Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 163: Không chỗ dung thân




Chuyện làm mọi người hưng phấn nhất chính là tăng tiền lương, tin tức này đã truyền đi từ đầu năm cho tới tận bây giờ, các giáo viên từ hưng phấn chờ mong cho đến thất vọng hoài nghi, hôm nay rốt cuộc cũng có tin tức chính xác rồi.

Mỗi tháng sẽ tăng năm đồng rưỡi, không tính là nhiều nhưng đủ để cho mọi người vỗ tay hoan hô, tuy đó không phải do hiệu trưởng Thẩm ra tiền, nhưng do hắn tuyên bố, nên làm mọi người có thêm ấn tượng với hắn.

Chung Ý Thu thầm tính toán lên kế hoạch tháng sau phát tiền lương sẽ dùng vào đâu, phải cho Tiêu Minh Dạ mua hai bộ quần áo mới, rồi mua cái quạt điện cho chú Nghĩa, còn có mua một cái TV mới……

Chuyện tốt thứ hai chính là cuối cùng cũng có thêm giáo viên mới, hiệu trưởng Thẩm vốn dạy Toán học, hắn có thể tiếp nhận môn Toán lớp Một mà Chung Ý Thu đang dạy, còn giáo viên lớp bốn, năm, sáu mỗi người đã mang ba, bốn lớp rồi, nếu có giáo viên mới gia nhập, thì mọi người mới có thể thở phào.

Hiệu trưởng Trịnh hoàn toàn chinh phục mọi người, không phải bởi vì hắn mang đến người, mà quan trọng nhất là mang đến tiền.

Phòng học cổ xưa cũ kỹ, thêm mấy trận mưa to nữa chắc là không trụ vững được, bên trên cuối cùng cũng đồng ý chi ngân sách, nhân lúc nghỉ hè tu sửa phòng học.

Hắn thông báo hoàn chỉnh làm cả văn phòng ngây ngẩn cả người, nhất thời không ai dám hé răng, vì thật sự quá kinh ngạc.

Hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa từ ba năm trước đã bắt đầu gửi báo cáo, văn kiện viết một phần lại một phần, giày của hiệu trưởng Trịnh đã mòn đế vài đôi, mà không hề có một chút động tĩnh nào, mỗi lần đều à ơi mà không cho thời gian chính xác.

Không ngờ Thẩm Tân Kiều giải quyết một lượt, không phải đồng ý ngoài miệng, mà mang theo tiền mặt chi ngân sách tới thật.

Mỗi người có một tâm tư khác nhau, nhưng nói gì thì nói đã gặp được chuyện tốt thì trên mặt ai cũng treo một nụ cười vui vẻ.

Chung Ý Thu cũng khó nén vui vẻ, tăng tiền lương, tu sửa phòng học, với cậu mà nói đều là chuyện tốt đẹp cả.

Buổi tối ở sân nhà Lục Tử làm tiệc rượu khởi công, mấy ngày hôm trước Viên Lão Hổ đã dẫn người lên núi dựng lều, vì nhóm thầy thợ từ nơi khác đến sẽ lên đó ở.

Kiến trúc chùa miếu được làm bằng gỗ, Chu Luật Thư mời tới một đoàn nghệ nhân điêu khắc gỗ rất nổi tiếng, Lục gia ban, nhà năm đời làm thợ mộc.

Có thể người khác không biết, chứ nhà Lục Tử cũng là thợ mộc, hắn vừa nghe Lục gia ban là kích động đến run rẩy, hồi còn trẻ ông nội của hắn đã muốn đến Lục gia ban để bái sư học nghệ, nhưng không có điều kiện, đến cuối cùng trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất của ông, đến già mà vẫn nhắc với Lục Tử hoài.

Trừ bỏ công trình kiến trúc, Lục gia ban chỉ tới tám sư phụ, trưởng đoàn hơn 50 tuổi, dáng người không cao nhưng vô cùng xốc vác, vừa nhìn là biết đây là người thủ nghệ đầy mình. Làm trưởng đoàn, ông không chỉ không có tư thế mà còn khá hòa đồng, không nói gì nhiều nhưng khi nói hay chêm thêm động tác để chọc cười.

