Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 202: Hành động




Buổi tối Tiêu Minh Dạ nấu một nồi thịt dê nóng hổi, Chung Ý Thu ăn ngấu nghiến, làn da trắng sứ ửng hồng, bị Lục Tử và Vương Văn Tuấn liên hợp trêu ghẹo.

Không biết là bởi vì thịt dê nóng người hay là bởi vì trời lạnh làm con người ta dễ dính người hay không mà tối đó Chung Ý Thu chủ động vỗ về Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ muốn hưởng thụ cảm giác này nhiều hơn một chút nên cắn chặt răng giả vờ rụt rè, kết quả là rụt rè chưa được một phút……

Đêm cuối thu rét lạnh, cộng với sự ấm áp trong căn phòng mà hai người họ làm không biết bao nhiêu lần, Tiêu Minh Dạ gần như phát điên, Chung Ý Thu cuối cùng nhịn không được rên khóc hắn cũng không bỏ qua, miệt mài cho đến hơn hai giờ sáng hắn mới chịu ngừng, lau người sạch sẽ cho cậu rồi mới đi ngủ.

Chung Ý Thu đã sớm không mở mắt nổi nữa, thân thể lại không thoải mái, ngủ rồi mà còn không ngừng lăn qua lộn lại, đụng tới chỗ đau thì nhíu mày mắng chửi người, Tiêu Minh Dạ ôm sát không cho cậu lộn xộn.

Hắn không dám ngủ say vì sợ Chung Ý Thu lăn lộn cả đêm ngủ không ngon, cho nên lúc bên ngoài có tiếng gọi là hắn tỉnh ngay, Tiêu Minh Dạ nghe ra là giọng của Lục Tử, buổi tối hắn ở đây dùng cơm nước xong mới về núi, đêm hôm khuya khoắt chạy lại đây chỉ sợ là đã xảy ra chuyện, nên hắn vội xoay người đi mở cửa.

Đêm khuya gió lạnh sắc lẻm như dao chém, mặt Lục Tử bị gió thổi như sắp nứt ra, trước khi vào nhà xoa nắn một hồi lâu.

Sợ đánh thức Chung Ý Thu nên Tiêu Minh Dạ không bật đèn, nhỏ giọng hỏi hắn, “Chuyện gì?”

Tay Lục Tử cũng bị đông cứng, tính kéo dây bật đèn mà không được, “Bật đèn đi, em tìm Thu Nhi có việc gấp.”

Tiêu Minh Dạ không trực tiếp bật đèn mà đến trước giường lấy áo gối che đôi mắt của Chung Ý Thu lại rồi mới trở về kéo đèn.

Lục Tử buồn nôn khi thấy cảnh này, rồi lại yên lặng ghi nhớ, nghĩ về sau cũng phải thương vợ như vậy mới được.

Chung Ý Thu tỉnh táo đầu óc mà thân thể lại không, giãy giụa vài cái lại xoay người muốn ngủ, Lục Tử vội lớn tiếng kêu, “Thu Nhi! Mau đứng lên, đã xảy ra chuyện!”

Tiêu Minh Dạ im lặng liếc hắn một cái, khom lưng dí sát vào tai Chung Ý Thu nhỏ giọng kêu dậy, bàn tay tiến vào trong chăn nhẹ cào phía sau lưng.

Lục Tử cảm thấy nhìn thêm nữa là mắt mình mù mất, mang theo da gà đi gõ cửa kêu những người khác dậy.

Cả người Chung Ý Thu nhức mỏi lại không dám biểu hiện ra ngoài, làm bộ không có việc gì bình thản ngồi ở trên ghế, mà người lại đau đến cắn môi.

Mọi người chụm đầu vào nhau, Lục Tử hạ giọng nói: “Hắc Tử hơn một giờ lên núi tìm tôi, tổ trưởng hồi 12 giờ tới nhà hắn thông báo, nói là tám giờ sáng mai sẽ mở họp ở nhà anh Bảo Xương.”

Hiệu trưởng Thẩm hỏi, “Cậu ta lên núi tìm cậu không bị ai phát hiện chứ?”

“Không có, nó chưa nói với nhà nó nữa mà, nhân lúc nhà nó ngủ say nên nó chạy lên núi tìm, Hắc Tử không muốn để người nhà nó tin giáo, mà nó khuyên thì không ai chịu nghe.”

