Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 187: Thiên đường chốn nhân gian




Nếu không phải cậu chủ động hỏi, thì thật đúng là Tiêu Minh Dạ không biết nên đề cập như thế nào nữa. Sinh nhật năm ngoái của Chung Ý Thu, bọn họ mới vừa nhận thức không bao lâu, đánh bậy đánh bạ tặng một lon đồ hộp cùng một lon kẹo mạch nha, năm nay thì hoàn toàn khác xưa, mấy tháng trước hắn đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.

Hiếm khi được nghỉ một ngày, mà Chung Ý Thu không biết nên đi đâu chơi, ăn bữa sáng xong chờ những người khác đi dạy hết, còn cậu buồn đầu nhốt ở trong phòng không biết đang nghiên cứu cái gì.

“Làm gì vậy?” Tiêu Minh Dạ rửa chén xong tiến vào hỏi cậu.

Từ sau khi bị thương, Chung Ý Thu không cho hắn làm bất cứ việc gì, đến cả kem đánh răng cũng chuẩn bị sẵn, chỉ thiếu đánh răng giúp hắn thôi, nhưng hôm nay đặc biệt, nói gì cũng không thể để thọ tinh làm việc nhà được.

“Vương Văn Tuấn tặng em một cái máy chơi game.” Chung Ý Thu không ngẩng đầu lên, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời.

“Khoan chơi đã, ra ngoài với anh.” Tiêu Minh Dạ nói.

Chung Ý Thu lập tức ném máy chơi game, nhảy lên người hắn như khỉ con, “Đi xem quà sao?”

Tiêu Minh Dạ có chút xấu hổ, nắm sau cổ cậu bất đắc dĩ nói, “Ra ngoài sẽ biết.”

Chung Ý Thu chuẩn bị mở cửa thì hắn lại nói: “Em thay quần áo đi.”

“Thay quần áo làm gì, bộ này sạch mà.” Chung Ý Thu lôi kéo quần áo nói.

Tiêu Minh Dạ mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ mới mà chị gái nhờ chú Nghĩa mang về, ném cho cậu nói: “Mặc cái này.”

Chung Bạch Lộ sa vào hố tình yêu, nên nhìn đâu cũng thấy màu hồng, mua cho Chung Ý Thu cái áo hoodie cũng màu hồng phấn nốt, Chung Ý Thu lần đầu thấy nó thiếu chút nữa đã bị lóe mù mắt.

“Không mặc đâu……” Cậu xấu hổ.

Tiêu Minh Dạ không cho cậu phản kháng, trực tiếp cởi cái áo cậu đang mặc ra thay bằng cái áo mới vào.

“Anh làm gì! Em không muốn mặc cái này!” Chung Ý Thu giãy giụa không muốn.

Cái áo hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng ngần của cậu, cộng với mái tóc rối loạn cùng cái trừng mắt tức giận, như là hồ ly quyến rũ người trên nền tuyết trắng, làm Tiêu Minh Dạ yêu thích không buông tay, ôm cậu vào lòng xoa tới xoa lui.

Chung Ý Thu một chút cũng không vui, tránh cái ôm của hắn, oán giận nói: “Mặc đồ gì anh cũng quản! Em thấy Lục Tử nói quá đúng, anh chính là coi trọng em trắng, nếu ngày nào đó em ngăm đen, thì có phải anh không thích em nữa không?”

Tiêu Minh Dạ cười khẽ, “Đen lẫn hồng nhạt cũng đẹp.”

(BlackPink in your area!)

“Cút đi!” Chung Ý Thu trợn mắt.

Ở trong phòng náo loạn một hồi, khi ra cửa đã 9 giờ, Tiêu Minh Dạ cũng không nói đi đâu mà trực tiếp lái xe lên núi.

Chung Ý Thu nghĩ thầm, chắc là dược liệu gieo trồng trên núi có tiến triển, Tiêu Minh Dạ muốn chia sẻ niềm vui này với mình xem như là quà tặng đi.

Không ngờ là họ không tới chỗ trồng dược liệu, chạy qua hai triền núi thì dừng lại, Tiêu Minh Dạ kêu cậu xuống xe, Chung Ý Thu nhìn nhìn chung quanh gì cũng không có, đoán không ra hắn đang bán cái nút gì, “Tới chỗ này làm gì?”

