Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 196: Vô tư




Buồn cười chính là thầy Tiểu Chung chinh phục được giáo viên và học sinh, thì lại mất đi danh tiếng và sự ủng hộ của phụ huynh.

Lúc cậu mới đến, các phụ huynh vui mừng đến ngất trời, ai mà nghĩ được trường tiểu học ở nông thôn có thể mời được sinh viên ở thành phố về dạy đâu chứ! Hơn nữa thầy Tiểu Chung còn trắng trẻo, sạch sẽ, vừa nói là mặt đỏ, được nhiều người hâm mộ lắm đó!

Bọn nhỏ mỗi ngày về nhà há mồm ngậm miệng chính là: Thầy Tiểu Chung bữa nay nói gì gì gì…… Thầy Tiểu Chung chỉ sao sao sao ……

Các phụ huynh nghe xong thì càng yên tâm, bọn trẻ con hoang dã ở nông thôn này có thể theo thầy giáo tới từ thành phố, đừng nói là giáo dục, chỉ cần ảnh hưởng thôi cũng là tốt lắm rồi!

Nhưng mà dần dần, có một số phụ huynh bắt đầu nói thầm —— thầy Tiểu Chung này khá đẹp trai đó, nhưng vô tư quá à!

Trường học trước kia chưa bao giờ mở họp phụ huynh, các phụ huynh chỉ là lén nói chuyện phiếm thì thầm hai câu, nên Chung Ý Thu không biết.

Sau khi hiệu trưởng Thẩm tới thì yêu cầu cho dù là ngày mùa hay là tiết nông nhàn, mỗi tháng mỗi lớp cần mở một ngày họp phụ huynh, tạo cơ hội cho các phụ huynh giao lưu, hay phản ánh.

Chuyện Chung Ý Thu vô tư bị thông báo toàn thiên hạ, lần đầu tiên mở họp đã khiến các giáo viên cười điên cuồng.

Có điều chuyện này mới phát sinh dạo gần đây thôi, hiệu trưởng Thẩm nghe xong cũng rất bất đắc dĩ, rồi lại không có lý do phê bình thầy Tiểu Chung của mọi nhà.

Chung Ý Thu tủi thân lắm chứ, năm nay cậu dạy tiếng Anh cho toàn trường, cho nên có thể tiếp xúc với từng học sinh, khi giảng đến từ đơn điện thoại cậu mới nhận ra, hình như đám học sinh này chưa từng động tới điện thoại lần nào cả.

Tuy rằng điện thoại đã sớm được phổ cập, đại đội, trường học, Cung Tiêu Xã đều trang bị điện thoại, nhà trưởng thôn hoặc là nhà có điều kiện tốt cũng có trang bị, nhưng bọn nhỏ ngày thường không dùng đến, huống hồ điện thoại là đồ vật trân quý, người lớn sợ bọn trẻ phá hư, nên đều đặt ở chỗ cao, thậm chí còn đặt trong một cái hộp khóa lại nữa.

Chung Ý Thu nảy ra một ý tưởng, tìm một bữa chủ nhật chia bọn học sinh ra thành hai nhóm thay phiên nhau gọi điện thoại, một nhóm gọi ở văn phòng trường, một nhóm đứng nhận ở Cung Tiêu Xã, thay phiên trao đổi, cậu đã nhắn và gửi cho Liên miệng rộng mấy đồng tiền trước.

Cậu từng bước từng bước tay cầm tay dạy, làm thế nào quay số điện thoại, làm thế nào cúp máy, cho mỗi đứa thực hành một lần, bọn nhỏ lần đầu tiên sờ đến điện thoại, học nói từ “Alô” như trên TV, nghe thấy đối diện truyền tới giọng nói xa lạ lẫn quen thuộc qua đường truyền điện thoại, thì mới lạ lẫn kích động, hi hi ha ha cười đùa.

Chuyện này các phụ huynh không có ý kiến, chỉ là lén nói chuyện phiếm đều chê cười nói: Thầy Tiểu Chung y chang bọn con nít!

