Bảo bối thân ái, trên đời này có thứ tình yêu như ngọnlửa, đốt cháy hết tất cả mọi thứ, mà tình yêu của em lại như những dòng nước,từng giọt từng giọt, ngay cả đá tảng cũng vì thế mà xiêu lòng.
“Em biết, cục cưng mình không thể mang đi được, nó ởQuan gia có thể được chăm sóc tốt hơn nhiều, nên em sẽ không yêu cầu quyền nuôinấng con, nhưng mà quyền thăm hỏi vẫn phải được giữ lại, đây là yêu cầu duynhất của em, nếu anh đồng ý thì chờ em sinh xong, chúng ta sẽ ly hôn, ít nhất,con trai của em nhất định phải được ra đời trong một gia đình hoàn chỉnh.”
“Anh còn nhớ em đã từng nói gì với anh không? Người emyêu nhất định cũng phải yêu em mới được, nhưng anh không yêu em, vì thế em đãkhông thể ở lại bên cạnh anh được nữa, mỗi ngày nhìn thấy anh em đều cảm thấyrất thống khổ, buông tha em đi, coi như thế đối với anh cũng tốt, anh có thể ởcùng một chỗ với người mình yêu, mà em cũng có thể quay trở về Đài Loan bắt đầucuộc sống mới.”
“Không được, anh không đồng ý, anh không chấp nhậncách giải quyết như thế! Em là của anh, đời này kiếp này đều là người của anh!”Quan Thần Cực từ trong giấc mộng thống khổ và chân thật tỉnh lại, bóng dáng anhdưới ánh trăng sáng ngời, rèm cửa tung bay mang theo ánh sáng thản nhiên, đẹpđến không thể nào tin được.
Anh khó khăn hô hấp dồn dập, bàn tay nắm chặt lạithành quyền, vội vàng quay sang bên cạnh liền nhìn thấy gương mặt cô đang ngủim lặng và bình thản, nhịp tim của anh mới trở lại bình thường, nhưng mà vẫnđang nhảy múa vô cùng trầm trọng.
Cô ấy còn ở đây, cô ấy không rời bỏ mình, suy nghĩhiện lên trong đầu này làm hô hấp của anh dần dần trở lại như cũ, thân mìnhbuộc chặt căng cứng cũng dần trầm tĩnh lại. Gương mặt cô lúc ngủ vẫn ngọt ngàonhư vậy nhưng hoàn toàn xa cách với anh.
Ngày đó khi cô nói muốn ly hôn, anh tựa như kẻ điên,lửa giận bốc cháy, không chỗ phát tiết, đem mọi thứ có ở trong phòng đập phátanh bành, điên cuồng hét lên với cô. “Anh sẽ không ôn! Quan Thần Cực này vĩnhviễn sẽ không ly hôn với em, em là của anh, vĩnh viễn đều là như thế.” Anhkhông nên tức giận với cô, lúc đó có lẽ là do không kiềm chế được, dù sao côvẫn đang mang thai, không thể chịu được kích động quá lớn, nhưng mà một khắclúc ấy, anh gần như không thể điều khiển được chính mình.
Hai chữ ly hôn vừa phun ra từ trong miệng cô tựa nhưmột lưỡi dao vừa dài vừa sắc, đâm sâu vào lòng anh khiến máu tươi văng tungtóe, mà anh thì phẫn nộ và sợ hãi vô cùng
“Hướng Phù Nhã, em có thể tức giận, có thể đánh anh,mắng anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, em muốn thế nào đều tùyem, nhưng anh sẽ không ly hôn, cuộc hôn nhân của chúng ta nhất định còn tồntại.” Từ ngày ấy, anh không làm theo những suy nghĩ của cô nữa, nếu anh đã chocô thời gian để cẩn thận bình tĩnh lại mà đáp án cô cho anh lại như thế này,vậy thì anh không cần phải làm theo cô, quyền chủ động bây giờ phải thuộc vềanh.
Không lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, mỗi khi ăn cơm, anhcứ từng muỗng từng muỗng bón cho cô, mặc kệ cô mắng anh biến thái, mắng anhnhàm chán, anh cũng muốn tự tay bón cơm, phải ngồi vài tiếng đồng hồ với anhkhông là cái gì hết.
Cô không muốn cùng anh ngồi trên sô pha xem tivi, anhliền đơn giản cường thế mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một ngụm một ngụm bón cô ăn,nếu cô không chịu ăn táo, không vấn đề gì, anh không ngại dùng miệng đến bóncho cô, cho dù có bị cô cắn nát môi anh cũng nhất định đưa hết tất cả vào miệngTiểu Nhã. Thịt quả ngọt ngào còn có hương vị máu tươi mằn mặn, cô bắt buộc phảinuốt sạch. Cô nói anh điên rồi, đúng vậy, anh điên rồi, từ lúc nghe được haichữ ly hôn kia từ cô, anh đã phát điên lên rồi.
So sánh nghị lực cùng quyết tâm, Hướng Phù Nhã căn bảnlà không phải đối thủ của Quan Thần Cực.
Mỗi khi đi dạo hoặc kiểm tra thai nhi, anh nhất địnhphải ôm thắt lưng của cô, nắm tay cô, cô giãy dụa không chịu cũng chẳng ăn thuagì, ngay cả đến khi ngủ buổi tối, anh đều ôm cô thật chặt, vỗ về mỗi giây mỗiphút.