Vương Văn Tuấn vội la lên, “Giờ làm sao đây? Hơn nửa đêm rồi, biết cũng vô dụng á?”

Hiệu trưởng Thẩm cầm lấy áo khoác mặc vào, ấn nút thắt nói: “Giờ tôi đi tìm Dương Lâm Sâm, đi đồn công an báo án, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nói không chừng tối nay họ sẽ tới đây, chờ tới hừng đông thì sẽ không tiện.”

“Từ từ.” Chú Nghĩa ngăn lại, “Chuyện này bàn tính kĩ một chút, chú thấy không thích hợp cho lắm, ngày hôm qua chú gặp Bảo Xương, chú có hỏi nó Hồ Yến Bằng trở về chưa, nó còn nói là chưa mà, sao bữa nay đã về rồi?”

Lục Tử không nghĩ nhiều như vậy, vội la lên, “Hắc Tử không có khả năng gạt cháu đâu!”

“Không phải nó lừa cháu, chỉ sợ là nó cũng bị những người này lừa thôi, giờ thông báo mở họp, tới sáng mai hủy bỏ thì sao?”

Chung Ý Thu đến lúc này mới tỉnh táo, cậu không dám dùng sức ngồi ở trên ghế, chỉ có thể nghiêng người đặt trọng tâm thân thể lên lưng ghế, Tiêu Minh Dạ lót tay ở trên eo cậu.

“Chúng ta cũng không thể bởi vì lo lắng là tin tức giả liền bỏ lỡ cơ hội đi?” Chung Ý Thu dụi dụi mắt nói.

Trong phòng nhất thời lâm vào im lặng, gió lạnh ô ô thổi vào qua khe hở ô cửa sổ, nghe vừa thê lương vừa đáng sợ.



“Ý Thu nói rất đúng, cho dù là thật hay là giả thì chúng ta cũng không thể bỏ lỡ.” Hiệu trưởng Thẩm nhanh chóng quyết định nói, “Giờ tôi đi luôn, xem cảnh sát sắp xếp thế nào, sáng mai mọi người đi dạy bình thường đi.”

Tiêu Minh Dạ đứng lên nói: “Để tôi lái xe chở anh đi.”

Tài liệu mà Trịnh Tề Quân đưa cho đã được sửa sang lại, hiệu trưởng Thẩm vào phòng lấy nó, Chung Ý Thu lấy một cái áo khoác dày từ trong tủ quần áo bắt Tiêu Minh Dạ mặc vào, nhỏ giọng hỏi, “Ngày mai ở nhà bắt người, có khi nào anh Bảo Xương bị bắt đi không?”

“Không đâu, ảnh đâu phải là lãnh đạo, bắt vào hỏi chuyện rồi sẽ thả ra thôi.”

“Ảnh thành thật nhát gan như vậy, bị bắt vào đồn chắc chắn sẽ sợ hãi lắm, anh nói trước với anh Dương đi, nhờ ảnh chiếu cố một chút.”

Tiêu Minh Dạ ôm lấy cậu rồi hôn lên trán vài cái, nói: “Ừ, em đừng lo lắng, lát nữa đóng cửa kĩ rồi đi ngủ.”

Chung Ý Thu cọ cọ ở bả vai, vùi mặt vào cổ áo của hắn, thở dài một tiếng, “Viên Ngọc Lan làm sao bây giờ?”

Tiêu Minh Dạ im lặng, bàn tay khẽ vuốt ở sau đầu cậu, hô hấp ấm áp phun ở bên tai, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa của hiệu trưởng Thẩm thì hắn mới dùng sức ôm chặt Ý Thu một cái rồi buông ra, nói: “Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”

Chung Ý Thu còn tưởng rằng tối nay mình sẽ ngủ không được, ai ngờ vừa nằm xuống là ngủ đến hừng đông, buổi sáng Vương Văn Tuấn ở bên ngoài phá cửa thì cậu mới tỉnh.

“To gan quá ha!” Vương Văn Tuấn tức giận rống, tối hôm qua hắn không ngủ lại được, trong lòng hoảng loạn tim cứ nhảy thình thịch hoài.

Trên người càng nhức mỏi hơn, giơ tay mặc quần áo cũng khó khăn, Chung Ý Thu sờ sờ cái trán phát hiện có hơi sốt nhẹ, nhớ tới tối hôm qua Tiêu Minh Dạ không mang bao cao su, trước kia Phương Khoản Đông đã dặn dò cậu phải để ý, để trần cho chúng vào người rất dễ phát sốt……

Tuy sau đó có lau rửa sạch sẽ, nhưng nguyên nhân thì chỉ có nó mà thôi, Chung Ý Thu bực bội vò đầu, cố tình tại thời khắc quan trọng lại không thoải mái.

