Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 170: Cãi nhau




Phần lớn thời gian Chung Ý Thu rất lanh trí, cậu thấy chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ cho nhau ánh mắt, ngại người nhiều nên cậu giả vờ không thấy gì, nhưng trong lòng sắp tràn ngập một quyển mười ngàn chữ gì vậy gì vậy rồi.

Vốn tưởng rằng Tiêu Minh Dạ sẽ nói cho cậu nghe, vậy mà thằng cha này không nói một câu nào hết, Chung Ý Thu muốn hỏi mà bỗng nhiên có chút lo lắng, thầm cân nhắc, dù có là người yêu thân thuộc nhất, thì sẽ có bí mật nào không nên nói ra hay không?

Cho đến nửa tháng sau, cậu mới hiểu được cái nhìn của hai người họ có bí hiểm gì.

Nhưng giữa chừng đã xảy ra một sự kiện, làm Chung Ý Thu tức giận rất lâu, không muốn nói chuyện với Tiêu Minh Dạ.

Hai người bọn họ từ lúc mới quen cho tới khi yêu nhau, lần đầu tiên cãi nhau!

Vốn là một sự kiện rất nhỏ thôi, cách huyện không xa có một phòng khám Trung Y rất nổi tiếng, ba đời làm nghề y, phòng khám là ba tầng lầu bốn cọc chắc chắn ở ven đường quốc lộ, vô cùng khí phái.

Chủ phòng khám ở thế hệ hiện giờ là Trương Lăng Phong, thi đậu đại học Y, sau khi tốt nghiệp không ở lại làm việc ở bệnh viện thành phố mà trở về kế thừa gia nghiệp, chuẩn bị phát triển phòng khám Trung Y của gia đình trở thành bệnh viện Trung Y.

Phương Khoản Đông am hiểu châm cứu, chuyên môn không khác gì với bác sĩ Trung Y, cho nên tuy ở khá gần, nhưng bọn họ không chỉ không thành đối thủ cạnh tranh mà còn kết thành bạn bè nữa. Y có tay nghề tốt, nên Trương Lăng Phong tới mời rất nhiều lần, hy vọng y có thể tới bệnh viện của gia đình mình để ngồi khám, Phương Khoản Đông mở Y Quán khẳng định là không muốn đi, nhưng vẫn ủng hộ sự nghiệp của hắn.

Trương Lăng Phong là người từng học đại học, có tư tưởng có kiến thức, muốn xây dựng bệnh viện Trung Y hiện đại hoá một chút, hơn nữa các phương thuốc và giấy tờ nghiên cứu từ thời tổ tiên để lại đều là bằng giấy, rất dễ mất cũng như bất lợi cho việc nghiên cứu, nên hắn mua cái hai máy vi tính dùng để chuyển mấy tư liệu quý giá này vào máy để bảo quản.

Hắn tính tự mình làm, sửa sang một hồi thì mới phát hiện lượng công việc quá nhiều, hắn lại bận chuyện khác nên không có quá nhiều thời gian, tính toán mời người rành công nghệ tới làm giúp mình, nhưng ở nơi huyện thành nhỏ bé này, không dễ tìm người biết làm, hỏi thăm đã lâu cũng chưa tìm được một người thuần thuộc máy tính.

Phương Khoản Đông đề cử Chung Ý Thu, Trương Lăng Phong chưa từng gặp qua Chung Ý Thu, mà chỉ nghe nói cậu là người thành phố, từng học đại học, thì đồng ý luôn, hơn nữa hắn biết người tài giỏi như vậy khó kiếm lắm, nên trả lương khá cao, một ngày phát mười đồng tiền, dự tính lượng công việc trong một tháng thì kiếm được 300 đồng tiền.

Chung Ý Thu mừng rỡ đến nhảy cẫng, luôn miệng đồng ý với Phương Khoản Đông ở trong điện thoại, nói ngày hôm sau sẽ đi thử việc.

Cúp điện thoại xong thì cậu chạy chậm một đường lên núi, muốn đem tin tức tốt này nói cho Tiêu Minh Dạ.

Kết quả Tiêu Minh Dạ không chỉ không ủng hộ, mà còn dở chứng, nói cái gì cũng không cho cậu đi.

Chung Ý Thu trước kia có nghe người khác nói, anh hai Tiêu dữ thế nào, ác ra sao, lại hay bướng, nhưng cậu chưa từng thấy qua, Tiêu Minh Dạ tuy có đánh nhau, nhưng sẽ không chủ động khi dễ người, tuy lúc nào cũng sầm mặt ít nói, nhưng chưa từng thấy hắn giở trò chơi ai.

Hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến nên đã khiến Chung Ý Thu tức giận đến bốc khói.