Lục Tử chân chó ngồi xổm ở bên cạnh ông, trưởng đoàn Lục nói với hắn câu nào là hắn liền hưng phấn đỏ mặt tía tai.

Quản lý của Lục gia ban ngày thường là con gái của trưởng đoàn, trước kia mọi người đều gọi là cô Lục, bởi vì lục với sáu cùng khẩu âm, nên dần dà gọi thành cô Sáu luôn.

Cô khoảng 25-26 tuổi, gương mặt khá giống với trưởng đoàn, cao hơn 1m7, có thể là làm việc ngoài trời quanh năm, nên có làn da bánh mật, cột tóc đuôi gà, dáng vẻ giỏi giang, lớn lên không tính là xinh đẹp nhưng có một đôi mắt đen láy, nổi bật trong đám người.

Loại hình này rất hiếm thấy, Chung Ý Thu bị cô hấp dẫn, ánh mắt không tự giác đuổi theo chuyển động của cô, Vương Văn Tuấn ở bên cạnh khuyến khích, “Có phải để ý người ta rồi không, tôi đi hỏi thăm giúp nhé?”

Chung Ý Thu xấu hổ buồn bực nói: “Đừng nói bừa, tôi thấy cô ấy giỏi giang thôi mà, con gái cũng làm thợ mộc được hả?”

“Vừa nãy bọn họ nói chuyện phiếm tôi có nghe hết rồi, cô ấy quản lý chuyện lớn chuyện nhỏ trong đoàn, là người có tay nghề, vẽ màu hoạ tiết trong chùa chiền.” Vương Văn Tuấn nhỏ giọng nói.

“Lợi hại vậy á!” Chung Ý Thu khen tự đáy lòng, đây là nghệ thuật gia đó nha.

Bị cô hấp dẫn không chỉ có Chung Ý Thu, mà còn có Lục Tử. Đoàn người vừa tới là Lục Tử đã chạy theo đuôi trưởng đoàn rồi, chờ Chu Luật Thư giới thiệu xong, hắn đã bị cô Lục hấp dẫn, lời nói cử chỉ của cô mang theo khí phách, lúc cười rộ lên mang theo khéo léo nhàn nhạt tự nhiên, đôi mắt sáng ngời như viên trân châu đen, làm mọi người bội phục nhất chính là bản lĩnh và tay nghề điêu luyện của cô!



Lục Tử thầm nghĩ, cô ấy là cô Lục, mình là Lục Tử, vậy có phải là duyên trời định rồi hay không.

Cô Lục cao gần bằng Lục Tử, nhưng vậy là đã cao với con gái lắm rồi, nhìn thấy chàng trai mặt búp bê ở phía đối diện giương mắt nhìn mình chằm chằm, thì cảm thấy khá dễ chọc, nên cười cười thân thiện.

Lục Tử nháy mắt toàn thân tê rần.

Tiêu Minh Dạ làm như không thấy, đợi bọn họ tới chỗ ngồi thì mới đẩy vai Lục tử, nói: “Thu liễm chút đi.”

Chung Ý Thu cũng nhắc nhở theo, “Mau ngậm miệng lại, lộ ra thiếu răng rồi kìa.”

Lục Tử lập tức giơ tay che miệng lại.

Vì mở tiệc, Chu Luật Thư hào phóng trực tiếp chở nửa xe bia lại đây, người làm việc sảng khoái, mỗi người cầm một chai, cô Lục là một nữ trung hào kiệt, cầm một chai kính Chu Luật Thư trước rồi kính Tiêu Minh Dạ sau, nói cha cô không thể uống rượu nên cô thay thế, cảm ơn hai người đã tín nhiệm, hy vọng hợp tác thuận lợi.

Chung Ý Thu thật sự quá thích cô gái này, cậu không phải là người hướng ngoại, lần đầu tiên lấy hết can đảm chủ động, cầm lấy ly rượu kính cô, “Lục gia ban ai cũng tài giỏi, có thể mời được mọi người thật là quá vinh hạnh.”

Vừa rồi đã giới thiệu qua, cô Lục biết cậu là bạn thân của Tiêu Minh Dạ, giáo viên tới từ thành phố, chỉ là một bàn đàn ông đen sì, mà cậu ngồi ở giữa giống như gấu đen trộn lẫn với mèo trắng, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu, cô thầm nghĩ ngộ nghĩnh thật mà không nói, nhướng mày cười cười cầm lấy ly rượu uống.