Chung Ý Thu có xin hiệu trưởng Thẩm để dùng điện thoại trong văn phòng trước rồi, nhưng ai có thể nghĩ đến cậu dùng bằng cách này đâu chứ!

Chờ cậu cầm tiền tới nói là trả tiền điện thoại thì hiệu trưởng Thẩm mới hỏi cậu làm gì, quả thực là dở khóc dở cười.

Mấy bà mẹ họp phụ huynh cười thành một đoàn, còn chưa nói gì mà mặt đã đỏ bừng.

“Đứa nhỏ này học tiếng Anh, trở về cũng không nói chuyện đàng hoàng, ba thì không gọi ba mà kêu phà đơ (father), mẹ cũng không gọi mẹ mà gọi mò đơ (mother), thầy nói xem đây là mò ai, ha ha ha ha ha ha!”

“Kêu nó nói chuyện đàng hoàng thì nó ngoan cố, nói là thầy Tiểu Chung dạy, nói tiếng Anh thì phải luyện, không luyện học không được, thầy nói luyện thì luyện đi chứ lấy bọn tôi ra luyện làm gì, xấu hổ muốn chết, ha ha ha ha!”

Ha ha ha ha ha.

Toàn trường đều cười vang, hiệu trưởng Thẩm cũng không khống chế được quay mặt đi ho nhẹ, hắn nghĩ hôm nay may mắn không cho Chung Ý Thu tham gia, bằng không lúc này chắc cậu muốn điên lên rồi.

Hiệu trưởng Thẩm hiểu tuy bọn họ không lựa lời mắng vốn, nhưng cũng không có ác ý, lần đầu tiên họp phụ huynh mà, nên các phụ huynh cũng không biết nên nói gì, toàn thuận miệng nói giỡn thôi.

Bọn họ không phải không ủng hộ một số phương pháp dạy học của Chung Ý Thu, mà là dân quê không hiểu cách biểu đạt, cảm thấy hình thức khơi gợi hứng thú để giáo dục có chút không đứng đắn thôi.

Ví dụ như Chung Ý Thu sẽ đề nghị học sinh về nhà rửa chân cho cha mẹ, nhớ kỹ sinh nhật của người nhà mình, dùng tiếng Anh hát bài hát mừng sinh nhật cho họ…… Mấy chuyện này đã làm cho bọn họ cảm động rồi lại không thích ứng được phương thức biểu đạt tình cảm này.

Hiệu trưởng Thẩm thì cảm thấy buồn cười lẫn vui mừng, Chung Ý Thu làm mấy chuyện này là vì gần đây cậu đang học tâm lý học dành cho giáo viên. Hiệu trưởng Thẩm cho cậu rất nhiều sách chuyên ngành và hướng dẫn kĩ càng, Chung Ý Thu không phải học sư phạm chuyên nghiệp, lần đầu tiên tiếp xúc với giáo dục tâm lý học, nên học được một chút thì muốn áp dụng nó ngay.

Phương pháp đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả.

Mấy cái này không tính là vấn đề lớn, nhưng có một số việc Chung Ý Thu cũng bị phê bình. Cậu tổ chức hoạt động ngoại khóa hai lần vào chủ nhật, một lần là mang học sinh đi bờ sông câu cá, một lần là đi leo núi, các phụ huynh không quá đồng ý là bởi vì có được một ngày chủ nhật, còn trông cậy vào nhóm choai choai này làm giúp việc nhà, lại không nghĩ bọn nhỏ này như bị ma ám, ngày nghỉ còn dậy sớm hơn cả ngày thường, rồi chạy đi tìm thầy Tiểu Chung.

Hiệu trưởng Thẩm phê bình cậu là bởi vì vấn đề an toàn cho học sinh, tuy rằng ra ngoài chơi cũng chỉ ở gần đó, nhưng mang theo nhiều học sinh ra ngoài, lỡ như xảy ra vấn đề gì cũng không phải là chuyện đùa đâu.

Tóm lại ở trong cảm nhận của các vị phụ huynh, thầy Tiểu Chung chẳng giống với một người thầy giáo đứng đắn ở chỗ nào cả.

“Vô tư quá mà! Ha ha ha ha ha!”