Cho dù có nói thế nào thì Tiêu Minh Dạ vẫn giữ nguyên ba chữ —— không được đi! Gặng hỏi thì hắn nói là có 300 đồng thôi mà, không cần Chung Ý Thu đi làm việc, ở nhà ngốc là được, không muốn ngốc thì ra ngoài du lịch đi.

Chung Ý Thu hết cách, hỏi ngược lại: “Tiền đâu ra mà đi du lịch? Có phải việc gì cực nhọc đâu, mỗi ngày ngồi đánh chữ, một tháng là có thể kiếm được 300 đồng tiền, tìm đâu ra công việc tốt vậy chứ!”

Tiêu Minh Dạ ngồi ở trên giường, đặt tay ở trên đùi, đen mặt nói: “Không cần em lo chuyện tiền nong, anh đã nói rồi, em theo anh, không phải để em làm việc kiếm tiền.”



Chung Ý Thu tức muốn hộc máu, cậu biết chủ nghĩa đàn ông của thằng cha này lại phát tác, nhưng đây là hoàn toàn không nói lý, cậu nhẫn nại giải thích, “Em là một người đàn ông có tay có chân có năng lực kiếm tiền, không thể cứ ngồi ngốc ở nhà để anh đem tiền về nuôi, huống hồ dù không phải vì tiền, thì em cũng muốn đi làm việc này, đã lâu không đụng vô máy vi tính, nên em muốn tìm lại kiến thức.”

“Nếu em muốn máy vi tính, thì anh sẽ mua cho em một bộ.”

“A ——” Chung Ý Thu phát hiện không thể nói chuyện với hắn, “Máy vi tính thì có liên quan gì ở đây! Anh hai anh tỉnh táo lại giùm em cái đi! Mỗi sáng em đi, buổi tối trở về, một chút cũng không mệt, ở nhà không có việc gì làm, tại sao anh không cho em đi làm?!”

Tiêu Minh Dạ cao 190 cm, mặt đen thui, vững vàng ngồi ở mép giường như một con sư tử đang giận dữ, hắn giương mắt nhìn Chung Ý Thu, mặt không có biểu tình gì nói: “Em ngoan một chút, không cần em đi kiếm một chút tiền này.”

Chung Ý Thu bực bội, hét lên: “Em phải đi!”

Tiêu Minh Dạ thở hổn hển, lấy ra điếu thuốc ngậm, sờ tìm bật lửa ở trên giường vừa nói: “Anh nói không được đi là không thể đi, em đi lần nào là anh đi bắt về lần đấy.”

Chung Ý Thu hoàn toàn trở mặt, ném xuống một câu liền xoay người đi ra ngoài, “Em phải đi! Anh có bản lĩnh thì đánh gãy chân em đi!”

“Quay về đây!” Tiêu Minh Dạ ở sau lưng bực bội kêu lên, mà không đuổi theo.

Chung Ý Thu giận cả đêm không ngủ ngon, khi trời sắp sáng thì đã ra quyết định, Tiêu Minh Dạ không tới khóc lóc thảm thiết xin lỗi xin tha, thì cậu sẽ không nói với hắn một tiếng nào, xe bán tải để ở trên núi, Chung Ý Thu ngại lên đó lấy, nên sáng hôm sau lấy xe máy đi. Trương Lăng Phong lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng hai người rất hợp nhau, Chung Ý Thu sửa sang vài phần hồ sơ để thử việc, Trương Lăng Phong rất vừa lòng, nên quyết định ngay vào lúc ấy luôn, mười ngày sẽ trả lương một lần, bao kèm cả cơm trưa, nếu một tháng không sửa sang xong thì kéo dài thêm, không cầu tốc độ, chỉ cần hoàn chỉnh.

Chung Ý Thu làm mấy ngày rất vừa lòng, cậu thích quá trình chỉnh sửa này, hơn nữa phát hiện y thuật Trung Y và phương thuốc cổ truyền đều vô cùng bác đại tinh thâm, rất nhiều nội dung thậm chí đề cập đến phạm trù tâm lý học nữa, là gia tài quý giá mà tổ tiên đã tích trữ được.

Điều không vui duy nhất chính là Tiêu Minh Dạ vẫn luôn không tới xin lỗi, có mấy lần ở trên núi làm món ngon, hắn đặc biệt đưa xuống cho mọi người ăn, mà không nói với Chung Ý Thu câu nào cả.

—— còn giận à? Dựa vào đâu chứ? Tôi mới giận đây nè!

Chung Ý Thu bực bội ăn sạch đồ ăn.

Lần đầu tiên lãnh 100 đồng tiền tiền lương, buổi tối tan tầm cậu cố ý chạy lên trên núi, giơ tiền khoe trước mắt Tiêu Minh Dạ, sau đó không đợi hắn nói chuyện, đặt tiền vào tay hắn rồi bỏ đi.

