Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 12




Đến giờ tan học buổi chiều, Lý Hoành Phi mới phát hiện bọn họ không thích hợp đi tới nhà Lý Vân Hoàn cho lắm.

Chưa biết tình hình sẽ như thế nào, mà trời lại sẫm tối, hơn nữa Chung Ý Thu vừa đến nơi đây, không quen đường quen lối thì sao về được ký túc xá đây?

Thế là hắn thương lượng với Chung Ý Thu, tối nay hắn về thôn đi tìm hiểu một chút, rồi mai lên kế hoạch tới nhà.

Chung Ý Thu không ý kiến mà đồng ý luôn, vốn dĩ hôm nay cảm xúc của cậu đã không tốt lắm, hơn nữa ngày mai sẽ lên lớp dạy buổi đầu tiên, cho nên đêm nay muốn chuẩn bị cho tốt.

Buổi tối chú Nghĩa không ở nhà, Tiêu Minh Dạ nấu cơm, Chung Ý Thu tính vào phụ giúp, đứng ở cửa quan sát một hồi thì thấy người ta thành thạo làm từng việc, nào là xắt rau, xào rau, cán sợi mì, không cần mình vào giúp.

Dọn cơm xong, Chung Ý Thu gõ cửa kêu Vương Văn Tuấn, gõ vài lần mà không có động tĩnh gì.

“Chắc là đi thăm gia đình rồi, chừa cơm cho cậu ta là được,” Tiêu Minh Dạ nói.

Chung Ý Thu xì xà xì xụp ăn cả nửa bát mì, Tiêu Minh Dạ cán mì thật đều tay, sợi mì dai vừa ăn.

“Hôm nay đi thăm hỏi gia đình thế nào rồi?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

Chung Ý Thu không biết bắt đầu từ đâu, cũng không dám phát biểu ý kiến của bản thân, sợ bị hắn chê cười.

Tiêu Minh Dạ nhìn cậu, vùng da trắng nõn giữa đôi chân mày nhíu lại, đôi môi hồng hào chu ra hút mì sợi, rồi hắn lại nghĩ miên man tới hầu kết run rẩy uống nước lúc trưa.

“Trong nhà Viên Binh có tiền, lúc ba nó chết được bồi thường một ngàn đồng,” Tiêu Minh Dạ nói.

Chung Ý Thu khiếp sợ, “Vậy thì sao nó lại nói ông nội không có tiền chữa bệnh?”

“Tiền để ở trong ngân hàng, cô chú trong nhà thống nhất để dành tiền đó cho nó cưới vợ,” Tiêu Minh Dạ nói cứ như là chuyện rất bình thường.

Chung Ý Thu cảm giác cục nghẹn ở ngay yết hậu lúc ban trưa nay đã quay trở về.

“Cưới vợ sinh con là chuyện quan trọng với bọn họ,” Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của cậu nên không đành lòng, “Cậu cố gắng làm chuyện của mình rồi, đừng cưỡng cầu.”

“Nó mới có tám tuổi thôi hà, có chắc đó là ý muốn của nó không?” Chung Ý Thu bất bình.

“Trẻ con không có tư cách suy nghĩ,” Tiêu Minh Dạ lãnh đạm nói.

Ánh đèn mỏng manh trong phòng bếp chiếu sáng tấm lưng rộng của hắn, noi theo động tác đóng đóng mở mở của cơ bắp cánh tay, làm Chung Ý Thu nhớ tới bả vai nhỏ gầy run rẩy dưới cơn khóc của Viên Binh.

Cậu tự hỏi hồi còn nhỏ Tiêu Minh Dạ có từng chôn đầu vào ngực mà khóc như vậy không? Có phải lúc ấy đã hiểu làm trẻ con thì sẽ không có tư cách có ý tưởng không?

Chung Ý Thu đau lòng, không tự chủ được nhấc đũa gắp một miếng ớt xanh cho vào chén của Tiêu Minh Dạ.

“Ăn nhiều một chút.”