Đây là câu đánh giá nhiều nhất.

Những lời này cuối cùng vẫn truyền tới tai Chung Ý Thu, mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, tủi thân mở lớn đôi mắt đẹp, “Sao lại tôi vậy chứ! Ai không đứng đắn? Ai vô tư hả?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Vương Văn Tuấn cười không ngậm được mồm, dựa vào lưng chú Nghĩa cọ nước mắt.

Hiệu trưởng Thẩm uống ngụm trà, “Cậu đừng để ý…… Ha ha ha…… Các phụ huynh không có ác ý.”

Chú Nghĩa an ủi cậu, “Dân quê không có thói quen này, thời gian dài thì tốt rồi, ha ha ha ha!”

“Các người đừng cười nữa!” Chung Ý Thu phẫn nộ rống to.

Hiệu trưởng Thẩm ngừng cười, “Chú Nghĩa nói rất đúng, cậu đừng lo lắng, tôi đã giải thích với nhóm phụ huynh rồi.”

“Nông thôn ấy à, họ cho rằng giáo viên đánh càng nặng tay thì càng dạy tốt.” Chú Nghĩa vỗ vỗ bả vai cậu, “Mấy năm nay khá rồi đó, trước kia thật là —— học sinh ở trường học bị giáo viên đánh mặt mũi bầm dập mà phụ huynh còn vui mừng, cho rằng tiền học phí được xài đúng chỗ, vì giáo viên giúp đỡ họ dạy dỗ con em nhà mình.”

Chung Ý Thu nhớ năm ngoái khi mình thấy Viên Vinh Cử đánh học sinh cũng vô cùng khiếp sợ, sau rồi mới chậm rãi hiểu ra hiện tượng này rất bình thường với giáo viên và học sinh, đến cả giáo viên nữ cũng thường xuyên ra tay, huống hồ là một số giáo viên nam nóng tính, phạt đứng, mắng mỏ, gõ đầu, vả mặt là chuyện thường ngày ở trường.



Nói tới đây, hiệu trưởng Thẩm nghiêm mặt nói, “Kế tiếp cần nghiêm khắc chỉnh đốn hiện tượng này, bên trên truyền văn bản xuống nói là có thể phạt, nhưng không thể đánh người.”

Chú Nghĩa nói: “Văn bản là văn bản, trước kia luôn hô hào chỉnh đốn và cải cách đó thôi, nhưng trường học ở nông thôn không tiện chấp hành, trẻ con nuôi thả quá nghịch ngợm, làm các giáo viên dạy học cũng khó khăn hơn.”

Hiệu trưởng Thẩm cười lạnh một tiếng, “Khó khăn cũng phải tuân theo, lần này khác, mới đây bên huyện kế bên xảy ra chuyện, học sinh bị đánh mới mất hồi tuần trước.”

“Hả?” Mọi người không rét mà run.

Chuyện này oanh động nguyên cả vùng, một học sinh tiểu học bởi vì không làm bài tập đã bị giáo viên hành hung nửa giờ ở trong phòng học, có thể là thất thủ động tới vị trí quan trọng nên lúc ấy học sinh ngất xỉu……

Nghe nói đưa đến bệnh viện mà vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ là qua đời luôn.

Một sinh mệnh nhỏ bé đổi lấy cách chỉnh đốn về hành vi xử phạt thân thể cho toàn bộ học sinh tiểu học, Chung Ý Thu thật sự không biết cái này có tính là đáng giá hay không.

Đại hội thể thao mùa thu trường học của họ đạt được thành tích không tồi, vài hạng mục còn giành giải quán quân nữa, trường tiểu học Đức Doanh trong chớp mắt nổi tiếng cả huyện.

Các giáo viên đều rất vui mừng, mấy giáo viên nữ vì muốn khuyến khích học sinh nên nhân cơ hội tổ chức một lần đi chơi thu, học sinh thành phố về nông thôn chơi, thì học sinh nông thôn bọn mình cũng có thể lên thành phố chơi thu!

Hiệu trưởng Thẩm ngày thường rất ủng hộ mấy hoạt động ngoại khóa này, không hiểu sao lần này không trả lời ngay, chỉ nói chờ một chút.

