Nhất Kiến Chung Tình Lần Thứ 1001
■■■■■■
Hôm sau là thứ bảy, Hứa Do Thanh đang ngủ say, lại cảm giác được bên cạnh ầm ĩ, mở mắt ra nhìn thấy là Bùi Sính liền đập thẳng tay lên trán người ta một cái: "Ồn ào quá......"
Bùi Sính nhìn người đẹp trai trước mắt, cau mày: "Cậu là ai? "
Hứa Do Thanh mơ hồ nửa ngày, sau đó giật mình một cái, ngồi thẳng dậy, hình như sau một đêm, não của người này lại format lại một lần. Anh chớp chớp mắt, nở nụ cười tinh quái, sau đó treo cả hai tay lên cổ Bùi Sính, cơ thể dán chặt lấy người hắn, ở bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Bùi tổng, anh đây là làm xong liền trở mặt sao? " Nói xong đặt lại mông lên giường, hướng Bùi Sính vươn tay: "Vậy thì đưa tiền mau... "
Bùi Sính không nói gì, trên mặt âm tình bất định.
Hứa Do Thanh nhìn hắn cả buổi không có động tĩnh bắt đầu thấy hơi sợ, Bùi Sính chính là một người vô cùng giữ mình trong sạch, lúc trước quen nhau cái gì Bùi Sính cũng không biết là một xử nam hàng thật giá thật. Bây giờ lại cùng MB lên giường, sự việc này hình như có hơi khó chấp nhận.
Còn bây giờ Bùi Sinh lại đang nghĩ một chuyện khác, cậu trai trước mặt đang này rõ ràng đang cố làm ra vẻ quyến rũ, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ thấu triệt, trên đầu còn có mấy cọng tóc dựng thẳng đứng, lộn xộn, trông vừa ngốc vừa tràn đầy sức sống. Mà hắn rõ ràng hoàn toàn không bài xích tiếp xúc của cậu trai, đâu chỉ là không bài xích, mà còn là vô cùng yêu thích.
Cuối cùng, khi Hứa Do Thanh sắp không trụ được, chuẩn bị thành thật giải thích thì Bùi Sính lại lên tiếng: "Cậu tên gì? "
Hứa Do Thanh nghĩ nghĩ, đang không biết có nên tự bịa ra một cái tên để lừa Bùi Sính không, thì lại nghe hắn nói: "Tên thật. "
"Hứa Do Thanh. " Hứa Do Thanh mở miệng, nghĩ thầm dù sao hắn cũng không nhớ được.
"Cậu đang..." Bùi Sính cân nhắc cách dùng từ một chút rồi nói tiếp: "công tác ở đâu? "
Câu hỏi này đã dồn Hứa Do Thanh vào thế bí, làm sao mà anh biết được MB công tác ở đâu, anh cụp mắt, cúi đầu xuống, nói: "Xem ra Bùi tổng thật là quý nhân hay quên, chỉ cần Bùi tổng anh giao đủ rồi tiền, tôi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh, xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. "
Không hiểu sao khi nghe xong, trong lòng Bùi Sính nổi lên một trận lửa giận: "Chuyện đã xảy ra rồi. "
Hứa Do Thanh không kịp phản ứng lại: "... A...? "
"Một trăm vạn có đủ không? " Bùi Sính bỗng nhiên lại hỏi.
■■■■■■
Hứa Do Thanh đột nhiên hối hận tại sao mình lại học đòi người ta đi diễn kịch làm gì, một trăm vạn có đủ hay không anh cũng không biết a😢😢😢..., nhưng biểu hiện ra ngoài lại rất bình tĩnh, trong mắt tràn ra niềm vui. Hứa Do Thanh cười rộ lên vừa tuấn lãng vừa đáng yêu, bên má còn như ẩn như hiện hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Trong nội tâm của Bùi Sính vừa ngứa vừa mềm, hắn theo phản xạ có điều kiện mà cúi đầu xuống hôn lên khóe môi của Hứa Do Thanh, mềm mại khiến cho người ta quên lối về.
Hứa Do Thanh để mặc hắn hôn cho đã, đến lúc Bùi Sính hôn đến bên tai ngưa ngứa mới vừa tránh vừa cười, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, thậm chí còn có thể tặng thêm một lần phục vụ nữa. "
Lúc nói chuyện, anh không tự chủ được để lộ ra bộ dáng dương dương đắc ý, con mắt lóe sáng, có chút ương ngạnh, nhưng lại khiến người ta vô cùng yêu thích.