Tiêu Minh Dạ: “……”

Chung Ý Thu ảo não, mình đã làm gì vậy trời!

“Cái kia…… Nhiều đồ ăn quá, ăn không hết bỏ uổng……” Chung Ý Thu giải thích lung tung.

Tiêu Minh Dạ đứng lên, cầm chén dưa muối đặt ở trước mặt Chung Ý Thu, “Cậu không biết ăn cay à?”

Chung Ý Thu không ngờ hắn nhìn ra, vội vàng thanh minh, “Không phải, tôi chỉ không thích ăn ớt xanh thôi, còn lại đều ăn được hết.”

Chung Ý Thu vui sướng cắn miếng dưa muối, không biết lại nghĩ tới cái gì, ha ha cười rộ lên, “Anh hai thật là lợi hại!”

Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu.

“Ha! Sao anh biết hay vậy?”

“Anh hai ơi? Anh hai ời?”

.….

Làm phiền bằng miệng còn chưa đã, cậu còn chạm chân vào Tiêu Minh Dạ, một hai phải bắt người ta trả lời.

Tiêu Minh Dạ uống xong ngụm canh cuối cùng, buông chén đũa, duỗi người, duỗi cánh tay phải kẹp đầu người kế bên, xem cậu giống như con chim nhỏ sa đầu vào lưới kêu oai oái.

Nhân lúc chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đã ra ngoài, Chung Ý Thu bưng chậu ra sân sau đi tắm.

“Cùng ra sông tắm đi,” Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa mời.

Chung Ý Thu: “Tôi không thích tắm ở sông……”

Tiêu Minh Dạ đút tay ở trong túi quần, dựa vào cạnh cửa, nhìn cậu chằm chằm mà không nói lời nào.

“Cái kia…… Khụ…… chú Nghĩa nói nước sông rất sâu,” Chung Ý Thu bị ánh mắt đó ép bức.

“Sợ nước hả?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

“Có một chút.”

“Không cần sợ, không sâu đâu.”

“…… Người ra tắm sông đông lắm,” Chung Ý Thu rốt cuộc nói thật.

Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, “Trễ chút nữa rồi đi, không còn người.”

Tới 9 giờ, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu ra ngoài, chú Nghĩa bảo họ dắt theo Vượng Vượng ra đó tắm, con chó không thích nước, mà chú Nghĩa lại không giữ được nó, chỉ có Tiêu Minh Dạ trị được nó thôi.

Con sông nhỏ cách trường học khá gần, đi theo con đường ruộng cạnh trường là tới, cỏ dại cao tới cổ chân cào cào ngưa ngứa, Chung Ý Thu lại mang dép lê, rất nhiều lần bị trượt ngã.

Sông nhỏ không lớn, nằm ở dưới chân núi, Chung Ý Thu thấy nó thì vui quá, “A —— a —— a” lao xuống đó, Tiêu Minh Dạ cười ở sau lưng.

Trong đêm tối sông nhỏ an tĩnh đẹp đẽ, dòng nước dao động dưới ánh trăng sáng vô cùng động lòng người.

Chung Ý Thu chạy tới bờ sông thì không biết xuống ở đâu, liếc mắt sang bên cạnh thì thấy Tiêu Minh Dạ đã cởi hết đồ, chỉ còn mỗi quần lót thôi.

Chung Ý Thu nuốt nước miếng, thật sự không dời mắt được.

Thân thể của hắn vừa như con ngựa hoang chưa được thuần hóa, tiêu sái xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc cân đối, vừa như con mãnh thú đang săn mồi, tràn ngập nguy hiểm.

Ánh trăng dịu dàng vẫn không che nổi gương mặt nghiêm nghị, ngược lại càng khắc thêm vẻ anh tuấn.

Ngón tay của Tiêu Minh Dạ đặt ở góc quần lót, chợt nhớ ra có người ở bên cạnh, quay đầu sang thì phát hiện vẻ mặt ngốc nghếch của Chung Ý Thu đang nhìn mình chằm chằm.

