Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 40: Nếu có thể bắt đầu lại...




Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Từ Diệp gia anh chỉ cần đi bộ một đoạn nhỏ nữa mới có thể đến trạm xe buýt, phía sau truyền đến tiếng kèn xe hơi, anh vô thức né sang bên cạnh, chiếc xe bỗng dừng lại.

"Xin chào, cho hỏi anh có phải là Hứa Quang không?" Thanh âm trầm thấp lại trong suốt và quen tai như vậy.

Hứa Quang quay sang, người ngồi trong xe không phải Diệp Phỉ Thần thì là ai? Hắn lại muốn giở trò gì đây?

"Là như vậy, tôi nghe nói anh xuất thân từ đội tuyển bơi lộ của tỉnh, khu du lịch của tôi đang thiếu một người có kinh nghiệm về biển làm đội trưởng đội cứu hộ, anh có hứng thú hay không?" Trong mắt Diệp Phỉ Thần như có một dải ngân hà, sáng chói mà nhu hòa như một vương tử ưu nhã.

Hứa Quang ngơ ngác hỏi: "Cậu lại muốn trêu đùa gì đây?"

Diệp Phỉ Thần xuống xe vươn tay: "Tôi là Diệp Phỉ Thần lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo."

Hứa Quang đối với thiện ý nhẹ nhàng luôn khó có thể cự tuyệt, anh vô thức nắm lấy đôi tay duỗi trong không trung rồi mới chợt nghĩ phải rút tay lại, đã nói muốn phân rõ giới hạn nên anh không thể cứ không kiên định như vậy!

"Không cần phải sợ, tôi sẽ không làm gì anh, coi như chúng ta làm lại từ đầu có được không?" Mấy ngày nay bọn họ ở cùng một chỗ nói chuyện rất nhiều, bọn họ quyết định ngừng chiến cho dù có hiềm khích cũng không để ảnh hưởng đến Hứa Quang.

"Tôi sẽ cân nhắc." Hứa Quang cầm danh thiếp Diệp Phỉ Thần đưa cho mình rồi chạy trối chết.

Hứa Quang gần như không còn một xu dính túi, anh lựa chọn quay về ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm nếu không thì chỉ còn cách ngủ gầm cầu, dù sao Hứa Lượng cũng sẽ không quan tâm đến một chút tài sản nhỏ như vậy. Có điều, hình như anh đã nghĩ sai...

Hứa Quang đi đến góc cầu thang và thấy ai đó đang ngồi xổm ngủ gà gật ở cửa liền muốn rời đi ngay lập tức.

Đôi mắt mơ hồ của Hứa Lượng lập tức vui lên khi nhìn thấy bóng dáng đã chờ đợi từ lâu. "Anh hai, anh muốn đi đâu?"

Hứa Quang đi càng nhanh hơn: "Tôi không phải anh của cậu."

Hứa Lượng hốt hoảng chạy xuống đuổi theo, nhưng do ngồi xổm quá lâu khiến chân cậu không còn sức liền trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống "ông" một tiếng đầu đập vào tường bên cạnh. Hứa Quang không thể mặc kệ đứng nhìn người nằm đó không nhúc nhích, anh tiến lên trước muốn xem tình trạng Hứa Lượng, bỗng nhiên cậu mở mắt ra ôm chặt lấy cổ Hứa Quang: "Anh hai, đừng đi đâu nữa, anh đừng không quan tâm em mà!"

Hứa Quang cảm thấy mình bị trêu đùa, dùng sức hất tay Hứa Lượng rồi bỏ đi. Anh sẽ không mềm lòng nữa, đường ngay thẳng không học lại đi học làm đồng tính luyến ái còn thích người đã từng là anh của mình.

Thanh âm Hứa Lượng gọi anh một lần so với lần đầu càng bi thương, giống như con non bị lạc mất mẹ trong rừng rậm nhưng Hứa Quang biết cậu là một con sói đội lốt cừu cho nên không muốn chú ý tới lời Hứa Lượng gọi.

Màn đêm buông xuống Hứa Quang đến ngồi bên cạnh bờ sông, đoán là người kia đứng trước cửa đã rời đi. Sau một lúc lâu ngồi thẫn thờ bên bờ sông, y phục của Hứa Quang đã phủ thêm một tầng sương trắng, may mắn cơ thể sau khi biến đổi thì cũng tăng khả năng chịu rét nếu không anh đã sớm bị cảm lạnh.