Nửa tháng trôi qua, phản kháng của cô vẫn như cũ, màhành vi cường thế của anh cũng không vì thế mà dừng lại.
Trên người anh chỗ nào cũng là vết thương do cô cào,cắn, cấu, vếương này lành lại thêm vết thương khác hiện ra, tính tình của côcũng càng ngày càng tệ, chiến tranh nóng chiến tranh lạnh, đối với Quan ThầnCực mà nói đều là chó má, anh kiên trì dùng phương thức của mình đến đối phóvới bà xã thân yêu, cho dù là Hướng Phù Nhã cũng không thể ngăn cản.
Nhưng cho dù anh bá đạo, cường thế như vậy, những lúcđêm dài yên tĩnh, lời nói yêu cầu chia tay của cô vẫn cứ không ngừng lặp lạitrong những giấc mơ khiến anh sợ hãi mà tỉnh lại. Ác mộng không thể khống chếlàm anh sợ hãi, đau đớn đến tê tâm liệt phế, hô hấp dường như chỉ muốn dừng lạingay lúc ấy, cô muốn rời đi chính là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này củaQuan Thần Cực.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, ngày đêm bị cảm giác sợ hãibao vây, những cảm giác khó hiểu ngày trước anh không lý giải được ngày càngtrở nên rõ ràng.
Anh vươn tay, cẩn thận đem người bên cạnh ôm vào tronglòng, động tác dịu dàng không muốn đánh thức giấc mộng đẹp của cô, bảo bối nàytính tình quật cường, kiêu ngạo thế nào, anh sao lại không rõ cơ chứ? Mỗi đêmanh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, những lúc chợt tỉnh cô lại cách anh rất xa, khángcự lại không ngừng.
Mãi cho đến lúc anh bừng tỉnh vì ác mộng mới lại đemcô ôm vào lòng, sáng sớm thức giấc nhìn thấy cô tỉnh giấc trong lòng mình làmột chuyện vô cùng hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn, nghe hôhấp nhợt nhạt của cô, bảo bối của anh đang ở trong ngực anh ngọt ngào say giấc,tâm tư dần dần cũng trở nên ổn định.
Cách ngày sinh càng gần, trừ bỏ việc thân thể nặnghơn, Hướng Phù Nhã còn cảm thấy xương sống đau nhức không ngừng, ngẫu nhiên bênhông cũng mỏi dừ không dứt. Nhưng mà hô hấp của cô đã trở nên dễ dàng hơn, thèmăn hơn, bác sĩ nói cục cưng đã đi xuống vùng xương chậu, chờ đến lúc hoàn toànlâm bồn thì thời gian sinh nở đã không còn xa nữa.
Cô vất vả như thế, anh lại càng thương hơn, nghĩ đếngương mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn cố giả vẻ bình tĩnh, tâm lại quặn đau như bị ainắm lấy.
Ngày ấy, cô chắc phải cần thật nhiều dũng khí, thậtnhiều nghị lực mới có thể nghe xong câu chuyện đả thương người đó mà không chạytrốn, người vợ bé nhỏ của anh lựa chọn việc trực diện đối đầu, cô gằn từngtiếng nhất quyết hỏi rõ mọi lý do, tuổi cô tuy còn nhỏ nhưng tình yêu có lẽ sovới anh còn thành thục hơn rất nhiều.
Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt cô dưới ánh trăng sáng ngời,đem tất cả biểu tình tinh tế thu vào lòng, chậm rãi thưởng thức.
Bỗng nhiên, chân mày của cô cau lại, khuôn mặt vặnvẹo, biểu tình thống khổ. “Bảo bối, bảo bối.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, bàn taykhẽ khàng vỗ nhẹ trên lưng.
“A, đau.” Cô thì thào hô nhỏ, thân mình trở nên cứngngắc, đôi mắt bất chợt mở to, chân của cô có lẽ lại rút gân rồi.
Quan Thần Cực bật sáng đèn đầu giường, cầm lấy điềukhiển từ xa tăng cao độ ấm của máy sưởi, sau đó xốc chăn lên, vuốt ve mắt cáchân của cô. Hướng Phù Nhã theo bản năng muốn cự tuyệt, muốn tránh khỏi sự đụngchạm của anh nhưng khó mà làm được.
Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, nâng bàn chântrái bị rút gân lên, đặt ở trên đầu gối mình, từng chút từng chút nhẹ nhàng xoabóp cơ bắp căng cứng và những mạch gân co lại thành từng đoàn.
Cô rên lên, cắn chặt môi không muốn kêu ra tiếng nhưngcảm giác bị rút gân quả thực rất đau đớn, rất khó chịu, mồ hôi xuất hiện trêntrán càng nhiều, mũi thở phì phò, không còn khí lực mà từ chối nữa.
Bàn tay của đàn ông rõ ràng mạnh mẽ, cường tráng nhưthế, vậy mà cũng có lúc dịu dàng vừa phải đến vậy. Bàn tay anh ấm áp, một chútmột chút đem những gân mạch bị co lại của cô giãn ra, cơn đau đớn cũng chậm rãitiêu tán.
“Bác sĩ nói, tháng này nếu có hiện tượng rút gânlà bình thường.” Anh nói nhỏ như đang an ủi cô nhưng lại càng giống như đangthuyết phục chính mình hơn. Chết tiệt, anh đáng lẽ không nên bắt cô phải chịuđựng sự đau đớn này, cho dù có bồi bổ cho cô nhiều đến mấy, muốn giảm bớt tìnhtrạng rút gân này hiệu quả lại cực kì nhỏ.
