Edit: Hye
Beta: Vũ, Gbear
_______________________
"Anh có thể không tin." Diệp Phỉ Thần để tay trên đầu gối, trong lòng tính toán nhìn con ngươi đen nhánh như linh dương của Hứa Quang, chúng vừa dịu dàng ngoan ngoãn nhưng có chút lo sợ. Người cũng đã được dâng tận tay, hắn còn sợ Hứa Quang làm ra trò trống gì sao?
"Tôi, tôi tin." Hứa Quang biết quyền lực của Diệp Phỉ Thần rất lớn, hơn nữa hắn cũng không phải loại người dễ dàng hứa suông, chỉ là đến bây giờ Hứa Quang không biết chuyện Hứa Lượng đang điên cuồng tìm kiếm anh.
"Vậy thì nghe lời."
Hứa Quang mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhích mông một chút tới gần Diệp Phỉ Thần, một giây sau liền bị kéo vào lồng ngực còn rộng hơn vận động viên bơi lội như anh, Diệp Phỉ Thần nắm cằm anh hôn xuống.
Hứa Quang trừng lớn mắt, cơ thể cứng ngắc không thể tin nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang gần sát mặt mình trong gang tấc. Ngũ Quân nói Diệp Phỉ Thần có bệnh sạch sẽ, anh tin, bởi vì hai lần làm tình với Diệp Phỉ Thần khi đó thì lúc hưng phấn và kích thích nhất hắn cũng nhất quyết không dùng miệng hôn anh, mỗi một lần đút vào cũng đều cẩn thận mang bao.
Hứa Quang biết, hắn chê anh bẩn.
Diệp Phỉ Thần cảm thấy bản thân nhất định điên rồi, cho dù là bạn tình ở trên giường thì từ trước đến nay hắn cũng sẽ không hôn ai, bởi vì hắn không chịu được cái loại hành động thân mật như trao đổi nước bọt này nhưng người đàn ông trước mặt lại có thể phá vỡ nguyên tắc trước sau như một mà hắn luôn kiên trì này. Giữa lúc răng và môi gắt gao va chạm ngoài dự đoán thì lại trở nên dịu dàng.
Cho dù người đàn ông này vừa ngây ngô và ngốc nghếch, gương mặt cũng không nổi bật nhưng trong lòng của hắn có một giọng âm thanh như đang gào thét: Không sai, chính là anh ta, chính là người này! Mặc kệ người này lúc đầu có mục đích gì khi tiếp cận mình nhưng một khi đã dám chọc sói, thì cũng nên ý thức chuyện bị nuốt sạch.
"Không!" Cảm giác được tay Diệp Phỉ Thần đang tách hai chân mình, mặt Hứa Quang tái đi liền kêu lên, không phải cái tên này rất chán ghét mình sao còn bảo đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn? Bây giờ lại muốn làm cái gì?
"Đến bây giờ anh vẫn còn muốn vì Thanh Hòa mà giữ mình sao?" Diệp Phỉ Thần giở giọng châm chọc.
"Rốt cuộc Thanh Hòa bị làm sao?" Hứa Quang vừa sợ hãi vừa bất lực, anh biết Thanh Hòa dấu diếm mình rất nhiều thứ, nhưng anh đối với Thanh Hòa rất tin tưởng nên chưa từng hỏi. Hôm nay lúc Thanh Hòa không nói một lời đã buông đôi tay đang cố nắm chặt của anh thì anh đã biết thái độ của y. Cho dù bị vứt bỏ, anh cũng muốn biết nguyên nhân rõ ràng. Trước đó không phải còn rất tốt à, tại sao lại đột nhiên nói không cần là không cần nữa chứ?
Diệp Phỉ Thần nhìn thấy anh kháng cự, khó có được kiên nhẫn nói: "Thanh Hòa phản bội kim chủ của mình đi theo dưới trướng người khác làm việc, người kia lại là bạn của tôi nên muốn tôi giúp bắt Thanh Hòa. Thanh Hòa của anh tới tìm tôi muốn tôi không nhúng tay vào với điều kiện chính là giao anh cho tôi." Diệp Phỉ Thần nói nửa lời thật nửa lời giả. Quả thật Thanh Hòa với Hà Nghị là kẻ địch, cũng là do Hà Nghị mời hắn tới để hỗ trợ việc đối phó với Cổ Trấn và Thanh Hòa, nhưng người bàn điều kiện trên với hắn không phải Thanh Hòa mà là Cổ Trấn.