Hứa Quang đi đến cầu thang chật hẹp, tại góc rẽ dừng một chút, chậm rãi xoay qua chỗ khác, người nào đó ôm chân ngồi thành một cục nâng lên mí mắt nặng nề, đôi mắt âm u bỗng lóe sáng lên một vòng lại ảm đảm lầm bầm nói: "Là ảo giác sao?" Sau đó tiếp tục ôm túi xách co ro nhắm mắt lại.

Bộ dáng Hứa Lượng vô cùng chật vật, mặc quần áo không dày, buổi chiều lại bị té cầu thang, cái trán sưng một cục to, gương mặt cũng bị nóng đến đỏ bừng nhìn vô cùng đáng thương. Trong lòng Hứa Quang biết rõ đây là khổ nhục kế của Hứa Lượng nhưng cậu thật sự nghĩ anh sẽ mềm lòng sao.

"Anh, là anh thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ!" Hứa Quang tới gần lập tức bị cậu níu lấy ống quần.

"Đứng dậy, tôi đưa cậu về chỗ cha cậu."

Khuôn mặt điển trai của Hứa Lượng bị vết thương làm biến dạng, cậu lầm bầm nói: "Em không muốn về, trở về ông ấy sẽ đánh chết em."

"Tại sao lại thế ? Ông ấy là cha cậu." Hứa Lượng nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện là... Em đã trả toàn bộ tài sản của ông ấy cho Diệp Phỉ Thần, hiện tại ông ấy đã mất hết nếu gặp lại em chỉ hận không thể một phát súng bắn chết em."

Hứa Quang không nghĩ tới sự tình đã phát triển đến dạng này lập tức ngẩn người, trong mắt Hứa Lượng lóe lên ánh sáng: "Anh ơi, em sai rồi anh đánh em là được, đừng đuổi em đi có được hay không?"

"...Tại sao cậu không vào trong, bên ngoài lạnh như vậy." Hứa Quang thở dài, anh không thể hận người em trai đã nuôi nhiều năm như vậy, cứ như họ đã thành một nửa người thân của nhau rồi.

Hứa Lượng ngại ngùng sờ tóc nói: "Em nghĩ nên chờ đến khi anh hai về."

Hốc mắt Hứa Quang đỏ lên, anh nhớ tới khoảng thời gian bố mẹ vừa mất, mỗi ngày Hứa Lượng tan học về đều ngồi xổm trước cửa nhà chờ anh bởi vì khi ở trong phòng một mình thì rất cô đơn.

"Vào nhà đi!"

Nghe được câu này, mắt Hứa Lượng sáng bừng, cậu đeo balo lên đi theo Hứa Quang. Vừa bước chân vào nhà, ánh mắt cậu chạm đến vũng máu trên sàn nhà dưới chân ghế sô pha, Hứa Lượng từ phía sau ôm lấy bóng lưng rộng lớn quen thuộc nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.

Hứa Quang phủi lớp bụi bám đầy trên ga giường rồi trực tiếp ném Hứa Lượng lên nệm vì Hứa Lượng có một vết thương trên đầu nên phải tránh hít phải khí lạnh sau đó anh quay người đi ra ngoài.

Hứa Lượng thấy Hứa Quang muốn bỏ đi nên lập tức đứng lên níu góc áo của anh, trong mắt đầy cầu khẩn: "Đừng đi, đừng bỏ lại em..."

Hứa Quang đẩy tay cậu ra: "Tôi đi dọn dẹp nhà cửa"

"Em giúp anh."

Hứa Quang gõ vào trán của cậu: "Nằm xuống cho tôi."

"Aw... vâng."

Hứa Quang bất lực xoa trán đo nhiệt độ nhìn người nào đó đang cuộn thành một con sâu trong lớp chăn mền nằm trên giường.

"Tôi đi mua thuốc cho cậu, nhiệt độ cao quá."

Hứa Lượng chỉ vào balo của mình nói: "Không cần đâu, trong túi em có thuốc giảm đau."