Mỗi đêm cô đều phải đau đến vài lần, mỗi lần đau đềusắc mặt trắng bệch cả ra, tâm của anh cũng theo đó mà khổ sở vô cùng.
Đại khái nửa giờ sau, chân mày của cô cũng giãn ra, hôhấp trở lại thông thuận, lực từ bàn tay anh thật sự rất tốt. Đó là anh đã cốgắng học tập, khoa trương đến mức mời cả bác sĩ về nhà dạy cho cô, còn anh đứngở một bên chăm chú lắng nghe nữa. Đột nhiên, Hướng Phù Nhã cảm thấy không nóinên lời.
Anh rất thông minh, lão quản gia Colt đã từng kiêungạo nói, thiếu gia nhà ông là một thiên tài, từ nhỏ thành tích đã rất cao, từlúc đi học đã lấy việc nhảy lớp làm vận động, lấy cúp làm món đồ chơi, học cáigì cũng nhanh, là niềm vinh quanh của gia tộc.
Cô thật không ngờ, thiên tài như anh thế nhưng cũngvẫn cần học ở phương diện này. Mời người đến dạy cô, kỳ thật ra đều là do anhhọc. Tỷ như phụ nữ có thai thì hàng tháng thân thể biến hóa như thế nào, nhucầu dinh dưỡng thay đổi ra sao, anh nghe qua một lần là hoàn toàn nhớ kỹ, sauđó nhất nhất thực thi tất cả. Ví dụ như việc một tháng trước khi sinh người tanói cô dễ bị rút gân, cần phải mát xa để giảm bớt, anh liền lập tức học cẩnthận, sau đó mỗi buổi tối đều làm cho cô, cho dù tình huống của hai người bâygiờ đang gay gắt như thế, anh vẫn sẽ kiên trì thực hiện.
Tâm nổi lên sự đau đớn quen thuộc, anh làm sao có thểnhư vậy? Không thương cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô như thế, đàn ông đều đánggiận, đáng ghét như vậy hay sao? Cho dù không yêu người ta nhưng vẫn có thểchiều chuộng giống như yêu say đắm thế sao?
Chờ anh mát xa cho hai chân của cô xong, xác định cơnđau đã qua đi, anh liền đi vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn mặt ấm, chườmnóng cho cô.
Khi khăn mặt nóng chạm vào làn da, cái loại cảm giácnong nóng mà thoải mái ấy khiến cô thiếu chút nữa than nhẹ ra tiếng, nhắm mắtlại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia của anh nữa, nếu không lòng củacô sẽ lại chua xót thêm.
“Khiết nhi, là người lớn lên từ nhỏ cùng với anh.” Anhcầm khăn mặt vò lại trong nước ấm thêm lần nữa. “Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi,cực kì thông minh, cũng cực kì xinh đẹp, hai nhà bọn anh là bạn lâu năm, chonên từ lúc nhỏ, hai người đã mỗi ngày ở cùng một chỗ.”
Anh nói với cô chuyện này để làm gì? Hướng Phù Nhãtrừng mắt nhìn nhưng anh không chú ý đến cô, chỉ chuyên tâm với động tác taytrên chân, cô cắn răng muốn rút chân về nhưng lại bị người đàn ông này kiênđịnh cầm lấy, khăn mặt ấm gắt gao bao trọn vòng quanh vù
“Từ lúc còn rất nhỏ, cô ấy vẫn luôn nói về sau lớn lênphải gả cho anh, mà anh đã từ rất lâu trước kia yêu thương cô ấy. Tình yêu nàycàng lúc càng sâu theo bước thời gian bọn anh trưởng thành. Nhưng mà, khi haingười lớn lên mới phát hiện, tính cách của bọn anh quá mức giống nhau, nhữnglúc ở cùng một chỗ, tra tấn lẫn cùng với ngọt ngào thường xuyên xuất hiện.”
Cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe lịchsử tình yêu của bọn họ, nhưng Hướng Phù Nhã vẫn cắn môi, nghe anh thản nhiên kểlại.
“Cô ấy luôn như gần như xa, không ngừng kết giao bạntrai, lại luôn miệng nói yêu anh, mà anh xuất phát từ việc giận dữ đối với côấy, cũng quen không biết bao nhiêu bạn gái, hai người cứ như lâm vào một trậnđấu điên cuồng, ai cũng không chịu yếu thế nhận thua. Lâu dần, đối với đoạn cảmtình ấy anh cảm thấy rất mệt mỏi, rất vất vả. Khiết Nhi rất giỏi cách thao túngkẻ khác, mỗi lần anh quyết định buông tha cho cô ấy, cô ấy sẽ lại quay đầu, choanh hy vọng mới, rồi vòng đi vòng lại, sự tra tấn mang theo chút ngọt ngào.”
“Rốt cục có một ngày, anh cảm thấy mệt chết đi, mệtchết đi được, tình yêu của cô ấy thật điên cuồng, thật kích thích, nhưng nócũng làm cho người ta thật mỏi mệt, anh quyết định buông tha, anh chỉ muốn cómột tình yêu đơn giản, pha chút ngọt ngào, không có tâm tư đùa giỡn, không cầntra tấn, chỉ cần đơn giản, thuần túy mà thôi. Vì thế, anh quen với em.” Cô thựcbình tĩnh, thực bình tĩnh, không nói được một lời.