Cổ Trấn không sợ hắn giữ người rồi sẽ trở mặt. Tuy Hứa Quang ở trong tay Diệp Phỉ Thần nhưng nếu Thanh Hòa đồng ý giao người thì Hứa Lượng cũng sẽ không đồng ý chuyện cho Hứa Quang ở gần Diệp Phỉ Thần, áp lực vốn dĩ là của bọn họ sẽ chuyển sang trên đầu Diệp Phỉ Thần. Mặc dù Hứa Lượng không thể thắng được Diệp Phỉ Thần, nhưng cậu sẽ thành cái gai cản trở bước đi của Diệp Phỉ Thần đồng thời Cổ Trấn cũng thoát được chuyện bị Hứa Lượng chèn ép, nhờ kế hoạch này phía Cổ Trấn có thể thay đổi được cục diện. Không thể không nói chiêu này của Cổ Trấn quá thâm sâu!
"Không cho phép anh nói xấu Thanh Hòa, cậu ấy không phải người như vậy!" Nhất định là Diệp Phỉ Thần bắt anh làm con tin để uy hiếp Thanh Hòa, nên anh mới không thể dứt khoác buông tay y.
Diệp Phỉ Thần nói: "Xem ra anh không đến Hoàng Hà không cam tâm*, vậy thì để chính miệng Thanh Hòa nói cho anh nghe đi!" Hắn để vệ sĩ gọi điện cho Thanh Hòa.
*"Bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử: Chỉ sự không đến cuối đường thì không cam tâm."
Hứa Quang thấp thỏm nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại rất lâu sau mới truyền đến âm thanh xa lạ: "Nói chuyện á, người tình nhỏ bé bị cậu tự tay tống đi đang gọi đến khóc lóc chất vấn cậu nè!"
"Cậu là ai?" Hứa Quang run rẩy cầm di động trong tay.
"Tôi à? Bạn trai chính thức của Thanh Hòa, vợ bé cậu khỏe hong!"
Hứa Quang kêu to: "Cậu gạt người, tôi không phải tiểu tam, không phải! Thanh Hòa đang ở đâu? Nói chuyện đi! Cậu đang không muốn cho tôi gặp người yêu của tôi...Sao? Nhất định là cậu lại đang nói hươu nói vượn đúng không?"
Thanh Hòa nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy thái độ của Hà Nghị vì Hứa Quang mà đang điên cuồng chất vấn, tỏ vẻ đắc ý: "Thật xin lỗi..." Bây giờ có giải thích nhiều cũng vô dụng, với tình hình hiện tại thì việc y rơi vào tay Hà Nghị không biết sẽ sống chết ra sao. Thay vì cho Hứa Quang tia hy vọng mong manh không bằng cứ như vậy cắt đứt sự nhớ nhung của anh, chí ít thì về sau khi Hứa Quang biết tin y chết cũng sẽ bớt đau đớn hơn...
Chú Quang, thật sự xin lỗi, nếu như có thể gặp được chú sớm hơn một chút có lẽ kết cục cũng không giống như vậy nhỉ?
Đầu dây bên kia đã sớm gác máy, Hứa Quang vẫn ngồi giữ điện thoại cứng ngắc trông như một pho tượng, mí mắt càng ngày càng nặng sắc mặt xanh xao vàng vọt như nến vì bệnh trở nên xám xịt như người chết.
Diệp Phỉ Thần đỡ lấy người đàn ông vừa ngất xỉu, đột ngột quay đầu nói với tài xế: "Mau đến bệnh viện!"
Tới bệnh viện, Diệp Phỉ Thần từ chối để thuộc hạ hỗ trợ tự mình ôm Hứa Quang đặt lên giường cấp cứu. Khi hắn vừa bế anh một cái mới biết trọng lượng cơ thể Hứa Quang nhẹ đến mức nào, cộng thêm việc không chịu được cú đả kích đã khiến anh hôn mê bất tỉnh.
"Bệnh nhân hôn mê là vì thời gian dài không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ và tinh thần bị tổn thương, về nhà nhớ phải chăm sóc thật tốt."
"Hiện tại thì anh ta nặng bao nhiêu?"
Bác sĩ lật sổ bệnh án đáp: "178cm, 54kg."
Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo sao không phẫn nộ lên người ta cực kỳ muốn khóc!
Editor: Chuẩn bị ngược thụ :'