“Không ở nơi này.” Tiêu Minh Dạ ngừng xe ở chân núi, kéo tay cậu đi lên sườn núi.

Chung Ý Thu không kìm nén được lòng hiếu kỳ, vẫn luôn truy hỏi, “Rốt cuộc là cái gì? Ở trên núi sao?”

Tiêu Minh Dạ lại rất có kiên nhẫn, cũng không trả lời cậu, ngồi xổm xuống nói: “Cõng em.”

Chung Ý Thu bò lên lưng, hôn lên sườn mặt và vành tai của hắn rồi đứng lên, “Không cần, leo núi mà còn đi không nổi thì em có còn là đàn ông không?”

Núi nhỏ không tính là quá cao so với mặt nước biển, nhưng là một tòa hợp với một tòa liên miên trập trùng, bò lên trên đỉnh núi cũng mất cả nửa giờ, Chung Ý Thu xấu hổ kêu hắn dừng.

Tiêu Minh Dạ cũng chính là thương cậu mà không biết làm sao, hận không thể mỗi ngày giấu ở trong ngực.



Tuy không cõng nhưng nắm tay dọc cả đường đi, Chung Ý Thu được hắn dẫn dắt tựa hồ không phí nhiều sức lực bước lên đỉnh núi.

Tiêu Minh Dạ không mất nhiều sức, dẫn cậu lên chỗ cao nhất rồi chỉ vào dưới chân núi nói: “Ở nơi đó.”

Ở giữa hai ngọn núi có một mảnh đất trống khá rộng lớn, bên trái có một mảnh rừng thông, bên phải là rừng trúc như vừa được chuyển tới, ở giữa thấp thoáng một ngôi nhà đang xây dựng.

Tòa nhà còn chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể nhìn ra hình dáng tổng thể. Nền móng cao hơn mặt đất khoảng một mét, phòng ở nằm bên trên. Căn nhà được xây dựng bằng gỗ, hai bên sườn và hành lang lấp đầy cửa kính pha lê, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên như là Thủy Cung. Bậc thang đi xuống cái sân rải đầy đá vụn và đá to tự nhiên, xung quanh là thảm thực vật nhiều chủng loại khác nhau, và các loài hoa dại đầy màu sắc, từ đỉnh núi nhìn xuống, Chung Ý Thu cứ nghĩ là mình lạc vào cõi thần tiên nào đó rồi.

Cậu ngây ngốc nhìn về hướng đó mà không nói nên lời, ngón tay của Tiêu Minh Dạ len vào khe hở giữa ngón tay của cậu, nghiêng đầu ngóng nhìn cậu, trịnh trọng nói: “Thu Nhi, sinh nhật vui vẻ, tặng em một căn nhà, nhà của chúng ta.”

Chung Ý Thu cảm thấy dạo gần đây mình không còn là đàn ông nữa rồi, thường thường hay khóc khóc chít chít, nhưng giờ phút này đây cậu hoàn toàn không khống chế được tuyến lệ đang chuyển động từ trong hốc mắt, ôm lấy Tiêu Minh Dạ dựa cằm lên vai hắn.

“Tiêu Minh Dạ, cảm ơn anh.”

“Là anh cảm ơn em mới đúng, em đã giúp anh nhận ra bảo bối trân quý nhất trên đời này.”

Gió nhẹ mùa thu vàng dường như đong đầy những ngày ấm áp, từ núi bên kia leo tới đỉnh núi bên này, thổi qua bốn phiến môi và hai linh hồn đang dây dưa.

Đôi mắt, cái mũi, vành môi của Chung Ý Thu nơi nào cũng đỏ hồng, cộng với cái áo màu hồng phấn, như là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cậu xoa xoa đôi mắt, hỏi: “Anh kiếm tiền ở đâu ra để xây nhà vậy?”

Tiêu Minh Dạ sờ sờ tóc mái nơi thái dương của cậu, nói: “Em đừng lo chuyện tiền nong.”

“Sao em không lo được, không phải tiền trong nhà đều do em giữ hết sao? Em không đưa tiền cho anh thì anh làm gì có tiền xây nhà?” Chung Ý Thu chất vấn.

Tiêu Minh Dạ: “……”

Vì để không bị cậu lải nhải chuyện tiền nong, Tiêu Minh Dạ không màng cậu phản kháng, cõng cậu chạy xuống chân núi.