“Em là một cô gái hoàn toàn khác với Khiết Nhi, anhthừa nhận, lúc bắt đầu quen em, anh đã muốn lợi dụng em để quên đi những thốngkhổ mà Khiết Nhi đã mang lại, cho dù ở cùng với em một đoạn thời gian, anh vẫncòn yêu cô ấy. Nhưng mà, anh thực sự muốn buông tha Khiết Nhi, vì thế anh nghĩđem tất cả mọi thứ giao cho ông trời, anh cố ý không tránh thai, một tháng quađi, nếu em mang thai, như vậy chính là ông trời đã định đoạt cho anh phải chặtđứt đoạn cảm tình ngày ấy.” Ngón tay xiết chặt vào tấm ga giường.
“Kết quả em đã mang thai, từ lúc anh hướng em cầu hônkhi ấy, anh đã thề, anh sẽ đem hết khả năng của mình đối xử thật tốt với em,yêu em, bảo vệ em, không cho em thương tâm, đau khổ.” Anh làm được, không ai cóthể làm được tốt hơn anh, cho dù là không có tâm khi thực hiện.
“Ở cùng một chỗ với em, acảm nhận sự thoải mái trướcnay chưa từng có, ngày trôi qua đơn giản mà vui vẻ, mỗi ngày nhìn em, cùng em,đều cảm thấy rất thoải mái, rất thư thái, càng ngày anh càng nghĩ đến Khiết Nhiít hơn, mỗi ngày trong đầu đều là em.”
“Nhưng mà, anh không biết cảm giác của anh đối với emđến tột cùng là như thế nào, cảm giác em cho anh hoàn toàn khác với thứ màKhiết Nhi mang lại, anh nhận thức không được, mà anh vẫn cứ nghĩ, việc gì phảihiểu cho rõ ràng? Cứ như vậy, cùng em đi cả đời, anh cũng rất vui.”
“Nhưng rồi, Khiết Nhi đã trở lại, cô ấy nói mình nhậnthua, muốn cùng anh ở chung một chỗ.” Rốt cục đã đến ngày đó rồi sao?
“Anh đã cho rằng mình sẽ thật ngạc nhiên, thật vui vẻ,nhưng mà anh không có; ngược lại khi em nói em phải rời khỏi anh, anh lại sợhãi, cực kì sợ hãi, vì sao, đến tột cùng là vì sao?” Nước trong bồn dần dầnlạnh đi, anh cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau khô phần đùi ướt át của cô, độngtác vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận.
“Nếu anh yêu Khiết Nhi, như vậy em ở đâu? Đối với emanh có cảm tình như thế nào? Vì muốn biết rõ ràng, anh mới đi tìm Khiết Nhi,mới hôn cô ấy.” Cô hô hấp ngừng một chút, sau đó, lại bình tĩnh như cũ.
“Hôn môi, âu yếm, mặc kệ cô ấy khiêu khích như thếnào, anh đều không có cảm giác, một chút cảm giác cũng không có, trong đầu trànđầy vẻ mặt của em, sự ngọt ngào của em, tiếng nói làm nũng của em, vẻ vô lại,đáng yêu của em, thì ra bất tri bất giác, em đã lưu lại ấn ký sâu như vậy ởtrong lòng anh rồi.” Bàn tay anh kéo chiếc váy ngủ thật dày của cô xuống, vuốtphẳng.
“Vừa nghe em nói muốn ly hôn, anh cảm thấy lý trí nhưbiến mất, chỉ muốn bùng nổ, nghĩ đến khi bên người không có em, lòng anh đaunhư bị ai xé rách. Anh phát hiện mình không thể chịu đựng được, không thể mấtđi em, từ từ, anh hiểu ra một vài chuyện.” Rốt cục, anh ngẩng đầu, còn chăm chúnhìn cô, “Anh yêu em, Hướng Phù Nhã.” Gằn từng tiếng, từng chữ phát ra rõ ràng,rành mạch.
Cô trừng lớn mắt nhìn anh.
Anh nghênh đón ánh mắt của cô, không chút ngần ngại.“Từ lúc nào bắt đầu, vì sao lại thế, anh không biết, có lẽ tình yêu chính là đãphát sinh ở một thời điểm mà anh không nhận ra, anh chỉ biết, cùng em ở mộtchỗ, nơi này…” Bàn tay anh đặt lên trái tim của mình. “Rất thỏa mãn, rất bìnhtĩnh. Anh chỉ muốn mỗi phút mỗi giây được ở bên cạnh em, không muốn để em xarời khỏi tầm mắt của mình, chỉ muốn em mãi mãi thuộc về mình mà thôi.”
Tình yêu thuần túy, tình yêu sạch sẽ như vậy là do cômang đến cho anh, làm dịu ấm trái tim vắng lặng, chậm rãi từ từ khiến anh nhậnra, người con gái ấy đã khiến anh yêu thương sâu đậm mất rồi.
“Đã quá muộn, bây giờ anh nói những lời này đã quámuộn.” Cô nói, bình tĩnh, hơn nữa còn bình thản.
“Chậm chạp cũng không muộn, chuyện này không phải doem nói là được.” Anh lôi kéo cô, cùng nhau nằm xuống giường. “Con anh cần ngườimẹ là em, anh cần người vợ là em, em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
“Chuyện này đâu phải chỉ cần anh nói yêu em là có thểgiải quyết.” Cô lắc đầu thở dài, Hướng Phù Nhã cô đâu phải cái loại phụ nữ chỉcần một câu nói yêu là có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Cô đã cho anh cơ hộinói, là anh đã không hề trân trọng. Mà hiện tại, mặc kệ anh có yêu hay khôngyêu, cô cũng không cần.