Hiệu trưởng Thẩm tinh thần sáng láng ngồi ở trong phòng ăn cơm, hoàn toàn nhìn không ra cả đêm bôn ba không ngủ, Chung Ý Thu kinh ngạc hỏi, “Các anh về hồi nào vậy? Tiêu Minh Dạ đâu?”

“Về hồi 5 giờ, cậu ta lên núi rồi.”

Chung Ý Thu chần chờ nói, “Sắp xếp ổn hả?”

Vương Văn Tuấn càng ngày càng không bình tĩnh, bực bội nói: “Còn biết quan tâm nữa à? Nếu tôi không gọi cậu dậy, thì chắc cậu ngủ đến giữa trưa luôn quá, chuyện gì cũng xong hết rồi!”

“Được rồi, ăn cơm nhanh lên!” Chú Nghĩa kịp thời ngăn cản.

Hiệu trưởng Thẩm thủ thế bảo bọn họ an tâm, dặn dò: “Chúng ta không cần phải xen vào, cơm nước xong liền đi dạy, làm như bình thường là được.”

Nói là nói như vậy, nhưng không ai ăn ngon cả, thân thể Chung Ý Thu còn chưa thoải mái, đầu óc xoay cuồng như bị một quả tạ rớt lên đầu vậy.

Chú Nghĩa nhìn ra cậu không thích hợp nên hỏi: “Có phải cháu bị bệnh rồi không? Tối hôm qua không mặc đồ ấm nên cảm lạnh rồi hả?”

“Có hơi sốt nhẹ.”

Chú Nghĩa tìm thuốc hạ sốt trong ngăn tủ, “Lần trước mua thuốc hạ sốt còn đây, cháu uống một viên đi.”

Chung Ý Thu sợ càng ngày càng nghiêm trọng nên uống hai viên luôn.

Tin tức nói tám giờ mở họp, mà không ai biết đồn công an sắp xếp như thế nào cả, trường học tám giờ vào lớp, còn tưởng rằng cảnh sát 8 giờ hành động, ai ngờ hết tiết đầu tiên rồi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng động nào hết.

Vương Văn Tuấn có tiết dạy đầu, y cứ cảm thấy không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giây tiếp theo sẽ nổ mạnh, nên hồi hộp đến mức nói gì cũng không rõ, chỉ có thể để bọn học sinh tự học.

Hết tiết y lén chạy đến bên bàn của chú Nghĩa, lén lút hỏi chú sao rồi, sao hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa hành động nữa?



Ngày thường y khá là cẩn thận, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời thôi, chú Nghĩa vỗ vỗ cánh tay y trấn an: “Đừng khẩn trương, sẽ không có việc gì.”

Chủ nhiệm lớp 4 là một giáo viên nữ tuổi trung niên, Viên Bảo Lâm năm nay là chủ nhiệm lớp 5, hai người bọn họ hôm nay đều xin nghỉ không có tới, trong lòng họ ai cũng hiểu rõ mà không nói ra, đây là tới nhà Viên Ngọc Lan dự họp……

Hiệu trưởng Thẩm vẫn luôn lạnh mặt, hắn tức giận hơn bất cứ ai vào thời điểm này, giáo viên mà đi tin tà giáo, có chuyện nào đáng sợ hơn nữa không!

Viên Bảo Lâm xin nghỉ, nên Vương Văn Tuấn phải dạy thay, chuông vào lớp vang lên, y tâm phiền ý loạn tìm sách tới phòng học, thuận tiện lay tỉnh Chung Ý Thu, “Còn ngủ hả? Đi dạy kìa!”

Chung Ý Thu không hề nghĩ tới thuốc hạ sốt có kèm thuốc ngủ, không khí khẩn trương muốn chết, mà cậu lại dựa vào bàn làm việc ngủ gật.

Tiết thứ hai là giờ của cậu, may mắn là không phải lớp tiếng Anh, bây giờ cậu dạy thêm mấy lớp Tự nhiên nữa.