Tiêu Minh Dạ đi qua bên chỗ cậu, một đôi chân dài màu đồng kích thích đôi mắt của cậu.

“Cái kia…… Anh hai……”

Bây giờ Tiêu Minh Dạ vừa nghe cậu gọi mình là anh hai thì có dự cảm xấu ngay, lo lắng tên nhóc này lại có ý tưởng xấu nào nữa.

“Tôi biết vì sao anh được gọi là anh hai rồi!” Chung Ý Thu phán một câu không thể hiểu được.

“Vì sao?”

“Có phải bởi vì cậu nhỏ của anh rất lớn đúng không?”

.….

A —— rầm —— rầm —— gâu gâu gâu



Tiêu Minh Dạ bế cậu lên ném vào vùng nước cạn, lại duỗi tay nhéo tai con Vượng Vượng đang xin tha bên cạnh, quẳng nó vào nước luôn.

Xong rồi hắn cũng nhảy xuống, mở ra cánh tay lực lưỡng bế eo Chung Ý Thu đang ngoi ngóp ở dưới nước lên.

Chung Ý Thu bị dọa không dám mở mắt, hét lớn thì nước sông lại tràn vào miệng, một khi bắt được Tiêu Minh Dạ thì có chết cũng không buông tay, ngón tay gắt gao cắm vào tay hắn, trồi lên phun nước vào mặt hắn.

Tiêu Minh Dạ cười ha ha, sang sảng thoải mái, gương mặt lạnh nhạt ngày thường giờ đây lại anh tuấn vô cùng.

Chung Ý Thu vốn định mắng hắn, nhất thời bị tràng cười đó hấp dẫn, trong lòng lại có chút vui mừng.

Trên đường trở về, Chung Ý Thu mang dép lê ướt nhẹp đi đường rất khó khăn, rất nhiều lần bàn chân xoạt ra ngoài dép lê, làm cậu bực tức ngồi xuống kéo dép lại.

Tiêu Minh Dạ đã lâu không có cảm giác thư thái như vậy, không biết vì sao hắn luôn muốn trêu chọc Chung Ý Thu, vốn dĩ hắn không thích chung đụng với người lạ, mọi người đều nói hắn rất khó gần, thật ra hắn cảm thấy mình không cần phải thân cận với người không quen biết mà thôi.

Với hắn mà nói, Chung Ý Thu vốn là một người xa lạ, nhưng tên nhóc này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng thật ra rất nghiêm túc, lại luôn là người nói ra những điều mà người khác không dám nói.

“Đi nhanh một chút, hai cái đùi dài để làm kiểng hả?!” Bị chọc tức một hồi, Chung Ý Thu cũng không còn khách khí nữa.

Tiêu Minh Dạ không hé răng, chỉ đi theo phía sau cười không ra tiếng.

Chung Ý Thu quay đầu liếc hắn.

Người này để vai trần, cơ bắp khỏe mạnh, lắc lư bước chân bừa bãi nhàn nhã, không nhanh không chậm đi tới.

Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới chuyện hai ngày trước, “Lúc anh không di dạy ra ngoài làm gì vậy?”

“Lơ xe, giao hàng, bảo đảm thái bình, tìm người lái xe.”

“Anh biết bảo đảm thái bình hả?”

“…… Đại khái có thể.”

“Vì sao anh dạy thể dục? Anh học thể dục à?”

“Không phải, chắc tôi chỉ biết dạy thể dục……”

“Anh học sư phạm à?”

“Không, cấp ba thôi.”

“Anh đi dạy được mấy năm rồi?”

“Chỉ dạy một năm, tốt nghiệp xong thì nhập ngũ.”

Chung Ý Thu phát hiện bữa nay người này vui vẻ lắm, hỏi gì đáp nấy luôn.

Cậu ấp ủ một chút, lại hỏi: “Vậy vì sao anh được gọi là anh hai?”

.….