“Phù Nhi, anh nguyện ý vì sự chậm chạp nhận thức củamình mà hối lỗi, nhưng tuyệt không cho em rời đi.” Anh ôm chặt cô.
“Mặc kệ em không chịu nhận, không muốn nghe, đời nàykiếp này, em đều là vợ của Quan Thần Cực, cho dù phải trói, phải buộc, phảinhốt em lại, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh, em tốt nhất nên hiểu rõ nhưvậy.”
Cô hết nói nổi, ở sâu bên trong lòng cũng biết lời anhnói là sự thật. Anh nghĩ không muốn buông tay ai thì vĩnh viễn cũng sẽ khôngbuông kẻ đó, bởi vì anh là gian thương, nhìn sự chuyên nghiệp cũng đủ biếtngười đàn ông này nghị lực có đủ, tài năng có thừa, không ai có thể thoát được.
“Đêm nay anh nói với em những lời này, chính là bởi vìem có quyền biết, việc này anh chỉ nói một lần, sẽ không có lần sau đâu.” Bàntay dày rộng vuốt ve một chút sau lưng cô.
Cô ách xì một cái, mệt mỏi quá lại còn buồn ngủ nữa.
Anh đem khuôn mặt của cô ép vào trong lòng, cằm ở trênđỉnh đầu cô vuốt ve. “Ngủ đi.” Nằm ở trong ngực của anh, nghe tiếng tim đậpcường tráng mà ổn định, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Ngày, ở trong trạng thái nói không rõ, hiểu không hếtnày vẫn chậm rãi đi qua, trong lúc đó bọn họ dướng như chẳng thay đổi chút nào,cô vẫn kháng cự mà anh vẫn dịu dàng, bao dụng, đối xử tốt với vợ mình.
Tất cả mọi nhu cầu của cô, anh không hề mượn tay kẻkhác, tự mình chuẩn bị hết sức thỏa đáng. Mỗi đêm ôm cô đi vào giấc ngủ, anhluôn ở bên tai cô nhẹ nhàng nói anh yêu cô nhiều lắm.
Cô không nên tin tưởng cũng không nghĩ sẽ tin tưởng.Nếu né tránh anh trước mắt xem ra là không có khả năng, như vậy liền xem nhẹđi, đem hết thảy đều chôn ở trong lòng, không đụng chạm cũng không đối mặt, nhưvậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Càng gần ngày cô sinh, anh trực tiếp đem văn phòngchuyển qua tòa thành, ở cùng cô mỗi phút mỗi giây.
Mỗi ngày, Jason cùng vài người cán bộ cấp cao ra vàotòa thành, ở trong thư phòng cùng anh xử lý công sự, mà cô có má Điền cùng Ruthlàm bạn đi dạo trong khuôn viên sơn trang để tiện cho việc sinh sản saunày.
Má Điền vẫn nói tốt nhất nên sinh đẻ tự nhiên, như vậymới nhanh chóng hồi phục được sức khỏe, đối với những lần sinh sau mới tốt. Cônghe xong thật sự là muốn cười, cái thai này còn chưa có sinh ra, má Điền đãnghĩ đến cái thai kế tiếp, tư tưởng của người già đều là như vậy sao?
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải nghe lời tôi, sinhđẻ tự nhiên đối với phụ nữ và đứa nhỏ đều tốt, hơn nữa người nhà thiếu gia quáít, cô cần phải sinh thêm vài cái để Quan gia thêm thịnh vượng mới được.”
Hướng Phù Nhã trầm mặc, không biết nói tiếp như thếnào, cô đã từng nghe lão quản gia nói qua, Quan gia đã có sáu đời đơn truyền,mà cha mẹ Quan Thần Cực ở năm anh mười tuổi đã sớm ra đi, anh là do ông nội mộttay nuôi lớn, dạy bảo, tình cảm ông ch
Nhưng mà cô đối tình cảnh trước mắt của hai người vẫncòn rất mù mờ, không rõ ràng như thế, còn nói cái gì đến tương lai? Vốn đãquyết tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà so với quyết tâm muốn giữ cô ở lạicủa anh thì hoàn toàn đấu không lại. Rời không được, đi không xong, cô hiện tạicũng không thể nào tiếp nhận anh được.
Trong lòng cô có một cái đinh, đâm vừa đau, vừa sâu,cô không thể coi như nó không hề tồn tại, mà Quan Thần Cực tuy rằng bá đạonhưng cũng biết chuyện này không thể nào miễn cưỡng được, anh chỉ có thể theocô, trừ bỏ dịu dàng chăm sóc, anh không còn yêu cầu nào khác nữa.
Cô hiện tại giống như càng ngày càng hiểu biết ngườiđàn ông này, tính cách của anh kỳ thật chính là cuồng vọng kiêu ngạo hơn nữa báđạo lại độc chiếm vô cùng, anh sủng cô, nhưng mà chỉ ở trong giới hạn mà mìnhđịnh ra thôi, khi ở trong, anh đối với cô ngàn theo trăm thuận tốt đến khôngthể tốt hơn, nhưng nếu vượt qua, chẳng sợ một phần tốt không có, anh cũng sẽkhông thỏa hiệp. Giống như việc cô muốn rời đi vậy, anh nói anh nguyện ý đápứng mọi điều kiện của cô, cho cô mọi thứ mình muốn, trừ bỏ rời khỏi anh.