Vào sân Chung Ý Thu liền thành thật, cậu bỗng có cảm giác không chân thật, cứ như mình đang nằm mơ vậy.

Nhà gỗ nằm trong khu rừng rậm rạp, Tiêu Minh Dạ cho cậu một ngôi nhà có nằm mơ cũng không có.

“Kế hoạch là hoàn công vào ngày sinh nhật của em, nhưng tháng trước trời mưa liên miên làm chậm trễ kỳ hạn công trình, thêm nửa tháng nữa mới hoàn thành.” Tiêu Minh Dạ kéo cậu vào cửa.

Chung Ý Thu nhìn đâu cũng thích, mỗi một cây thực vật trong sân đều phải cẩn thận hỏi là cái gì, nuôi như thế nào, cẩn thận sợ không phá hư cảnh sắc ở đây.

Tiêu Minh Dạ cũng không hiểu, nói: “Đây đều do chú Hoa làm cho, trong khoảng thời gian này cũng là do chú chăm sóc, sau này nhờ ông dạy cho em.”

Nếu nhất định phải nói ra cái yêu nhất, thì chắc chắn Chung Ý Thu sẽ chọn phòng kính thủy tinh, vì ba mặt tường đều là thủy tinh, Chung Ý Thu lên kế hoạch đặt nơi này làm phòng trà, pha trà thưởng thức cảnh đẹp, quả thực là thiên đường chốn nhân gian.

Đằng sau có một căn phòng dựng một mặt kính, có thể làm phòng ngủ, nằm ở trên giường là có thể nhìn ra núi rừng ở bên ngoài, nếu là mùa đông tuyết rơi, hai người ôm nhau ngắm tuyết, ngày ngày đêm đêm, tháng này qua tháng nọ, có cho cậu tiền thì cậu cũng không đổi đâu.

Chung Ý Thu ngẫm nghĩ một hồi lâu, lẩm bẩm hỏi: “Anh thiết kế nơi này à?”

“Không phải, anh Chu giới thiệu một kiến trúc sư ở thành phố, vừa du học ở nước ngoài về.” Tiêu Minh Dạ đáp.

Chung Ý Thu đau lòng, “Có phải đắt lắm hay không? Cho người ta bao nhiêu tiền?”

Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, “Không tốn tiền, người ta là bạn học cũ của anh Chu và anh Phương, trước kia từng thiết kế một căn nhà giống như vậy, sửa lại bản vẽ là có thể dùng, không cần tiền.”

Chung Ý Thu lúc này mới yên tâm, xoay người dựa vào tường kính thủy tinh, cười vui vẻ: “Vậy thì mình phải cảm ơn bọn họ mới được.”

Sau lưng cậu là những táng cây vàng rượm, gió thu thổi qua lớp lá rụng như là từng cánh bướm vàng tung tăng, chúng cứ như đang cử hành một lễ hội long trọng, náo nhiệt.

“Thu Nhi……” Không biết vì sao mà Tiêu Minh Dạ chợt đau xót trong lòng, phảng phất như Chung Ý Thu là một ảo cảnh đẹp đẽ, chỉ xuất hiện trong những giấc mơ về cuộc sống mà hắn hằng mơ tới, nháy mắt sẽ biến mất, làm hắn không tự giác giang hai tay, khẩn cầu nói: “Tới bên anh.”



Chung Ý Thu không biết hắn bị làm sao, rồi lại hiểu được cái lo được lo mất có trong tình yêu, ngưỡng mặt cười xán lạn, lao vào trong lòng ngực đang rộng mở của hắn.

Chung Ý Thu hạnh phúc đến mức không chạm chân xuống đất được, vẫn luôn lơ lưng ở giữa không trung, đi đường như đạp lên bông mềm, khóe miệng nhếch lên không bỏ xuống được, thấy ai cũng cười ha hả vui vẻ.

Tối nay Tiêu Minh Dạ sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cậu, hai người lên kế hoạch buổi chiều vào trấn mua đồ ăn, mời tất cả bạn bè lại đây ăn cơm.

Chung Ý Thu đi Cung Tiêu Xã gọi điện thoại cho Phương Khoản Đông, mời y và Chu Luật Thư buổi tối lại đây ăn cơm, miệng cậu cứ cong lên như vừa uống rượu say, Tiêu Minh Dạ nói gì cũng không đi cùng cậu, tự mình về trước làm cơm trưa.