Vì vậy Bùi Sính nói: "Không đủ. Tôi muốn mua em cả đời. "
Hứa Do Thanh không cười, nháy mắt nói: "A..., vậy thì cần rất rất nhiều tiền nha. "
Bùi Sính nhìn vào mắt anh, trong mắt là tình thâm mênh mông, nói: "Anh mang chính anh cho em, của anh chính là của em, em thấy đã đủ chưa? "
Hôm nay là thứ bảy, Hứa Do Thanh rảnh rỗi nhưng Bùi Sính thì vẫn còn bộn bề công việc. Hứa Do Thanh chán muốn chết, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, nói với Bùi Sính đang bận bụi công việc trước máy tính: "Bùi tổng, em có thể đi xem quanh đây được không."
Bùi Sính lập tức xoay người lại: "Anh đi cùng em. "
Hứa Do Thanh liếc mắt: "Chẳng lẽ còn sợ em bị lạc đường? Anh còn đang bận việc mà. Để em tự đi. " Nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Khách quan mà nói, chỗ này cũng không thay đổi gì quá nhiều, chẳng qua là tất cả mọi thứ liên quan đến Hứa Do Thanh đều biến mất. Đồ dùng trong nhà vệ sinh từ một đôi biến thành một cái, ảnh chụp Hứa Do Thanh đặt trên bàn trong phòng sách đổi thành bình hoa, bức tranh hoa hướng dương do Hứa Do Thanh vẽ lúc trước giờ đã biến thành bức 'Hoa hướng dương' của Van Gogh.
Mặc dù đã biết trước nhưng Hứa Do Thanh vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Rõ ràng là Bùi Sính nhớ hết tất cả nhưng lại quên mỗi mình anh, hơn nữa hết ngày thì sẽ fomart, tai nạn giao thông còn có thể cho người ta cái chức năng kiểu này....
Vừa đi vừa mải mê nghĩ ngợi, bất tri bất giác Hứa Do Thanh đã đi vào sân sau. Anh ngẩng đầu lên liền nhìn liền thấy một người quen.
Bùi Hàm đang đứng tưới cây ở vườn bên cạnh.
Tình cảm của hai anh em nhà họ Bùi không tệ, cho nên khi trưởng thành hai người họ liền trở thành hàng xóm, Hứa Do Thanh đã ở bên Bùi Sính mấy năm, thường xuyên tới nhà Bùi Sính nên cũng khá thân quên với Bùi Hàm. Tuy nhiên về sau Bùi Hàm tỏ vẻ không thể tiếp tục để đôi cẩu nam nam này lóe mù mắt mình, nên hai người họ cũng ít gặp mặt nhau.
"Hứa Do Thanh? " Bùi Hàm kinh ngạc không thôi.
Không đợi Hứa Do Thanh nói gì, Bùi Hàm liền đi qua cái cổng không khóa giữa vườn nhà mình với sân sau nhà Bùi Sính, đến cạnh Hứa Do Thanh hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này? "
Tiếng nói của Bùi Hàm không nhỏ, Hứa Do Thanh hoảng hồn, kéo nhanh Bùi Hàm vào một góc, nhỏ giọng: "Cái này... Nói ra rất dài dòng. "
"Nói ngắn gọn. "
"Tóm lại, anh của cậu đã quên tôi hoàn toàn, không còn một mảnh, một chút cũng không chừa lại..." Hứa Do Thanh còn chưa kịp nói xong Bùi Hàm đã nói chen vào: "Sau đó hắn đối với cậu vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình? "
"Làm sao cậu biết? " Hứa Do Thanh vô cùng kinh ngạc.
"Dùng đầu ngón chân đoán cũng đoán ra được, với cái tiền đồ này của anh tôi thì mất trí nhớ sao có thể ảnh hưởng tới? " Bùi Hàm nói.
Hứa Do Thanh mẫn cảm nhận ra trong lời nói của Bùi Hàm còn mang theo một hàm ý khác, đang có ý muốn hỏi thì cánh tay lại bị một người kéo ra sau.
Quay đầu lại liền thấy Bùi Sính với cái bản mặt đen sì đang cầm chặt tay mình, sau đó hắn nhìn về phía Bùi Hàm, hỏi: "Hai người quen nhau? "
Bùi Hàm đang do dự không biết có nên trả lời hay không thì Hứa Do Thanh đã thẳng thắn trả lời: "Có quen."
Cái tay đang cầm chặt tay anh của Bùi Sính thoáng chốc siết chặt lại, trong mắt bốc lên nộ khí. Với thân phận giả hiện tại của Hứa Do Thanh chắc chắc sẽ không có khả năng quen biết với Bùi Hàm trừ khi.... mà Bùi Hàm dù không phóng túng trong mặt này, nhưng vẫn có đủ khả năng nghánh trọn hai chữ phong lưu. Phỏng đoán quan hệ của hai người theo hướng này có vẻ vô cùng hợp lý. (ꐦ ° ᷄ д ° ᷅)
Bùi Hàm cũng không phải kẻ đần, vừa thấy cái thái độ này của Bùi Sính liền biết chắc chắn anh của mình đang tự bổ não cái gì đó cực kỳ khủng khiếp, vội vàng nói: "Không biết, không biết, thật sự không biết. "
Hứa Do Thanh nghe xong, khẽ cười một tiếng: "Cái này là do tôi nhận nhầm, Bùi Nhị thiếu gia đương nhiên là không có khả năng quen biết với loại người như tôi rồi."
