Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 89: Không xong rồi!




Phương Thần nghiến răng nghiến lợi, đã chịu đựng cơn đau luyện cốt được. một tiếng đồng hồ rồi.

Cũng nhờ ý chí kiên cường của hắn nếu không thì đã sớm trọng thương ngay tại quá trình đột phá này rồi.

Bởi một khi bị gãy xương cốt thì khó mà có cơ hội bước chân vào con đường tu thể nữa.

Nhưng với người như Phương Thần, sở hữu trong tay Kiếm Ma chỉ thể và ý chí kiên cường đó làm sao có thể thất bại được cơ chứ?

Cùng với vô vàn ánh sáng vàng rực lên, khí tức khắp người hắn cũng cuồn cuộn dâng trào!

Luyện Cốt Cảnh cấp một! Thành công!

Khí tức của Phương Thần phút chốc có bước chuyển biến đáng kinh ngạc. Vốn chỉ có sức mạnh thể chất thông thường, giờ đã có sức mạnh bất bại!

Không những vậy, Đạo Cảnh của hắn cũng tăng thêm một bậc đến đỉnh phong cấp bốn!

Lúc này, tháp nhỏ trong cơ thể phản ứng lại, bắt đầu mở ra tầng năm! Phương Thần không chút do dự tiến vào đó, đây cũng là lúc hắn cần đến bảo vật trong tháp nhỏ, tốt hơn hết là có được bảo vật có thể giải quyết được cục diện trước mắt.

Bước vào tầng năm của tháp nhỏ, đến trước bàn gỗ, Phương Thần trực tiếp mở hộp gỗ ra.

Bên trong có tám giọt Kiếm Ma chỉ huyết, Phương Thần lập tức thu ngay vào đan điền.

Ngay sau đó, hắn nhìn vào một bảo vật khác, bất ngờ phát hiện đó là ba lá bùa.

Phương Thần cầm lá bùa lên nhìn, trong lòng chợt mừng thầm.

Ba lá bùa không giống nhau, một là lá bùa Tất Sát, có thể giết chết bất kỳ kẻ mạnh nào có sức mạnh dưới Vấn Đạo Cảnh.

Hai là lá bùa Thuấn Di, có thể dịch chuyển trong chớp mắt với khoảng cách nghìn dặm mà không để bất kỳ một vết tích nào.

Cuối cùng là lá bùa Phòng Vệ, hay nói đúng hơn là lá bùa Tự Phòng Vệ, có thể ngăn được bất kỳ đòn đánh của kẻ mạnh có sức mạnh dưới cấp Vấn Đạo. Cảnh, không chịu hối thúc của tu thể mà có thể tự phát huy công dụng ngay khi gặp nguy hiểm.

Nói cách khác là Phương Thần có nhiều hơn một mạng.

Quan trọng nhất là ba lá bùa này không phải chỉ được sử dụng một lần mà có thể sử dụng tới ba lần.

Vậy là kể từ giờ phút này, Phương Thần có thể giết chết được ba kẻ mạnh dưới cấp Vấn Đạo Cảnh.

Hắn khẽ nhếch mép cười, trong lòng chợt nghĩ tới một người.

"La Thiên Tiếu, chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Ta thật sự muốn xem ai mới là kẻ mất mạng đây."

Hắn ra khỏi tháp nhỏ, ánh mắt vừa sắc bén vừa thâm thúy nhìn về phía khu vực đang diễn ra đại chiến giữa đám người Lạc Tú và yêu thú.

Lúc này, đám người Lạc Tú chỉ còn lại tám người, trong đó có hai kẻ ở cấp bảy, hai kẻ cấp sáu, ba kẻ ở đỉnh phong cấp năm, những người còn lại đều đã thiệt mạng dưới tay của yêu thú.

Còn Lạc Tú và Bạch Hương Mai cũng bị thương nhưng chỉ là vết thương nhẹ.

Những người khác cũng đều bị thương, người bị nặng bị người nhẹ.

Con yêu thú cũng chẳng khá gì hơn, mặc dù là yêu thú đỉnh phong cấp ba nhưng trước đòn công kích của nhiều người như vậy, khắp mình mẩy đầy thương tích cũng là điều khó tránh khỏi.