Anh lặng im ngồi nhìn Hứa Lượng giải thích cả bàn toàn thuốc xanh xanh đỏ đỏ, nào là mỗi ngày uống mấy bữa, trước khi ăn sau khi ăn nào là khi xuất hiện triệu chứng mới uống, nào là một ngày uống ba lần, loại nào một ngày uống 1 lần. Lòng Hứa Quang thắt lại không nghĩ đây vẫn là đứa trẻ do mình nuôi lớn mặc dù đứa bé này đã có lần đánh mình...

"Em sẽ cố gắng dưỡng bệnh, nghe lời anh hai."

Hứa Quang còn nhớ mình từng giống bà cô già một lần lại một lần dặn dò Hứa Lượng phải dưỡng bệnh cho tốt, mắt của anh không hiểu sao có chút nóng.

Hai người nằm trên cùng một cái giường lớn, Hứa Lượng cầm khăn mặt đắp lên trán, cậu như kẻ trộm nắm chặt lấy một ngón tay của Hứa Quang. So với nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường của Hứa Quang mà nói thì cái chạm nhẹ nhưng nhiệt độ cao của Hứa Lượng cũng khiến động tác nhỏ này quá lộ liễu.

Hứa Quang từ từ nhắm hai mắt rồi bỗng nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ đi làm."

Hứa Quang cảm giác nơi cầm ngón tay khẽ run lên, anh tiếp tục nói: "Diệp Phỉ Thần mời tôi đến khu du lịch Ropoulos của hắn làm nhân viên cứu hộ."

"Vậy anh có trở về không?"

"Cuối tuần cậu đi học về thì tôi sẽ về nhà."

Nghe được câu này Hứa Lượng yên tâm cười, mặc dù anh hai còn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu nhưng ít nhiều thì cuộc sống dường như đã trở về như lúc ban đầu, Hứa Lượng đi học lại, Hứa Quang quay về làm việc. Vào mùa cuối thu, trên bãi biển khách cũng đã thưa dần mặc dù vịnh Ropoulos nhiệt độ cao hơn nơi khác nhiều.

Hứa Quang đội mũ rơm mặc áo cộc tay và quần đùi, lộ ra màu da rám nắng. Từ phía xa có người đi đến dưới chỗ cứu hộ chỗ anh ngồi nói: "Xin chào chú, có thể kết bạn được không?"

Hứa Quang cúi đầu xuống, một cậu thanh niên tóc nhuộm màu nâu cười ôn hòa, bên cạnh còn có một người khá e thẹn.

"..." Anh không biết nên trả lời thế nào.

"Giới thiệu một chút, tôi là Thanh Hòa, 24 tuổi, là một diễn viên, còn đây là...." Thanh Hòa mang ánh mắt giết người liếc nhìn cái tên mặt dày đòi đi theo là Hà Nghị.

"Mặc dù có thể chúng ta đã gặp nhau rồi nhưng tôi cũng xin giới thiệu một chút, tôi là Hà Nghị, hiện đang thất nghiệp." Sau khi Hà Nghị bị Hứa Lượng và Thanh Hòa tống vào trại giam. Diệp Phỉ Thần vì tình nghĩa hai người nên bảo lãnh Hà Nghị ra, lúc này Hà Nghị cũng không quấn lấy Thanh Hòa nữa nhưng khi nghe nói Hứa Quang tới đây làm việc nên liền vội vã chạy tới, trùng hợp lại gặp Thanh Hòa.

Thật ra Hứa Quang còn có chút hơi sợ Hà Nghị, mặc dù bây giờ Hà Nghị không có khả năng làm hại anh. Nhưng Hà Nghị da mặt dày đôi tay đặt lên mu bàn chân của Hứa Quang rồi nhìn chằm chằm như muốn đào ra một cái lỗ: "Tôi muốn nhìn xem người yêu của người tôi từng thích rốt cuộc là loại gì."

"Hà Nghị, cậu muốn chết!" Thanh Hòa đập cái vuốt sói đang hướng tới Hứa Quang rồi đuổi theo Hà Nghị đánh tiếp.

Hứa Quang đè vành nón bị gió thổi, khóe miệng không cách nào kiềm được tạo thành một độ cong: Mọi chuyện, thật sự có thể bắt đầu lại sao?

Tác giả có lời nói: Hôm nay nhức đầu lại còn buồn nôn, câu chuyện về con sứa rốt cuộc cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã cùng tôi theo dõi các bạn nhỏ, yêu mọi người. thật sự! (cúi đầu)

______Hết ________