú cũng không kịp phản ứng lại.

"Tên khốn! Ngươi dám giết người của ta, ngươi đáng chết!"

Lạc Tú tức giận hét lên rồi đuổi theo Phương Thần.

Phương Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, nói: "Lạc Tú, Phương Thần †a thề rằng chắc chắn sẽ khiến ngươi chôn thân nơi này!"

"Đuổi theo!"

Lạc Tú quát tháo, mau chóng đuổi theo Phương Thần.

Nhưng hiện giờ, bộ pháp Cực Ảnh của Phương Thần đã đạt đến cấp độ hai ngay lúc Kiếm Ma chỉ thể được kích phát, lại góp thêm sức mạnh của lá bùa Độn

Địa nữa thì tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn khi nãy rất nhiều.

Mặc dù đám người Lạc Tú vẫn chưa bị cắt đuôi, nhưng muốn đuổi kịp trong thời gian ngắn thì cũng vô cùng khó.

"Tên khốn đáng chết!"

Sắc mặt của Lạc Tú vô cùng khó coi, hắn ta không ngờ rằng Phương Thần lại là kẻ khó dây vào như vậy.

"Tiếp tục đuổi! Một khi lá bùa Độn Địa của hắn kiệt quệ thì hắn sẽ tiêu đời thôi!", Hắn ta dõng dạc ra lệnh.

Phương Thần đương nhiên biết rõ điều này, trong lòng cũng không ngừng suy tính kế ứng phó.

Trước đây hắn không ngờ rằng Lạc Tú lại chịu tiêu tốn vốn liếng sở hữu được lá bùa Thuần Di chỉ để giết hắn, khiến nước đi ban đầu của hắn bị chuyện này đánh lạc hướng.

Nhưng hắn cũng không hề hối hận, dù sao nếu vừa rồi hắn mất mạng thì khó mà khiến đám người bọn hắn chôn thân chốn này.

Phương Thần chỉ đành lấy thân làm mồi nhử thì may ra mới dụ được hắn ta.

Bây giờ chỉ đành xem trong chốn hiểm địa này còn có tồn tại thế lực lớn mạnh nào khác không để thừa cơ hội giết chết hắn ta.

Bỗng nhiên, Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần nhìn về một hướng, trong lòng khẽ run lên.

Hắn cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ, hung tàn từ chỗ đó, đó là sự †ồn tại của thế lực lớn mạnh có thể lấy mạng của cả chính hắn!

Nếu tùy tiện tới gần thì chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết.

Nhưng thấy đám người Lạc Tú vẫn truy sát phía sau, Phương Thần trầm tư chốc lát rồi cắn răng lao thẳng về phía đó.

Nếu cứ tiếp tục gắng gượng chống cự thì hắn chắc chắn sẽ bị đám người còn sống sờ sờ kia công kích tới chết. Cho dù hắn có liều mạng một mình một chiến tuyến thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của đám người Lạc Tú.

Cách duy nhất chính là dựa vào sự tồn tại của thế lực lớn lao kia để hạ gục đám người Lạc Tú.

Nhưng đồng thời, cũng có thể chính hắn là người đầu tiên chết trong tay của thế lực đó.

Nhưng Phương Thần không quan tâm nhiều tới vậy, bởi sống chết, giàu nghèo đều có số cải!

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến gần chỗ có luồng khí tức hung hãn kia.

Nhưng sự tồn tại của khí tức hung hãn đó không có bất kỳ động tĩnh nào, hệt như đang đắm chìm trong giấc ngủ.

Thấy vậy, Phương Thần thầm mừng rỡ, đây rõ ràng là một cơ hội tốt! Lao ra khỏi rừng rậm, trước mặt Phương Thần là một hang động lớn.

Hắn có thể cảm nhận rõ được sự tồn tại đó ở bên trong hang động, cùng với đó, đối phương cũng cảm nhận được sinh linh đang tới gần và cũng đang dần tỉnh giấc.

Không chút do dự, hắn vung kiếm chém một nhát vào trong hang động, không cần biết có chém trúng hay không. Ngay sau đó, hắn cũng tung ra một loạt các lá bùa có tính công kích như lá bùa Bộc Tạc, lá bùa Hỏa Cầu về phía đám người Lạc Tú đang tới gần phía sau.

Hắn thẳng tay ném ra toàn bộ các lá bùa có tính công kích, không để lại lá bùa nào cả.

Kế đó, hắn lại lấy ra lá bùa Độn Địa, lá bùa Sương Mù và lá bùa Ảo Ảnh để dùng trên đường chạy trốn. Sau đó dốc toàn sức lực kích phát lá bùa Độn Địa, chẳng mấy chốc đã trốn vào trong Sương Mù và Ảo Ảnh.

Khi nhìn thấy vô số lá bùa công kích tung ra, vẻ mặt đám người Lạc Tú ai nấy cũng đều biến sắc, chỉ đành dừng lại đỡ đòn.

Nhưng khi đã chống đỡ được hết các đòn công kích đó thì bóng dáng Phương Thần đã sớm lẩn trong Ảo Ảnh Sương Mù, dù có thần thức cũng khó mà nhận ra được.

"Đuổi theo!"

Bọn hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới cảnh cuối Phương Thần giãy dụa mà thôi.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng thú gầm thét tức giận bỗng vang lên từ vách hang động.

Sau đó, một bóng dáng khổng lồ bay vút ra, nhìn chằm chằm đám người Lạc Tú với đôi mắt tròn, đỏ sọc tia máu.

"Không xong rồi, trúng kế rồi!"

Đến khi cảm nhận được khí tức của đối phương thì Lạc Tú mới biết bọn hắn đã trúng kế của Phương Thần.