Chung Ý Thu vẫn luôn nhớ thương chuyện lái xe ra ngoài chơi với Tiêu Minh Dạ, đại hội thể thao xong rồi cân nhắc hai ngày đi tìm hiệu trưởng Thẩm xin nghỉ.

Hiệu trưởng Thẩm cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp phê chuẩn ngay.

“Tại sao anh không đồng ý đi chơi thu hử?” Chung Ý Thu hỏi, bây giờ cậu khá thân quen với hiệu trưởng Thẩm rồi, nên nói chuyện không có băn khoăn.

“Chưa tới lúc.”

“Sao chưa tới lúc? Thời tiết mùa này là chuẩn đẹp luôn, chờ thêm mấy tuần nữa là lạnh đó.”

Hiệu trưởng Thẩm nhìn cậu một cái, đôi lông mày rậm cùng hàng lông mi đen tinh mịn khẽ nhíu chặt, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng quên, chúng ta còn thiếu năm học sinh đó.”

Chung Ý Thu kinh hoàng, trên mặt nổi lên áy náy nóng rực.

Có lẽ là cuộc sống dạo này trôi qua quá trôi chảy làm cậu quên mất năm học sinh không tới báo danh bởi vì người nhà tin giáo.

Học kỳ này đã qua một nửa mà vấn đề vẫn không được giải quyết, bọn họ lại còn suy nghĩ đi đâu chơi, thì làm gì có thể diện đối mặt với mấy đứa nhỏ này chứ.

Xin nghỉ rồi lại không dùng tới, bên chỗ chú Hoa bắt đầu trồng mầm, Tiêu Minh Dạ mời công nhân tới trồng trọt, còn mình thì phủi tay ra ngoài chơi, Chung Ý Thu nào chịu, đây là lần đầu tiên trên núi gieo trồng dược liệu, hai người họ không ai ở lại thì quá kỳ cục, hơn nữa bọn họ cũng không có kinh nghiệm, Trương Hải Phong mang đến vài người lại đây hỗ trợ chỉ đạo, hai người bọn họ lúc này chạy ra ngoài chơi thì thật sự không thể nào nói nổi.

Tiêu Minh Dạ không lay chuyển được cậu thì chỉ có thể thỏa hiệp, đen mặt bỏ lên núi không chịu xuống.

Chung Ý Thu nghĩ không phải giận rồi chứ, lại nhảy nhót chạy lên núi dỗ dành, hết kêu anh hai ơi lại kêu anh hai à khiến mặt Tiêu Minh Dạ càng đen.

“Thật ra em thích mùa đông hơn, hay là chúng ta đi vào mùa đông đi?” Chung Ý Thu rũ đôi mắt phượng bắt đầu khoe mẽ, “Hơn nữa mùa đông là sinh nhật anh mà, em muốn mình đi mừng sinh nhật anh luôn……”

Toàn thân Tiêu Minh Dạ lúc này thoải mái ấm áp như vừa được ngâm trong suối nước nóng, mà trên mặt lại ra vẻ khó ở, “Được rồi, biết rồi.”

Chung Ý Thu ôm anh hai hôn một cái thật vang rồi nhanh chân bỏ chạy.

Mời mười mấy công nhân tới nên Chung Ý Thu ngày nào cũng lấy bút ra tính sổ, lại tốn tiền nữa rồi!

Vì mời công nhân tới, nên chủ nhật cậu không dẫn học sinh đi chơi, cả ngày làm việc ở trên núi, đến cả chú Nghĩa và mẹ của Lục Tử cũng tới giúp đỡ.

Giữa chừng xảy ra một chuyện khá thú vị, nhóm công nhân mời tới đều là người trong thôn, mọi người đều là người quen, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt, mấy người phụ nữ mỗi ngày hi hi ha ha đùa giỡn như mở hội chợ, không biết bắt đầu từ đâu mà nói tới mẹ Lục Tử và chú Hoa đều là độc thân, một quả phụ một người goá vợ vừa lúc chắp vá……

Vốn là nói giỡn thôi, không biết thế nào mà cho nó là thật luôn, thực sự có người chủ động đi tìm hai người bọn họ tác hợp, khiến mẹ Lục Tử không dám lên núi nữa.