Được rồi, xem ra tình hình hiện tại là đi không được,điều này khiến cô mười phần phiền não.
Nhưng mà, phiền não của cô theo cơn đau bụng sinh vàođêm nguyên tiêu đó trở nên càng cấp bách.
Sự tình là như thế này, tuy rằng đang ở Scotland,nhưng mà Quan gia theo truyền thống vẫn chuẩn bị bánh trôi để làm điểm tâm ngọtsau giờ ăn. Khi Hướng Phù Nhã ăn xong bánh trôi sau, bị Quan Thần Cực ôm lấytản bộ trong đại sảnh rộng lớn. Đi không đến vài bước, thắt lưng của cô lạitruyền đến cơn đau quen thuộc, còn có cả cảm giác bủn rủn kì quặc nữa.
Cô đứng lại, cắn môi. “Bảo bối, chúng ta đi thêm vàibước nữa, được không?” Anh thấp giọng dụ dỗ, nghĩ rằng cô lại cáu kỉnh, ngạimệt không muốn đi. “Bác sĩ đã nói nên đi lại nhiều mới có lợi cho việc sinhsản.” Cô cau mày, cảm giác hạ thể có chất lỏng ẩm ướt dũng mãnh tiến ra.
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Anh nhanh chóng phát hiệncô không thích hợp, vội vàng ôm cô, ổn định cơ thể đang có chút đứng không v
Cô cúi đầu nhìn, anh cũng cúi đầu nhìn theo, trên sànnhà trơn bóng có từng giọt từng giọt nước đang dần tụ lại…
Quan Thần Cực ôm lấy cô, hướng nhà chính đi tới, vừađi vừa gào thét. “Colt, má Điền, Ruth!”
“Thiếu gia?” Lau lau bàn tay còn ướt đẫm, má Điền chạyra từ phòng bếp hấp tấp hỏi, mà Colt cùng Ruth cũng từ trên lầu nhanh chóngchạy xuống.
“Kêu lái xe lập tức chuẩn bị xe, gọi điện thoại để bácsĩ Smith chuẩn bị việc đỡ đẻ, đem hành lí của thiếu phu nhân đưa đến bệnhviện.” Mệnh lệnh đơn giản, dứt khoát được đưa ra, Quan Thần Cực đã nhanh chóngôm Hướng Phù Nhã đi ra cửa chính.
Mà ba người còn lại cũng cực kì rõ ràng chuyện mìnhcần làm, lo lắng chạy loạn cả lên, trời ạ, trời ơi, người thừa kế mới của Quangia lập tức muốn ra đời rồi!
Hướng Phù Nhã quyết định tha thứ cho anh là khi ở trênbàn giải phẫu.
Nếu một người đàn ông lúc nào cũng bĩnh tĩnh, có đượcgia sản hàng triệu lại quyền thế vô cùng, kiêu ngạo không ai bì nổi bởi vì cơnđau đớn của bạn mà sắc mặt còn trắng hơn người đang nằm trên giường bệnh, bởivì bạn kêu to mà không chút do dự đưa tay ra trước mặt và nói: “Cho em cắnnày!”, bạn có mềm lòng hay không? Cô thừa nhận, khi đó mình chính là mềm lòng.
Nhưng mà, cô cũng thực sự không khách khí với anh, tómlấy tay anh hung hắng cắn, cắn đến máu tươi trào ra, cắn đến mức bác sĩ cùng ytá toàn bộ kinh ngạc hô ầm lên.
Mà khi cô đau đến rên rỉ, anh ở trong phòng sản rốngkêu ầm ĩ, khiến nhân viên y tế người người than thở, những kẻ vô tội như bọnhọ, không dám phát giận không dám la mắng, ai cũng không dám nói cho anh biết,phụ nữ sinh con đau đớn là điều tất yếu. Sinh đẻ không đau chẳng qua chỉ làmánh lới mà thôi, nhất là khi công tước phu nhân còn lựa chọn sinh nở tự nhiên,cảm giác đau đớn khi sinh là rất khó giảm bớt. Quả nhiên không nên để Quan đạitổng tài đi vào phòng sản, sự tồn tại của anh làm cho áp lực của mọi người cànglớn, nhưng mà lại không dám đuổi anh ra
Đáng thương bác sĩ Smith quyền uy nhất khoa phụ sản bịQuan Thần Cực mắng cho té tát, ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng giải phẫu nghequát.
Khi cơn đau bụng dừng lại, bác sĩ ghi lại khoảng cáchgiữa các cơn đau của Hướng Phù Nhã, cô liếc nhìn gương mặt tuấn tú mĩ lệ kia,trong lòng dâng lên một cảm giác hết sức phức tạp.
Hận sao? Hận, hận anh lúc ban đầu có động cơ khôngtrong sáng, hận anh đã giấu diếm lợi dụng mình; Đau không? Đau, đau lòng cho sựsi tình của anh, sự ngu đần của anh, anh kì thực là một người đàn ông si tìnhvà chung thủy, anh coi trọng cảm tình của bản thân, không muốn trước khi làm rõràng mọi thứ đã vội đưa ra lời hứa hẹn; Yêu sao? Vẫn yêu, nhưng lại như thế nàocũng không muốn thừa nhận, lại cứ chỉ nghĩ muốn rời đi, cô kỳ thật vẫn còn yêuanh.