“Chị Liên Hoa cho tôi gọi điện thoại.” Chung Ý Thu một khi hưng phấn thì không khống chế được giọng nói của mình, vào cửa liền kêu to.

Liên miệng rộng hoảng sợ, kinh ngạc hỏi, “Cậu bị gì vậy hả?”

“Không sao, tôi gọi điện thoại.” Chung Ý Thu vẫn cười.

Hắc Tử cùng hai người thanh niên đang ngồi xổm ở Cung Tiêu Xã ăn mì ăn liền, bị giọng nói của cậu dọa sợ.

Chung Ý Thu chủ động chào hỏi, “Hắc Tử, ăn mì ha ——”

Hắc Tử: “…… Thầy Tiểu Chung, anh bị sao vậy?”

“Không sao, tôi tới gọi điện thoại à! Anh nhìn tôi làm gì——”

Hắc Tử không hiểu cậu bị gì, cũng không rảnh lo này đó, ngửa đầu trút miếng mì còn lại vào trong miệng, lại nói với Liên miệng rộng: “Cho tôi thêm một bịch bánh quy và một chai nước ngọt có ga.”

“No chết cậu luôn!” Liền miệng rộng vui đùa nói.

“Sắp chết đói rồi!”

Chung Ý Thu nói chuyện điện thoại xong ra tới, thấy ba người bọn họ cầm nước có ga và bánh quy thì cũng thèm, mua hai chai nước có ga, mình uống một chai, một chai khác mang về cho Tiêu Minh Dạ.

Hắc Tử ăn ngấu nghiến, nghẹn ho sằng sặc, Chung Ý Thu khuyên hắn, “Anh ăn từ từ.”

“Sắp đói…… Chết tôi!” Hắc Tử dùng sức nuốt vào, hung tợn nói.

Chung Ý Thu: “Sao lại đói đến vậy hả? Trở về ăn cơm đi, sắp trưa rồi.”

Hắc Tử còn chưa trả lời, thì Liên miệng rộng đã bĩu môi cười nhạo nói, “Ăn cơm hả? Ăn cái rắm đó! Cậu nghĩ nó rảnh lắm à, trộm ngồi xổm ở đây ăn bánh quy, bọn họ cả ngày hôm nay không được ăn cơm!”

“Vì sao?” Chung Ý Thu khó hiểu.

“Nhà người ta tin giáo tin tâm thành, hôm nay mở họp, không thể ăn cơm!” Giọng của Liên miệng rộng có chút châm biếm.

Chung Ý Thu vẫn luôn ở trong sự hưng phấn, nghe xong lời này thì như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, từ đầu đến chân bình tĩnh lại, làm bộ vô tình hỏi, “Mở họp thì không cho ăn cơm sao?”

Mấy người nhà của ba người bọn họ đều tin giáo, một hai phải lôi kéo bọn họ theo cùng, cho nên bọn họ vốn dĩ không có nhiều kính trọng với thứ này, nói: “Từ tối hôm qua đã bắt đầu không ăn cơm, cộng với cả ngày hôm nay, làm tôi đói đến mức gặm được cả cái ghế luôn!”

Chung Ý Thu dựa vào quầy hàng, nhấp một ngụm nước ngọt có ga, như là đồng tình cười cười, hỏi: “Thường xuyên mở họp như vậy, chắc anh bị đói chịu không nổi ha.”

Hắc Tử lại gọi thêm một gói bánh quy, căm giận trả lời, “Sao có thể thường xuyên mở họp được, một tháng mở một lần! Nếu mở mỗi ngày thì tôi đã sớm bị bọn họ bỏ đói chết rồi!”

Hai người thanh niên cũng đồng thanh phụ họa theo.

Chung Ý Thu hỏi, “Sao mấy anh chạy ra được vậy? Mở họp ở đâu?”

“Đói chịu không nổi thì trộm chạy ra! Mỗi lần mở họp đều ở nơi khác nhau, luân phiên mấy cứ điểm, lần này ở thôn chúng tôi, lần sau ở nhà Viên Ngọc Lan.”

Chung Ý Thu nắm chặt chai nước ngọt có ga, lạnh đến mức lòng bàn tay nhói đau.