Chung Ý Thu cảm thấy như vậy cũng không tồi, tuổi này còn có thể có bạn thì cũng là một chuyện tốt. Chú Hoa và mẹ Lục Tử đều là người tốt, ở bên nhau nói không chừng nảy ra tình cảm cũng không chừng.

Nhưng chuyện của trưởng bối thì người trẻ tuổi không tiện ra mặt, cậu lên kế hoạch tìm hỏi Lục Tử trước.

Tuy không biết quan hệ giữa Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ là gì, nhưng mọi người đều biết hai người bọn họ ngày thường thân thiết như người một nhà, cho nên khi nào Tiêu Minh Dạ không có mặt thì đều xem Chung Ý Thu là ông chủ, cho dù có chuyện gì cũng xin chỉ thị từ cậu hết.

Chung Ý Thu không cảm thấy có gì không bình thường, nhưng chú Nghĩa lại vô cùng lo lắng. Ông sợ nhất là người khác nói xấu ở sau lưng hai người bọn họ, dân quê không thể tưởng được chuyện yêu đương của hai người đàn ông, nhưng quan hệ thân mật của họ đã là công khai, mọi người nhận định Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ là người một nhà, đây đúng là một manh mối đáng sợ, chỉ sợ vào một ngày nào đó có người đặt nghi vấn quan hệ không bình thường của họ thì sao đây!

Trong tay ông lúc nào cũng có một tiếng chuông cảnh báo vô hình, có một chút gió thổi cỏ lay là vội vàng gõ vang, khiến Chung Ý Thu muốn làm càn cũng không được.

Chú Nghĩa ở bên tai cuồng gõ hai ngày, dọa Chung Ý Thu không dám lên núi nữa, cuối cùng chỉ có thể nhẫn tâm tiêu tiền thuê thêm người về làm.

Chung Ý Thu thành bà quản gia cho Tiêu Minh Dạ thật, lăn qua lộn lại túi tiền trong tay, chỉ nghĩ làm sao để nó tăng lên, mỗi khi tiêu một xu tiền là giống như rút roi đánh lên người cậu một cái vậy.

Cố tình lúc này lại muốn tặng quà, Chung Ý Thu nhăn mặt nhíu mày hết ăn nổi cơm trưa.

“Được rồi, mới xài có bao nhiêu tiền? Làm gì sầu vậy hả?” Vương Văn Tuấn khinh bỉ bĩu môi.

Chú Nghĩa cũng chèn ép theo, “Cháu đừng để ý đến nó, thấy lúc nó ăn kem không, một ngày ăn được mấy cây sao không đau lòng đi?”

Chung Ý Thu: “……”



Vương Văn Tuấn hỏi, “Mấy người tính toán cho bao nhiêu vậy?”

Hiệu trưởng Thẩm: “Mấy người tính toán đi, ra một con số, rồi tôi cho hơn một chút là được.”

Chú Nghĩa: “Chú cũng khác với mấy đứa, chú gần gũi với Quốc Ngôn hơn, nên mấy đứa bàn với mấy giáo viên khác đi.”

Chung Ý Thu: “Ầy!”

Trương Quốc Ngôn sinh năm đứa con gái, nuôi hai đứa, hai đứa gửi nhà họ hàng, một đứa tặng người ta, trải qua trăm cay ngàn đắng rốt cuộc cũng sinh được một đứa con trai……

Ngày nghe được tin tức này hắn gần như phát điên, đứng ở sân thể dục hết cười cười lại ngồi xổm xuống cuồng khóc, dọa các giáo viên thiếu chút nữa trói hắn đưa vào bệnh viện luôn.

Chuyện này vốn dĩ không nên lộ ra, hắn đã vi phạm rất nhiều lần, đồ dùng trong nhà đã bị Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình dọn hết chỉ còn bốn bức tường thôi, sinh con trai còn muốn tiếp tục phạt tiền, mấy lần trước còn chưa trả hết, lần này nếu lộ ra ngoài thì Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình khẳng định sẽ kéo tới nữa cho mà xem.

