Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 35: Hứa Quang câu dẫn Hà Nghị, bị Diệp tổng bắt gian




Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Ba người bước vào thang máy chuyên dụng quay trở lại tầng cao nhất. Toàn bộ tầng này đều là của Hà Nghị, mặc dù Hà Nghị không thường xuyên đến. Sau khi vào phòng làm việc Hà Nghị nói với Hứa Quang: "Đến đây cho tôi mở mang kiến thức một chút, anh làm thế nào mà câu dẫn được cả Thanh Hòa và Diệp Phỉ Thần đến mức khiến họ thần hồn điên đảo?"

Hứa Quang đưa mắt nhìn Thanh Hòa đang đứng bên cạnh: "Cậu có thể né ra một chút không?"

"Cậu ấy ở đây mới tốt, đúng lúc có thể nhận xét khách quan về kỹ thuật của anh có tiến bộ hay không?"

Hứa Quang nắm chặt tay lại, bỗng nhiên cười nói: "Hà tổng nói đúng lắm, tôi nhất định sẽ thể hiện tốt hơn so với lúc bên cạnh Thanh Hòa."

"Tôi đang mong chờ đấy." Hà Nghị ngồi trên ghế salon một tay kẹp thuốc lá giọng điệu mỉa mai nói. Hứa Quang quỳ giữa hai chân Hà Nghị, một bên cảm tưởng đến cảnh lúc cùng Thanh Hòa triền miên khoái lạc, một bên dùng răng cắn khóa quần tây của Hà Nghị kéo xuống, ngay sau đó là một mảnh màu đen của đồ lót xuất hiện trước mắt.

Hứa Quang cách tấm vải quần lót chỉ vài milimet, anh nhanh chóng đưa cây côn thịt đang ngủ say vào trong miệng rồi ngậm vào liếm mút, nước bọt làm mảnh vải hoàn toàn thấm ướt khiến hình dạng vùng kín của Hà Nghị lúc ẩn lúc hiện.

"Chỉ có vậy thôi sao, quá thất vọng rồi. Còn chiêu gì nữa mau thể hiện đi, thời gian của tôi rất quý giá." Mũi giày Hà Nghị đè lên giữa đũng quần của Hứa Quang di chuyển ma sát, hạ bộ cực dễ dàng phản ứng lại đã rất nhanh ngẩng đầu lên.

Hứa Quang âm thầm cắn răng kéo quần Hà Nghị xuống, Hà Nghị có phản ứng nhưng chưa cứng đến mức có thể cắm vào. Hứa Quang há miệng đặt toàn bộ côn thịt nuốt trọn vào trong miệng. Cảm giác có vật cứng đâm vào cổ họng khiến anh thật sự không thoải mái, hơi thở cũng trở nên nặng nề, mũi cứ hít phải lông tóc màu đen giữa chân Hà Nghị. Hà Nghị không chút nào thương tiếc nắm lấy tóc của Hứa Quang kéo sát vào hông mình đưa đẩy. Hứa Quang liền cảm thấy khó thở, trước mắt biến thành một màu đen. Hà Nghị cười nhạo Hứa Quang không biết tự lượng sức, ngẩng đầu yên lặng nhìn Thanh Hòa sắc mặt không gợn sóng đứng ở một bên. Nếu không phải trên cơ mặt của y nổi lên mấy sợi gân đỏ thì Hà Nghị đã tin Thanh Hòa thật sự không để ý đến sự sống chết của Hứa Quang.

Có nên, giết Hứa Quang? Hà Nghị cũng không phải kẻ ngốc như vậy! Sở dĩ Hà Nghị đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Quang chẳng qua là để Thanh Hòa nhìn thấy người mà y yêu ngu ngốc và thiểu năng đến cỡ nào, loại người này căn bản không xứng bằng một đầu ngón chân của y.

"Ưm, khụ khụ khụ!" Hứa Quang co quắp người nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, anh từ từ đứng lên, cổ họng sưng đỏ khiến hơn một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: "Còn chưa đụng tới tuyệt kỹ khiến cho bọn đều si mê đâu, cậu thật sự không muốn thử một chút sao?"

"Cũng thường thôi, tùy tiện gọi một tên trai bao đến thì cái miệng dưới cũng tốt hơn anh. Cút đi, người của Diệp Phỉ Thần tôi sẽ không đụng vào."

Trong mắt Hứa Quang nổi lên ánh lửa: "Là sẽ không, hay là không thể? Đường đường là lão đại xã hội đen nhưng lại không chịch được một người đang mở chân ra cầu xin được làm tình sao, tin tức như vậy đủ hot chưa?"

"Mày muốn chết." Chuyện Hà Nghị nằm dưới là sự thật nhưng chuyện này không được để lộ ra ngoài, điều này có thể khiến Hà Nghị muốn giết người.

Lần đầu tiên Hứa Quang bị ánh mắt dữ tợn như vậy uy hiếp, trong lòng anh đã rất sợ hãi nhưng khi nhanh nghĩ tới mục đích của chuyến đi này liền định thần lại: "Vậy thì chứng minh đi, hay là cậu sợ bản thân cũng bị tôi mê hoặc nên không dám thử?"