Đây là một ngày bình thường như mọi ngày, vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, mọi người đang chuẩn bị mùa vụ qua mùa đông, bắp phơi khô cần xát lấy hạt, hạt thóc phơi khô nên bỏ vào bao, nên bán thì bán, còn để ở nhà ăn thì phải phơi thêm mấy ngày nữa rồi mới cầm đi tuốt vỏ thành gạo, củi lửa cần cho mùa đông đều phải chuẩn bị tốt, đầu gỗ sưởi ấm cũng cần bổ ra để dành, chuẩn bị thêm cỏ khô cho đám dê bò trong chuồng nữa.

Đêm qua trời mưa nên mặt đất còn có chút ướt, mọi người cũng chưa xuống ruộng, mà tụ tập ở trong thôn nói chuyện phiếm và đánh bài.

Cảnh sát vào thôn khi nào không ai biết, như là đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà Viên Bảo Xương, người trong thôn không biết hôm nay nhóm tà giáo mở họp, vả lại lâu rồi không ai thấy Hồ Yến Bằng, hơn nữa cảnh sát đều mặc thường phục nên bọn họ không biết là cảnh sát, còn tưởng là đồ đệ của Hồ Yến Bằng, vì gã trước kia thường hay dẫn một số người lạ tới đây.

Những người này đi vào không tới mười phút trong phòng liền nhốn nháo, có người kéo cửa tính chạy ra ngoài, lại bị người ấn ở trên mặt đất, chờ nhìn thấy còng tay thì mọi người mới bừng tỉnh, thì ra là cảnh sát.

“Tôi nói rồi mà, chắc chắn sẽ có ngày này, con mẹ nó một đám người tin giáo, tin cái rắm!”

“Đừng nhìn đừng nhìn, mau về nhà, cảnh sát bắt người!”

“Cha mày mấy bữa trước tin nhóm tà giáo này nè, còn dự họp không quá một lần đó! Chạy nhanh trở về bảo ổng trốn đi, chờ bắt hết nhóm người này thì cảnh sát sẽ tới bắt ổng đó!”

“Bà nói xem cảnh sát có mang súng không? Nói không chừng chờ lát nữa bắn chết người á!”

.….

Cảnh sát trên trấn chỉ có năm người, Dương Lâm Sâm suốt đêm lên huyện xin chỉ thị mượn người, lập tức tới mười mấy, ở trên núi chờ mai phục mấy giờ liền, chờ đến khi bọn họ giảng đến nội dung mấu chốt mới xuống dưới bắt người.

Trong thôn náo loạn cả lên, trường học nhận được tin tức, Dương Lâm Sâm ngàn dặn dò triệu dặn dò bắt bọn họ nhất định đừng nói gì hết, sợ có cá lọt lưới tới trả thù.

Hiệu trưởng Thẩm làm bộ không biết đã xảy ra cái gì, người trong thôn chưa thấy qua trận bắt người lớn đến vậy bao giờ, nhóm đàn bà phụ nữ rất sợ, một số phụ huynh ở Viên gia trang tới trường học canh giữ học sinh, sợ có nguy hiểm.

Trường học vây đầy phụ huynh, bọn học sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đông người náo nhiệt như họp chợ, vui mừng chạy tới chạy lui.

Chung Ý Thu muốn đi tìm Tiêu Minh Dạ, cậu thấp thỏm bất an trong lòng, không biết Tiêu Minh Dạ có tham dự bắt người, có gặp chuyện gì hay không? Hồ Yến Bằng có bị bắt không? Viên Ngọc Lan làm sao bây giờ?

Nhưng bây giờ toàn là những câu bàn tán nhảm nhảm nhí nhí, một câu mấu chốt cũng không có.

Hiệu trưởng Thẩm lùa bọn học sinh vào phòng học, hạ lệnh đóng cổng chính lại không cho phụ huynh vào trong, các giáo viên tiếp tục dạy học, bên ngoài có một bà thím hết hô to lại gõ cửa đùng đùng, còn có ý đồ chui qua khe hở cửa sắt, nhưng rõ ràng là không lọt đầu qua được, thoạt nhìn khá buồn cười.

“Là mẹ Viên Bảo Lâm.” Chú Nghĩa nói với hiệu trưởng Thẩm.

Mặt hiệu trưởng Thẩm trầm xuống, nhíu chặt mày.

“Hiệu trưởng ơi —— tôi cầu xin thầy cứu Bảo Lâm với —— nó là giáo viên sao mà tin giáo được, hôm nay lần đầu tiên nó đi ——”