Nhưng Trương Quốc Ngôn cầu nhiều năm như vậy, mỗi ngày cắn quai hàm kiếm tiền để làm gì? Chỉ vì rửa mối thù xưa, cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai nên hắn hưng phấn đến mức không thèm quan tâm gì nữa hết.

Không chỉ khua chiêng gõ trống tuyên bố khắp nơi, mà hắn còn muốn mở tiệc rượu lớn, mời mỗi một người từng chê cười mình đến, làm cho bọn họ trợn to mắt chó nhìn con trai của Trương Quốc Ngôn tôi đây!

Hắn, Trương Quốc Ngôn cuối cùng cũng có con trai nghe chưa!

Chú Nghĩa khuyên hắn rất nhiều lần cũng không nghe, hiệu trưởng Thẩm cũng tìm hắn nói chuyện mà vẫn vô dụng, hắn thuộc về loại sinh nhiều, gióng trống khua chiêng nói như thế nào cũng không thích hợp, nhưng mà Trương Quốc Ngôn đã điên cuồng rồi, không thèm nghe một câu khuyên giải nào hết.

Làm thì làm, đối với mọi người mà nói nhiều lắm là cho một phần quà thôi, Chung Ý Thu buồn bực chính là bọn họ phải đưa hai phần, Tiêu Minh Dạ và cậu phải tách ra. Mỗi khi đến dịp này thì cậu đặc biệt khó chịu, nếu bọn họ có thể kết hôn trở thành người một nhà thì tốt rồi, tặng quà chỉ cần đưa một phần thôi, cậu có thể quang minh chính đại ghi tên chủ nhà ở mục người gửi.

Đối với hai người yêu đương thật lòng mà nói, hôn nhân có lẽ chỉ là một hình thức mà thôi, nhưng hình thức này đối bọn họ mà nói lại là cả đời cũng không dám nghĩ cũng như hy vọng xa vời.

Không biết Trương Quốc Ngôn kiếm tiền ở đâu, bày tiệc rượu hai mươi bàn, rượu và thức ăn cũng vô cùng phong phú, Tiêu Minh Dạ không có thời gian đi, chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm ngồi bàn chủ nhà, Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi ngồi cạnh nhau, một đôi anh em kết bái một đen một trắng đối lập đặc biệt rõ ràng, mọi người ai nấy cũng lấy họ ra vui đùa trêu ghẹo, Chung Ý Thu ngại ngùng không rảnh lo, lần đầu tiên cậu thấy tiệc rượu ở nông thôn ngon quá đi mất, hoàn toàn không thua gì tay nghề ở khách sạn lớn trên thành phố đâu.

Đến cuối cùng ăn không hết thì vội vàng đóng gói, cậu tính gói về cho Tiêu Minh Dạ mà lại xấu hổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mâm đồ ăn, đôi chân dịch chuyển mà lại không dám động tay.

Vương Văn Tuấn không kiên nhẫn, trực tiếp bưng cái mâm lên đổ vào túi.

Chung Ý Thu: “……”

“Cho cậu đấy! Đừng ở đàng kia mất mặt!” Vương Văn Tuấn bực bội ném túi cho cậu.

“Anh Văn ơi! Anh Tuấn ới! Anh Văn Tuấn ời!” Chung Ý Thu đi theo sau nịnh nọt cả một đường.

Tiệc rượu náo nhiệt xong xuôi thì Trương Quốc Ngôn bị mang đi ngay trong đêm.

Vợ và con hắn vẫn còn trốn ở ngoài, hắn bị bắt thì trong nhà chỉ còn hai đứa con gái, lần trước là ở nhờ nhà Lý Hoành Phi, lần này hai đứa nhỏ lại không muốn đi, không phải bởi vì chiếu cố không tốt, mà bọn chúng đã lớn, biết nhận ân huệ của người ta thì thấp thỏm bất an, nên không muốn làm phiền người khác, hai đứa con gái tính toán ở tại nhà mình.