Vương Văn Tuấn trộm đẩy Lục Tử, “Mau nắm lấy cơ hội.”

Lục Tử nghẹn đỏ mặt, “Không được, tôi nói chuyện lọt gió.”

“Không tiền đồ!” Vương Văn Tuấn mắng, “Vậy đừng nhìn người ta nữa, tròng mắt sắp rớt ra rồi kìa!”

Tiêu Minh Dạ nhìn Lục Tử một cái, nói, “Trưởng đoàn Lộ này, tôi có chuyện muốn nhờ ngài, nhà Lục Tử cũng là thợ mộc ba đời, tôi muốn để cậu ta lên núi làm việc cùng, ngài xem được không?”

Mẹ Lục Tử đang bưng mâm đồ ăn lên, nghe thấy hắn nói như vậy thì vội xen mồm nói, “Không hay đâu, tay nghề của bọn tôi không dám làm việc cùng với mọi người, đừng làm trễ việc của người ta!”

Trưởng đoàn Lộ cười cười với bà, nói: “Tay nghề chẳng phân biệt tốt xấu.”

Nói xong ông lại nghiêng đầu nhìn về phía cô Lục, hỏi: “Con xem được không?”

Cô Lục mang một cái đồng hồ màu xanh lá đậm, dưới ánh trăng sáng ngời như đá quý, lẽ ra người sống dựa vào tay nghề sẽ không mang trang sức, nhưng cô là quản lý, đeo đồng hồ để tiện xem thời gian.

đồng hồ ngọc lục bảođồng hồ ngọc lục bảoCô tùy tay sờ đồng hồ, nhìn về phía Lục Tử hỏi, “Làm việc cùng bọn tôi thì phải làm theo quy củ của bọn tôi, anh chấp nhận chứ?”

Lục Tử luôn nhắc nhở bản thân “Đừng lộ răng, đừng lọt gió”, thấy cô nhìn mình nói chuyện, thì hồi hộp cắn cả đầu lưỡi, vội hít sâu đáp, “Loạn ý…… Loạn ý……”

.….

Chung Ý Thu hận không thể dùng đôi tay che mặt lại.

Tối nay chú Nghĩa không tới, hiệu trưởng Thẩm vừa tới còn chưa quen thuộc, không tiện mời hắn tham dự, nên chú Nghĩa ở nhà với hắn.

Khi ba người bọn họ về tới ký túc thì hai người còn chưa ngủ, ngồi ở trong sân uống trà nói chuyện phiếm, ánh trăng tỏa sáng biến mặt sân thành mặt hồ, hai người bọn họ phảng phất như là đang nhàn nhã dạo chơi thuyền ở trên hồ vậy.



Ngày mai Tiêu Minh Dạ sẽ dọn lên núi, bọn họ ở bên nhau một thời gian dài như vậy, giờ lại đột nhiên tách ra, làm Chung Ý Thu có chút khó chịu.

Cậu tính đêm nay ngủ sớm một chút, cậu có quá nhiều ý tưởng muốn nói cho Tiêu Minh Dạ nghe, nên muốn ôm hắn nói nhỏ.

Hiệu trưởng Thẩm gọi cậu lại, “Thầy Chung, tâm sự đi.”

Chung Ý Thu không tình nguyện, mà vẫn thành thành thật thật ngồi xuống.

Chú Nghĩa ở một bên không nói lời nào, hai người bọn họ như là đã bàn bạc xong rồi, hiệu trưởng Thẩm nói: “Thầy Chung, tôi muốn bàn với cậu chuyện này, hiện giờ cậu dạy hai lớp, tôi cũng dạy Toán cho nên có thể dạy giúp cậu.”

Chung Ý Thu gật gật đầu, “Tôi dạy Toán lớp 2, anh có thể lấy lớp 1.”

Thẩm Tân Kiều im lặng nửa phút, nói: “Ý tôi là nhận hết cả hai lớp.”

Chung Ý Thu vốn có chút thất thần, nghe xong lời này liền lộp bộp trong lòng một chút, nhanh chóng nghĩ, có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn đuổi việc tôi à?