Bùi Hàm chết lặng, cạn lời: cậu cmn lại thêm mắm dặm muối gì rồi đúng không? (」゚ロ ゚)」 (((; ゜ Д ゜)))
Hứa Do Thanh lén lút hướng Bùi Hàm lè lưỡi: hơi hơi thôi. (¯ ω ¯)
Bùi Sính đối với Bùi Hàm lạnh lùng nói: "Em ấy bây giờ là người của anh. Bùi Hàm, em có thể quay về nhà em rồi."
"Không phải đâu, anh, chúng em thật sự không có quan hệ gì." (っ * '□ ') っ Bùi Hàm nhìn Hứa Do Thanh đang cúi đầu nén cười, lại nhìn một chút nét mặt đầy vẻ giận dữ của Bùi Sính, cảm thấy bây giờ càng bôi lại càng đen, đành phải ngoan ngoãn đi về.
Hứa Do Thanh còn chưa cười xong, đột nhiên bị Bùi Sính véo cằm hôn mãnh liệt, nụ hôn này không hề giống phong cách của Bùi Sính, vô cùng hung mãnh, Hứa Do Thanh bị tập kích bất ngờ bị hôn đến khó thở, tức giận cắn mạnh xuống môi dưới của Bùi Sính một cái mới khiến hắn ngừng lại.
Nhưng mà Bùi Sính hoàn toàn không để ý đến việc mình bị cắn, trán của hắn áp lên trán Hứa Do Thanh, hơi nóng theo từng lời của hắn phả lên chóp mũi của anh: "Trừ Bùi Hàm ra thì còn có ai nữa? "
Hứa do âm thanh: Thôi xong, chơi quá chớn liền khiến tên này hắc hóa luôn. ಥ ⌣ ಥ
Hứa Do Thanh đành phải tận lực tỏ ra đáng thương hết mức có thể, anh dùng sức chớp mắt cộng thêm với việc vừa bị khi dễ liền thành công khiến nước mắt sinh lý chảy ra: "Không có..."
Bùi Sính thấy anh bị bức thành bộ dáng này, liền thả Hứa Do Thanh ra, hít thật sâu mấy hơi để tỉnh táo hơn, xong hôn nhẹ lên khóe mắt Hứa Do Thanh: "Thực xin lỗi, anh không nên hung dữ với em. Anh chỉ là.... nghĩ đến em cùng với người khác... Anh liền không thể khống chế được bản thân. "
Khóe mắt của Bùi Sính vẫn còn hơi hồng hồng, Hứa Do Thanh chưa từng thấy hắn thất thố như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời liền thấy có chút đau lòng và áy náy, nhẹ giọng nói: "Thật không có, bọn họ đều không có điều kiện tốt như anh, làm sao em để ý được. "
Trong tích tắc trạng thái của Bùi Sính chuyển từ âm u mây mù sang trời quang nắng ấm: "Anh sẽ mãi mãi đối với em thật tốt, em chỉ có một mình anh thôi có được không? (,, ◕ ⋏ ◕,,) "
Hứa Do Thanh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngay ngày mai anh sẽ quên mất em luôn, còn đối tốt với em cái rắm. Hứ (」゚ ヘ ゚)凸
Vì vậy Hứa Do Thanh liền trả lời là: "Còn để xem thái độ của anh."
Tiếp đó, hai người bọn họ tiện đà trao nhau một nụ hôn ôn nhu, rồi tiến hành một ít việc ướt át, diễm lệ ở vườn sau. Động tác của Hứa Do Thanh chậm rãi, mềm nhẹ đối với Bùi Sính chính là một loại tra tấn, nhưng Bùi Sính lại cam tâm tình nguyện chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào này, tuy hắn bị dục vọng thôi thúc đến cho thở gấp không thôi, nhưng vẫn yên lặng mà thuận theo tiết tấu của Hứa Do Thanh. Hứa Do Thanh nhìn Bùi Sính, mặc dù người này đã quên mất anh, nhưng trong đôi mắt nhìn anh vẫn luôn tràn ngập một bể nhu tình có thể dễ dàng dìm chết người ta trong sự ngọt ngào.
Sách, Bùi Sính, đời này của anh chỉ có thể nằm trong tay em.