“Này! Tôi hỏi anh đó! Anh đi nhanh như vậy làm gì! Từ từ đã!” Chung Ý Thu ở trong bóng đêm chạy như bay theo đuổi Tiêu Minh Dạ.

Chung Ý Thu cẩn thận nghiên cứu mấy ngày rồi, toán lớp 2 chủ yếu là củng cố kiến thức cộng trừ ở lớp 1, thêm vào đơn vị, cơ sở hình học, khó nhất có thể là bắt đầu dạy phép nhân cùng với giải đề toán cơ bản.

Một giáo viên từng dạy toán lớp 2 đã chỉ dẫn cậu rằng giáo viên dạy Toán lớp 2 nhất định phải hung dữ, phải kiểm tra bảng phép nhân cẩn thận, bảo đảm mỗi một học sinh phải nhớ kỹ, bằng không sau này lên lớp sẽ mất căn bản.

Bọn họ chuyên chọn giờ tan học tối để khảo bài, nhốt toàn bộ đám học sinh ở trong lớp, ai thuộc thì sẽ thả về, ai không thuộc thì ngồi học cho đến khi thuộc mới thôi.

Chung Ý Thu nhìn đủ rồi, cậu nhớ lại hồi mình học bảng phép nhân, giáo viên nghiêm khắc thật nhưng không có tàn nhẫn như vậy đâu.

Cậu thấp thỏm trong lòng, luyện trừng mắt với gương vài ngày liền.

Lớp học đầu tiên của cậu là tiết thứ hai sáng hôm sau.

Chuông học vào lớp vừa vang lên, cậu bước chân đi về lớp với một trái tim đập loạn.

“Chào các trò, thầy tên là Chung Ý Thu, các trò có thể gọi thầy là thầy Chung. Thầy rất vinh hạnh làm giáo viên dạy Toán cho các trò.”

“Năm nay, thầy sẽ cùng các trò học tập, thầy học toán lớp 2 đã là mười ba năm trước, thầy cũng hy vọng mười mấy năm sau, các trò vẫn dùng tới kiến thức học toán lớp 2 này.”

“Mọi người đã được học phép tính cộng trừ tới số 100 rồi đúng không, mục tiêu của chúng ta vào tháng đầu tiên là củng cố lại kiến thức, cuối tháng thầy sẽ ra bài kiểm tra, năm em đầu tiên đạt điểm cao sẽ nhận được một phần quà.”

“Giờ thì chúng ta mở ra trang đầu tiên……”

Rất nhiều năm sau, Chung Ý Thu có thể thuật lại rõ ràng câu nói lúc ấy của mình.

Trở lại văn phòng, Chung Ý Thu nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt mình, nhưng trong mắt vẫn không giấu được hưng phấn.

Tiết học rất thuận lợi, giữa chừng cũng không có quên từ, cũng không có ý nghĩ đứt đoạn, các bạn học sinh cũng rất nghiêm túc.

“Nhìn dáng vẻ giảng bài rất tốt đó ha,” Tiêu Minh Dạ ngồi ở đối diện âm thầm huýt sáo một tiếng.

Chung Ý Thu cẩn thận ở trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt hắn không có một chút cố kị, đôi mắt rực rỡ lung linh đáp lại hắn, “Cũng được.”

“Thầy Chung ơi, trưa hôm nay chúng ta ra ngoài một chuyến đi,” Lý Hoành Phi đi qua nói.

“Còn tới nhà Viên Binh à?” Chung Ý Thu nhớ tới Viên Binh hôm nay vẫn chưa tới báo danh.

“Không tới nhà trò ấy nữa, nếu chiều nay còn chưa tới, thì tối nay chúng ta lại tới, về tối cũng tiện cho thầy,” Lý Hoành Phi đáp, rồi thở dài chống bàn nói, “Trưa nay chúng ta tới nhà Lý Vân Hoàn, nhà học sinh này cứng đầu lắm, tối hôm qua tôi nói khô cả miệng mà vẫn không ăn thua.”

“Ừ,” Chung Ý Thu đáp ứng.