“Em về đây cho anh!” Tiêu Minh Dạ đứng ở phía sau kêu, Chung Ý Thu không để ý tới hắn, nghĩ thầm kêu tôi về là tôi về à? Lần này anh không quỳ xuống cầu xin, thì tôi mới không tha thứ cho anh!

Sau mấy ngày mưa to, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, công trình tu sửa trường học cơ bản hoàn thành, hiệu trưởng Thẩm về nhà, trong ký túc chỉ còn Chung Ý Thu và chú Nghĩa. Ngày mưa, công trình trên núi cũng ngừng, Chung Ý Thu còn tưởng Tiêu Minh Dạ sẽ trở về đây ngủ, mà không ngờ tới thằng cha này không hề lộ diện cả hai ngày nay.

Chung Ý Thu có hơi lo lắng, náo loạn đã nhiều ngày như vậy khiến cậu nhớ Tiêu Minh Dạ, cơn giận đã tiêu tan rồi, nhưng bây giờ làm sao để hạ mình đây? Nghĩ nghĩ cậu lại buồn bực.

Sau nửa đêm thì trời hết mưa, cậu lăn qua lộn lại ngủ không được, giữa chừng có rất nhiều lần ngồi dậy mang giày, muốn đi lên núi tìm Tiêu Minh Dạ, rồi lại hận bản thân không biết cố gắng, đá giày ôm chăn bực bội lăn lộn ở trên giường.



Trong sân vang lên tiếng chó sủa, tiếng sủa non nớt của Tiểu Hoa mang theo chút sợ hãi, Chung Ý Thu xoay người ngồi dậy, cúi đầu tìm đôi dép lê vừa nãy đá ra xa trên mặt đất, còn chưa tìm được thì nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên của mình.

Hình như là giọng của Tiêu Minh Dạ, cậu thầm đắc ý hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ hỏi: “Anh tới làm gì?!”

“Mở cửa.” Giọng của Tiêu Minh Dạ có chút dồn dập.

Chung Ý Thu tìm không thấy giày, đi chân trần chạy tới mở cửa ra.

Tiêu Minh Dạ mặc nguyên cây đen, trong đêm tối chỉ thấy bóng dáng của hắn, cửa vừa hé mở là hắn ôm một cái hộp tiến vào.

Chung Ý Thu mở đèn, nhìn thoáng qua cái hộp trên mặt đất rồi lập tức hô ra tiếng, “Kính viễn vọng! Là kính viễn vọng! Anh tìm ở đâu ra vậy!”

Khóa hộp đã bị cạy ra, cậu nhào qua mở hộp, lật lật tìm thì thấy thiết bị bên trong không thiếu một cái nào, Chung Ý Thu thiếu chút nữa là bật khóc, ôm cái hộp ngẩng đầu hỏi lại một lần, “Anh tìm ở đâu ra vậy?”

Tiêu Minh Dạ không trả lời, duỗi tay vào túi quần móc ra một món đồ, bàn tay duỗi đến trước mắt cậu thì chậm rãi mở ra.

Là đồng hồ hoa mai của cậu!

Chung Ý Thu vươn tay cầm lấy, không ngừng chà lau bằng lòng bàn tay của mình, khi bị trộm cậu không cảm thấy đau lòng, mất mà tìm lại được lại nổi lên nước mắt.

Tiêu Minh Dạ từ sau lưng quần rút ra một cái gói nhét vào dưới nệm giường, Chung Ý Thu không đợi hắn cất xong, một phen đoạt lấy, nắm con dao nặng trĩu không dài không ngắn ở trong tay!

Cậu sợ tới mức tim đập nhanh loạn xạ, vội hỏi nói: “Anh làm gì rồi? Có phải xảy ra chuyện rồi hay không?”

Tiêu Minh Dạ đoạt lại con dao ném ở trên giường, ôm lấy cậu an ủi nói: “Không sao, anh đi tìm ăn trộm đòi lại đồ.”

“Là ai?”

“Em rể của Viên Vinh Cử, trâu nhà Viên Binh cũng do gã trộm.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.

Khi Viên Binh nhận ra gã, Chung Ý Thu liền đoán được đồ của bọn họ cũng do nhóm người này trộm, chỉ là không ngờ quả nhiên họ có gan lớn quá, Viên Vinh Cử có biết hay không? Có tham dự vào không?

“Sao anh biết là gã làm?” Chung Ý Thu hỏi.

“Lần trước chú Nghĩa đi ăn tiệc thấy gã đeo đồng hồ của em.”

Chung Ý Thu há to miệng, trong lòng ghê tởm nói không ra lời.