Hà Nghị bị anh khiêu khích, hai tay "rẹt rẹt" kéo một cái, rất nhanh đã khiến chiếc áo thun của Hứa Quang biến thành giẻ lau, Hà Nghị đè anh nằm lên bàn, bàn tay thô bạo tách cánh mông hướng ra sau từ từ cắm cây thịt của mình vào. Hà Nghị cũng không phải loại người dễ bị kích thích nhưng do Hứa Quang là một tình địch ngứa mắt nên Hà Nghị muốn để Hứa Quang biết anh chỉ là một phế vật không hơn không kém, coi như lần này sẽ khiến Hứa Quang bị hạ nhục đến sa lầy trong vũng bùn thì nhất định Thanh Hòa cũng sẽ không thèm liếc anh một cái.

Vì thô bạo cắm vào nên khiến Hứa Quang ăn đau, toàn thân anh run rẩy, dù cho bên trong bài tiết không ít dịch thể nhưng do phía dưới chưa được nới rộng nên không phải dễ dàng tiếp nhận một cây côn thịt thô to như vậy. Hà Nghị trời sinh tính ghét cái cảm giác tiến vào bộ vị của người khác, mặc dù không phải không cứng nổi nhưng với thân phận của Hà Nghị thì chưa từng có ai ép buộc nếm thử cảm giác chịch người khác. Bên trong Hứa Quang vừa ướt lại chặt, nếp gấp của ruột từng tấc xoa bóp lấy cây gậy cán dài của Hà Nghị, dù có di chuyển bao nhiêu lần thì cảm xúc sẽ càng vừa mềm mại vừa hút chặt giống như cho dù bạo lực cỡ nào tràng đạo cũng sẽ chặt chẽ vây lấy vậy.

Hà Nghị nắm chiếc eo thon gầy của Hứa Quang di chuyển một cách thô bạo, dường như muốn đem cơ hội ghen ghét nhiều năm như vậy trả một lần cho đủ, Hứa Quang giống như con thuyền lênh đênh trên biển, chiếc eo bị bóp đến mức bầm tím.

"Cảm giác lần đầu tiên dùng phía trước để lên đỉnh như thế nào?" Hứa Quang kiêu ngạo hỏi Hà Nghị rồi nói tiếp: "Nếm thử cảm giác sướng này còn có thể có chịu nằm dưới cơ thể người khác sao?"

"Dùng bản thân để trao đổi Thanh Hòa, đây chính là mục đích anh tới đây sao?" Hà Nghị nắm tóc anh kéo lên hỏi.

"Phải!" Hứa Quang khẳng định.

Hà Nghị ra hiệu cho anh nhìn lên trước, Diệp Phỉ Thần không biết đã đứng trước cửa phòng nhìn vào từ khi nào, Hứa Quang bỗng nhiên chột dạ có cảm giác bị bắt gian.

Hà Nghị cười ác ý vang khắp căn phòng nhìn vào cơ thể của Hứa Quang, vỗ vỗ gương mặt của anh nói: "Cơ thể của anh tôi rất thích, cảm ơn đã chiêu đãi."

Diệp Phỉ Thần là do Hà Nghị gọi tới, tình địch được đưa tới cửa mà không nhân cơ hội này để ngược đãi thì chẳng phải rất có lỗi với bản thân sao? Đã 30 tuổi đầu còn ngây thơ như vậy, không biết tại sao Hứa Quang có thể sống được qua bao nhiêu năm như vậy.

Diệp Phỉ Thần nhìn thằng bạn thân không chút để tâm đang kéo quần lên đồng thời xem Hứa Quang như rác mà ném xuống đất khiến trong lòng Diệp Phỉ Thần có thứ gì đó như đang tan vỡ. Hắn không thèm chào hỏi ai, đi tới đỡ Hứa Quang dậy rồi đem áo khoác của mình khoác lên người Hứa Quang dắt người đi.

Hứa Quang còn đang kẹp chặt cây hàng của Hà Nghị trong mông nhưng đa bị Diệp Phỉ Thần túm lấy kéo đến bãi đỗ xe, vệ sĩ nhìn thấy ông chủ liền mở cửa xe, Hứa Quang hất tay thoát khỏi bàn tay đang giam giữ của Diệp Phỉ Thần: "Tôi thành ra như vậy, cậu còn mang tôi trở về làm gì?"

"Có chuyện gì về nhà nói." Diệp Phỉ Thần kìm nén lửa giận trong lòng, hắn có thể nhẫn nhịn không bộc phát cơn thịnh nộ đã là một kỳ tích. Nói cho cùng, hắn và Hứa Lượng là hai anh em đều có tính cách giống nhau chính là rất nóng nảy, Diệp Phỉ Thần một mực muốn kìm nén, hắn không muốn làm tổn thương Hứa Quang giống như Hứa Lượng đã từng.

"Nơi đó không phải nhà của tôi!"

"Ít nhất đến khi anh khỏi bệnh rồi nói tiếp." Diệp Phỉ Thần có suy nghĩ muốn dùng xích khóa Hứa Quang ở nhà, để anh không suy nghĩ rồi làm những chuyện không đâu, hắn đã làm đến mức này, Hứa Quang còn muốn như thế nào nữa?

Hứa Quang cười khổ: "Nếu như bệnh của tôi mãi không có chuyển biến tốt thì sao? Chỉ cần phát tác thì bất luận bên cạnh là loại người nào cũng có thể mở chân cầu được chịch, cậu mong chờ loại người này còn có thể toàn tâm toàn ý yêu cậu sao? Diệp tổng, cậu rất tốt, nhưng Hứa Quang tôi không theo nổi trò chơi tình cảm của người trẻ tuổi như cậu đâu, làm ơn thả tôi đi có được không?"

Diệp Phỉ Thần suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi..."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau ngược thụ sẽ kết thúc! Thật vui vẻ!

______Hết chương 35________