Cơn đau bụng mới tiến đến, cả thân mình cô buộc chặt,tiếng hừ hừ đau đớn từ xoang mũi phát ra, Quan Thần Cực hoảng sợ, cầm lấy taycô, lẩm bẩm không ngừng, vừa hôn lên bàn tay ẩm ướt mồ hôi của cô vừanói.
Nếu không phải thực sự không còn khí lực, Hướng PhùNhã thực sự rất muốn cười to lên, anh đang nói cái gì thế chứ? Nói cái gì màbảo bối, thật xin lỗi, anh không nên làm em đau như vậy, anh cam đoan từ nay vềsau sẽ không bao giờ để em phải thừa nhận sự đau đớn này nữa, đều là do anhsai……
Người đàn ông này đang tự trách bản thân, anh bây giờyếu ớt không hề giống một Quan Thần Cực không gì không làm được như trước kia,nhưng dáng vẻ ấy lại khiến cô động lòng, từng chút từng chút mềm dần đi, có lẽcô hình như đã quá quật cường rồi.
“Phu nhân, cục cưng của cô khá lớn, không bằng nênnghĩ tới việc sinh mổ, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.” Smith dịu dàng đềnghị. Khi kiểm tra thai nhi bà cũng đã biết đứa nhỏ trong bụng Quan phu nhânphát dục cực kì tốt, nếu dùng cách sinh đẻ như thông thường chỉ sợ cô ấy sẽ rấtvất vả, mà vị Quan tiên sinh đáng sợ kia chắc chắn sẽ hận không thể trực tiếplấy cục cưng ra từ bụng mẹ để cô được thoải mái hơn một chút.
“Tôi nghĩ muốn…tự sinh ra.” Hướng Phù Nhã cắn chặtrăng, cô có thể, cô nhất định có thể làm được. Chỉ cần, đau đớn chết tiệt này giảmbớt đi một chút, thì tốt rồi, a......
Gương mặt của cô đều vặn vẹo đi, mồ hôi tuôn ra thấmướt cả quần áo cùng giường bệnh.
“Bảo bối, chúng ta nghe lời bác sĩ một chút cógì không tốt?” Quan Thần Cực cầm tay cô, thấp giọng thở dài. “Em đau đớn nhưvậy, anh, anh thực sự rất đau lòng.” Gương mặt luôn luôn lạnh lùng, con ngươimàu lam lúc nào cũng thâm thúy lúc này tràn ngập tự trách và khổ sở.
Nháy mắt trong lúc ấy, Hướng Phù Nhã đã biết, anh nóiyêu cô là thật, không có gì lừa gạt, không có gì giấu diếm, không có gì miễncưỡng, anh Quan Thần Cực kỳ thật rất rất yêu cô.
Khi đó, vào lúc đau đớn như vậy, khó chịu như vậy, dàyvò như vậy, cô thế nhưng nở nụ cười.
Hướng Phù Nhã giật giật ngón tay, ý bảo anh tới gần,ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu, sau đó dưới vẻ mặt ngây ngốc đần độncùng không thể tin được của anh, sung sướng nghênh đón cơn đau kế tiếp.
Cô thực sự rất thỏa mãn.
Kết thúc
Ngày tiểu bảo bối của Quan gia đầy tháng, Quan lãothái gia vui vẻ tổ chức một yến hội long trọng chúc mừng chắt yêu của mình đãtròn ba mươi ngày sinh ra trên đời.
Có con có cháu mọi sự đều tốt đẹp, Quan lão thái giacùng Quan lão phu nhân hai người tranh nhau cướp ôm đứa nhỏ, nhìn đứa chắt xinhđẹp vô cùng, ánh mắt cũng có một màu xanh lam như biển cả, đến kẻ cáo già nhưQuan Nhân Kính cũng hận không thể đem trái tim mình ra chọc cho bé cười, mà cậunhóc đáng yêu vừa tròn vừa trắng này còn khiến cho hai vợ chồng vốn ân ái đếngià kia suýt chút trở mặt thành thù nữa.
Nhưng mà cho dù có dỗ dành chơi cùng đứa nhỏ đến thếnào, khi nó đói bụng oa oa khóc lớn lên, tiếng khóc vang dội khiến hai ngườikhông còn cách nào khác chỉ có thể trả cục cưng lại cho mẹ của nó.
Hướng Phù Nhã thuần thục cho con bú no, cũng dỗ dànhbé đi vào giấc ngủ mới đặt vào trong chiếc gi trẻ con, nhìn gương mặt đáng yêuđang say sưa ngủ, tâm của cô cũng mềm mại hơn, con trai của cô, bảo bối của cô,đây chính là cốt nhục của cô và Quan Thần Cực.
“Tôi vẫn không hiểu, vì sao đến cuối cùng người anh ấychọn vẫn là cô?” Giọng nữ lạnh lùng vang lên ở cửa.
Hướng Phù Nhã quay đầu, nhìn cô gái vẫn xinh đẹp đếnmức khiến người ta không thể rời mắt như cũ kia.
“Rõ ràng người anh ấy yêu trước là tôi, vì sao lạithay đổi?” Phỉ Khiết Nhi cau mày nhìn cô, sắc lam trong ánh mắt mang theo vẻ ưuthương đau đớn. “Rõ ràng yêu anh ấy nhưng tôi cứ thích làm bộ như không yêu,đổi một người rồi lại một người bạn trai là vì sao chứ? Bởi vì tôi hiểu anh ấy,người đàn ông mà dễ dàng có được tình yêu sẽ không biết trân trọng, cho nên tôimới đối với anh ấy lúc lạnh lúc nóng, dụng tâm tính kế đều chỉ muốn anh ấy yêumình thật sâu, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi mình được, vì sao tôi đã cốgắng đến thế mà cuối cùng anh ấy vẫn ở cùng một chỗ với cô?”