Mặt cậu không giấu được chuyện gì, Thẩm Tân Kiều liếc mắt một cái đã nhìn ra, cười khẽ một chút nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi muốn sắp xếp cho cậu dạy một môn khác thôi.”

Chung Ý Thu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Môn gì vậy? Tôi học Vật lý nên dạy Toán thích hợp với tôi nhất.”

“Tôi muốn cậu dạy tiếng Anh, cho toàn trường.”

Chung Ý Thu cào cào quần, nhíu mày nói: “Chính là trường tiểu học không có chương trình dạy tiếng Anh, cũng không có sách giáo khoa.”

Thẩm Tân Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể hoàn toàn thả lỏng, nói: “Tôi có thể làm sách giáo khoa.”

Chung Ý Thu không rõ, “Trường học ở nông thôn, đến cấp hai mới có lớp tiếng Anh, bây giờ mà học là học sách của cấp hai, đến lúc đó lại học thêm một lần, có ý nghĩa không?”

Chú Nghĩa cảm thấy giọng của cậu không tốt lắm, tính nhắc nhở thì bị Thẩm Tân Kiều ngắt lời, hỏi: “Thầy Chung, vì sao cậu muốn làm giáo viên?”

Chung Ý Thu lần đầu tiên bị hỏi thẳng như vậy, phản ứng đầu tiên là tôi có muốn làm giáo viên đâu, nhưng lập tức tỉnh táo lại —— không đúng, mình đã sớm quyết định làm giáo viên rồi mà, nguyên nhân vì sao thì đúng là cậu không nghĩ tới.

Thẩm Tân Kiều đợi cậu nửa phút, Chung Ý Thu vẫn không cho đáp án, nên hắn nói tiếp: “Người xưa có nói, làm thầy giáo là truyền đạo, là hướng dẫn, là giải thích nghi hoặc. Có lẽ cậu không biết lý do vì sao mình làm thầy giáo, nhưng ở vị trí của cậu, thì phải nghĩ kỹ, đối mặt với mỗi một học sinh, thì cậu sẽ giảng cái gì, hướng dẫn ra sao, hay là giải thích nghi ngờ thế nào?”

Chung Ý Thu bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, cậu chưa bao giờ cẩn thận tự hỏi vấn đề triết học này, chỉ nghĩ làm tốt mỗi một việc, phụ trách từng đứa học sinh, giảng bài thật tốt là được rồi.

Thẩm Tân Kiều nói tiếp: “Hai người đều biết học sinh ở nông thôn đi ra ngoài rất khó, nhưng mà khó ở chỗ nào? Có quá nhiều nguyên nhân, nhưng không thể bởi vì khó mà lảng tránh, cần phải giải quyết ngọn nguồn. Căn cứ vào tình hình tôi nghiên cứu mấy năm qua mà nói, tiếng Anh là môn mà 80% học sinh nông thôn yếu nhất, bọn họ bởi vì phát âm quê mùa nên bị cười nhạo, bởi vì chỉ biết học bằng cách thuộc lòng mà bị đào thải, bởi vì thất bại liên tiếp mà từ bỏ.”

Chung Ý Thu nhấp nhấp miệng, đột nhiên có chút không chỗ dung thân.

Thẩm Tân Kiều nhìn ra cảm xúc không tốt của cậu, cầm mấy quả nho đưa cho cậu, Chung Ý Thu nào có tâm tư để ăn, cầm chúng ở trong tay.

“Thầy Chung, cậu giống với người ta sao? Không giống! Cậu là người từng học đại học, cậu đã từng lên núi cao, gặp qua nhân sinh cao rộng, chuyện cậu phải làm không phải là dạy tốt Toán học lớp 2, mà là dốc hết toàn lực để giúp đỡ bọn nhỏ lên tới được đỉnh núi.”

Giọng điệu của Thâm Tân Kiều cũng không có kích động, bình đạm như đang nói chuyện phiếm ngày thường thôi, nhưng mỗi một chữ mà hắn nói như một cây búa nặng trăm cân, từng nhát đập vào trong lòng Chung Ý Thu, như tiếng trống trận đinh tai nhức óc.