Chỉ có điều, so với đám người Lạc Tú hiện giờ thì nó vẫn tỏ ra vô cùng cao. ngạo và hung hãn.

Nhưng đám người Lạc Tú cũng dần quen thuộc với cách tung đòn của yêu thú, tình thế cuộc chiến hiện tại cũng vô cùng cam go, khó phân thăng bại.

"Súc vật đáng chết! Khốn kiếp!"

Lạc Tú tức giận, chỉ vì Phương Thần mà bọn hắn giờ phải chịu cảnh thương vong thảm hại.

Hắn ta tức đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống Phương Thần! 'Yêu thú vì bị thương cũng trở nên vô cùng phẫn nộ, dù gì trong mắt nó, đám người Lạc Tú chỉ là đám kiến cỏ, vậy mà nó lại bị đám kiến này đánh cho trọng thương.

Nhưng đồng thời, nó cũng cực kỳ bình tĩnh, bởi nó biết rõ đám người Lạc Tú một khi liên kết lại thì nó khó mà chống trả được.

Cùng lúc đó, Lạc Tú cũng cảnh giác, sau mấy trăm hiệp giao chiến với yêu thú, hắn ta cũng nhận thấy con yêu thú này khá thông minh và gian xảo, về lý mà nói thì không chỉ dừng ở mức là yêu thú cấp ba.

Nhưng yêu thú này là sản vật của thế giới mới, hoặc có thể đây chính là điểm đặt biệt của thế giới này.

Hai bên vẫn tiếp tục cầm cự, không bên nào chịu ra tay mà đang đợi thời cơ.

Bỗng nhiên! Một vị tu sĩ cấp năm ở phe Lạc Tú bị trọng thương, bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi rồi quỳ rạp xuống đất!

Đám người Lạc Tú vô cùng căng thẳng, vội nhìn khắp xung quanh xem xét tình hình!

Ngược lại, con yêu thú tung đòn chí mạng về phía tên tu sĩ trọng thương đó! "Mau ra tay! Ngăn con súc vật đó lại!" Lạc Tú hét toáng lên, những người khác lập tức ra tay.

Nhưng bóng dáng con yêu thú vừa mới sáng lóe ở đó lại ngay lập tức chuyển hướng tấn công về phía một tu sĩ cấp năm khác.

Lạc Tú thấy vậy trong lòng sốt sắng: "Không hay rồi, con súc vật này đang dùng chiêu giương đông kích tây!"

Tất cả mọi người ngay lập tức chuyển hướng tấn công.

Nhưng yêu thú lại tiếp tục chuyển hướng, quay về tấn công tên tu sĩ trọng thương kial

"Không xong rồi!"

Lạc Tú thầm mắng, con yêu thú này quả là xảo quyệt, tốc độ lại vô cùng nhanh!

Bọn hắn cũng chỉ đành giương mắt nhìn yêu thú tránh đòn đánh thần thông. Tu sĩ trọng thương kia bị nanh vuốt của yêu thú xé tan xác, tiêu tan giữa không gian.

"Súc vật!"

Lạc Tú cực kỳ tức giận, tung đòn đánh thần thông!

Chỉ thấy ánh sáng vàng rực bao trùm khắp người hắn ta khế động đậy rồi nhanh chóng biến thành một thanh kiếm vàng dài đâm về phía yêu thú!

Yêu thú vì mải giết người không tránh kịp, bị đòn của Lạc Tú đánh trúng bụng, ngay lập tức rên lên đau đớn, vội vàng lùi về sau!

Nó lùi về sau vài dặm rồi mới từ từ dừng lại, nhưng vùng bụng đã hằn một vết thương sâu hoắm.

Nó vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Lạc Tú. Còn Lạc Tú thì vô cùng mừng vui.

“Nó trúng đòn trọng thương rồi, chỉ cần chúng ta tiếp tục tung đòn đánh thì nó sẽ chết chắc!”, hắn ta dõng dạc nói.

Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến người ta đứng hình!

Chỉ thấy yêu thú quay đầu lao vút vào trong rừng rậm rồi trốn chạy luôn.