“Khiết Nhi, tình yêu vì sao phải cần nhiều tâm cơ nhưvậy?” Hướng Phù Nhã nghiêm túc nhìn cô ta, tuy rằng không thích người con gáinày, cũng hận không thôi, nhưng Phỉ Khiết Nhi cũng có chỗ đáng thương của mình.“Những gì anh ấy thực sự muốn, cho tới bây giờ cô chưa từng chân chính hiểuđược.”
Tiểu Nhã chỉ là đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc.Sau khi biết được chuyện tình cảm của Phỉ Khiết Nhi, đối với những điều đã xảyra đêm đó cô đều hiểu rõ, ngày trước những câu chuyện phiếm và những lời ámchỉ, rồi cả lời khuyên cô nên xuống lầu để rồi chứng kiến một màn kia, khôngthể không thừa nhận, Phỉ Khiết Nhi thực sự rất thông minh.
“Tôi đã làm sai cái gì, tôi chỉ là yêu anh ấy màthôi.” Phỉ Khiết Nhi bi thương chất vấn.
“Nếu đã yêu anh ấy, vậy chỉ cần toàn tâm toàn ý yêuthương là được rồi.” Hướng Phù Nhã yên lặng nhìn cô ta, đối với một người congái yêu thương chồng mình say đắm đến thế, cô muốn hận cũng không thể làm được.
“Có lẽ, cô nói đúng.” Phỉ Khiết Nhi cười thật thêlương.
“Khiết nhi, saoem lại tới đây?” Thanh âm của Quan ThầnCực từ bên ngoài truyền đến, vẻ mặt của anh đề phòng cẩn thận, thật vất vả mớikhiến bảo bối tha thứ cho mình, bây giờ anh cũng không nghĩ muốn lặp lại mộtlần nữa.
Còn muốn hỏi thêm điều gì nữa? Nhìn thái độ của anhhiện tại đối với mình bây giờ, tình yêu say đắm trong quá khứ có lẽ đã sớm tanbiến thành mây khói, mình thật là khờ. Phỉ Khiết Nhi lắc đầu, xoay người rờiđi.
Lời nói chúc phúc, cô không thể trái lương tâm thốt rakhỏi miệng được, nhưng cô cũng hiểu, Delos của mình đã không bao giờ quay trởvề bên cạnh cô được nữa.
“Cô ấy nói với em cái gì vậy?” Quan Thần Cực đi vào ômcô, cùng nhìn vẻ mặt con đang ngủ rồi hỏi.
“Anh lo cô ấy sẽ nói điều gì?” Hướng Phù Nhã ngọt ngàocười. “Chuyện ngày đó hai người hôn môi sao?”
“Vật nhỏ, em dám giễu cợt anh?” Anh cúi đầu hôn lênmôi cô, cướp đoạt thật sâu, không buông tha cho một chút ngọt ngào nào, thẳngđến lúc cô gần như không thể thở nổi mới thả ra.
Đặt cằm lên cái trán trơn bóng của cô, anh bất đắc dĩthở dài. “Haizzz, còn mười ngày nữa” Hướng Phù Nhã ban đầu còn không có phảnứng, bất giác lại nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ Smith là nhất định phải qua bốnmươi ngày sau khi sinh mới có thể cùng phòng, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên,người đàn ông này thậm chí còn tính từng ngày nữa, cô tức giận đánh anh mấy cái.
Quan Thần Cực bắt được nắm đấm nho nhỏ của cô, hônthật kêu, thật mạnh, cô lại làm nũng với anh rồi. Bảo bối đáng yêu cuối cùngcũng trở lại trong vòng tay của anh, ngày đó trên bàn phẫu thuật, lời nói “emyêu anh” của cô khiến nước mắt của anh thật sự rơi xuống.
Đến lúc ấy, anh mới hiểu được, thì ra tình yêu của côvới anh quan trọng đến thế, mà anh vẫn luôn nghĩ, cô quật cường ngoan cố nhưvậy, chỉ sợ đời này anh vĩnh viễn không nghe được ba từ ấy nữa, kết quả, cô vẫnnói ra.
Phù Nhi của anh thiện lương và đơn thuần như vậy, đếncả tấm lòng cũng tốt bụng mềm mại vô cùng, tình yêu của cô khiến anh như cóthêm sức sống, người như thế, làm sao a có thể không yêu cho được đây?
“Bảo bối, anh yêu em.” Anh vỗ về hai gò má non mềm củacô, còn nghiêm túc khẳng định. “Anh thực sự rất yêuem.”
Cô nở nụ cười ngọt ngào đến mê say, trong mắt mangtheo ánh sáng nhu tình nhìn anh đáp lại. “Em cũng yêu anh, ông xã.”
Nhìn con trai đang ngủ say, anh ôm chặt bà xã vàolòng, tình yêu của cô đem lại cho người khác những ngọt ngào không thể tưởngtượng được, anh nhất định sẽ vĩnh viễn yêu cô.
Cô thuần túy như thế, vĩnh viễn sẽ là bảo bối tronglòng anh, bảo bối thân yêu nhất.