Lý Hoành Phi là chủ nhiệm lớp, không yên tâm hai đứa nhỏ ở nhà một mình, không thể nào hiểu nổi hai đứa nhỏ này sao mà ngoan cố đến thế, khuyên sao cũng không nghe, cuối cùng thật sự hết cách, suốt đêm đi đón bà chúng về nhà.

Trịnh Tề Quân tìm về mấy quyển tài liệu đã vứt bỏ, ném đã khá lâu cộng với trời mưa, rất nhiều trang giấy đã không rõ chữ viết, Chung Ý Thu và hiệu trưởng Thẩm sửa sang một chút, nội dung trên cơ bản là hoàn chỉnh, có một quyển bọn họ gọi là “Kinh Thánh”, Chung Ý Thu nhìn hai trang thiếu chút nữa bị mù mắt luôn, toàn là lý luận rắm chó gì không hà!

Vương Văn Tuấn ngửi được mùi ngon, trong miệng tấm tắc khen ngợi, “Xem này, câu cú gãy gọn chưa này, sức tưởng tượng cũng phong phú quá chứ, sức thuyết phục cũng hay ghê…… Chậc chậc chậc! Đúng là một bài văn thiên tài!”

“Vậy mà cũng có người tin hả? Khoa trương quá đi!” Chung Ý Thu không hiểu nổi.

Hiệu trưởng Thẩm: “Con người luôn có tâm lý trốn tránh, cuộc sống càng khó khăn thì càng có tâm lý muốn giải thoát.”

“Giải thoát ở đâu? Bọn họ tuyên dương vũ trụ sẽ hủy diệt, địa cầu sẽ nổ mạnh, giải thoát ở chỗ nào?”

Hiệu trưởng Thẩm cười lạnh, “Đương nhiên là giải thoát, tôi sống thành con kiến, cậu lại giàu đến chảy mỡ, cuối cùng cậu với tôi đều bị nổ chết, cậu nói xem tôi có tâm lý gì?”

Chung Ý Thu vẫn là không rõ, “Có thể có tâm lý gì? Không phải đều chết sao?”

Vương Văn Tuấn chen vào nói, “Hẳn là kêu Hồ Yến Bằng giảng cho cậu một bữa đi, nói một chút kinh, thì cậu sẽ hiểu.”

Chung Ý Thu muốn Hồ Yến Bằng giảng cho mình một buổi, mà Hồ Yến Bằng còn không muốn, đã lâu không thấy gã ở trong thôn rồi, hiệu trưởng Thẩm lo lắng có phải gã đã nghe được tiếng gió gì hay không, nhưng chuyện này cũng chỉ có mấy người bọn họ biết thôi, chắc chắn không ai tiết lộ ra ngoài đâu.

Chung Ý Thu nhân cơ hội đi tìm Viên Bảo Xương, muốn tìm hiểu một chút tình hình.

Cậu tới nhà họ chỉ đúng một lần, là lần ăn Tết đi cùng Tiêu Minh Dạ, bây giờ đi thì cảnh còn mà người mất.

Chung Ý Thu chưa đi đến nhà, đứng một lát dưới cây táo bên ngoài nhà, không thấy Viên Bảo Xương đâu, cửa cũng không có ai, quạnh quẽ.

Đứng không tới mười phút, mới thấy cửa nhà chính mở ra, Vương Quế Chi ra khỏi nhà, bà mặc một cái áo màu xám, cong lưng bưng một cái chậu nước hất ra sân.

Hất nước xong mới ngẩng đầu thấy Chung Ý Thu dưới tàng cây, kinh ngạc thẳng lưng, hô, “Chung…… Thầy Chung?”

Chung Ý Thu vừa rồi vốn định chủ động chào hỏi, rồi lại không biết nên xưng hô như thế nào, vẫn luôn chờ bà nói chuyện trước, rồi mới cười đến gần, “Xin chào, cháu tìm anh Bảo Xương.”

“À…… Bảo Xương đi làm rồi.” Nói xong lại xoay người hướng trong nhà kêu, “Ngọc Lan —— Ngọc Lan, thầy Chung tới tìm con này, mau ra đây!”

Chung Ý Thu: “……”