Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 53




Chung Ý Thu còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, không thể tin được mở to mắt nhìn hắn, Tiêu Minh Dạ dựa người trên đầu giường, đôi chân dài gác lên chiếc ghế, đối đầu với ánh mắt kinh ngạc của cậu như tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, đã vậy còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cậu lên đây đi.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chung Ý Thu cũng cởi luôn quần áo bò lên trên đó, cậu không quen mặc quần dài, áo tay dài đi ngủ, mỗi ngày tắm rửa xong thì sẽ mặc áo ba lỗ, quần đùi thoải mái, nên lần nào cũng bị lạnh căm căm.

Tiêu Minh Dạ nghiêng người, bàn tay tiến vào trong chăn, xoa vòng lên vùng dạ dày của cậu cách lớp vải mỏng, dạ dày của Chung Ý Thu vốn đang trướng khó chịu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn dùng sức xoa, đau đến mức kêu lên.

“Đau à?” Tiêu Minh Dạ dừng tay, cúi đầu hỏi.

Ánh đèn vàng hắt lên người hắn từ phía sau lưng, cả khuôn mặt bị ánh đèn nhuộm thành vẻ lưu luyến đầy dịu dàng, Chung Ý Thu không có chỗ để giấu ánh mắt đi, chỉ có thể nhìn vào chiếc mũi cao của hắn, làm bộ bình tĩnh nói: “Không đau.”

Bàn tay của Tiêu Minh Dạ dày, rộng và ấm áp, xoa nhẹ vài vòng là cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bỗng nhiên một loại cảm giác vô hình từ từ hình thành, run run từ dưới bàn tay của Tiêu Minh Dạ khuếch tán đến toàn thân.

Chung Ý Thu nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay, nỗ lực dời đi lực chú ý, “Anh có gặp Lâm Ngọc Phương không?”

“Ai?” Tiêu Minh Dạ như là đang du lịch trên mây đột nhiên bị kéo trở về, trong giọng nói ngây thơ hiếm thấy.

“Lâm Ngọc Phương…… Cô ấy tới làm ở Cung Tiêu Xã.” Chung Ý Thu nói thẳng.

Mặt Tiêu Minh Dạ không đổi sắc, ừ một tiếng xem như trả lời.

Chung Ý Thu: “Cô ấy tới vì anh……”

“Ừ.”

“Anh cảm động không?”

“Có chút.”

“!”

“Cậu muốn nói gì?” Tiêu Minh Dạ cười khẽ, đôi mắt thâm thúy hiện lên hình ảnh ngược của Chung Ý Thu đang trợn mắt há hốc mồm.

Chung Ý Thu làm bộ như không có gì, nói sang chuyện khác, “Gần đây anh có về nhà không? Lần trước chủ nhiệm Viên nói hình như rất nghiêm trọng.”

Tiêu Minh Dạ: “……” Bẻ lái nhanh quá hắn theo không kịp.

“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu truy hỏi.

Tiêu Minh Dạ rũ mắt, “Không về.”

“Nói gì thì nói cũng là người thân……” Chung Ý Thu suy nghĩ một hồi than nhẹ.

Tiêu Minh Dạ: “Tôi không có người thân.”

Chung Ý Thu hối hận mình đã lỡ miệng, nhưng ngữ khí nhàn nhạt của Tiêu Minh Dạ càng làm cho cậu khổ sở, “Anh cả……”

“Anh ấy là ân nhân.” Tiêu Minh Dạ ngắt lời.

Là ân nhân nhưng không phải người thân, từ lúc ông nội qua đời thì sinh mạng của Tiêu Minh Dạ đã không còn người thân, thế giới lớn như vậy, hắn chỉ có một thân một mình, sống cô độc. Hạnh phúc, hay đau khổ của người ta, cho dù là phiền não trong nhà cũng không liên quan đến hắn.

Tim Chung Ý Thu bị nắm chặt đến run rẩy, cậu vô ý thức nắm lấy bàn tay đang xoa trên bụng mình lại, khẽ cắn rồi nhả môi ra, bị nước miếng làm cho ẩm ướt cả hai cánh môi đỏ mọng rồi mới đập nồi dìm thuyền lên tiếng, “Sau này tôi sẽ là người thân của anh.”

Nói xong thì lo lắng mình đã quá đa tình, lại bắt đầu liều mạng nhấp miệng.

Tâm địa sắc bén như đao kiếm của Tiêu Minh Dạ bị một câu này làm cho mềm nhũn, tay chậm rãi mò sang sườn eo của cậu, dung nham nóng bỏng trong lòng chuyển sang bàn tay, hung hăng nhéo lên đó một cái, giọng nói nghẹn ngào: “Phải gọi anh trai trước đã.”

Chung Ý Thu: “…… Tiêu Minh Dạ anh có còn là người không?! Đau! Đau! Đau!”

Ngày hôm sau lúc mặc quần áo, Chung Ý Thu mới phát hiện chỗ bị hắn nhéo đã xanh tím một mảnh, đúng là trò hai ngón làm cậu đau quá thể.

Cậu thầm mắng Tiêu Minh Dạ không có lương tâm!

Ăn cơm xong thì xuất phát ngay, hôm nay Lục Tử có việc đi không được, Vương Văn Tuấn bỏ cả bữa sáng, đoạt lấy hai cái bánh bao để lên chiếm ghế phụ, làm Tiêu Minh Dạ chướng mắt, đáng lẽ trong chiếc xe này không nên có Vương Văn Tuấn mới đúng!

Vào mùa đông, sáng sớm hay tối muộn gì thì nhiệt độ đều ở mức âm, mặt đường đóng băng thành một tầng mỏng, nếu ngồi ngốc ở thùng xe gần 1 tiếng đồng hồ thì chắc chắn đôi chân sẽ đông cứng, chú Nghĩa không cho, bắt Chung Ý Thu ngồi ở ghế sau với mình, còn chân của chú đặt ở trên người cậu.

Lục Tử biết hôm nay sẽ mang chú Nghĩa lên chỗ bác sĩ Phương, nên đã sớm xin nghỉ với đội công trình, ai ngờ ngày hôm qua mấy người anh của vị hôn thê tới nói muốn làm một số đồ gia dụng mới, nhờ hắn tới giúp.

Mùa đông là mùa bắt đầu làm nghề thủ công, đại đội Đức Doanh và ba, bốn đại đội khác đều tụ tập ở đập chứa nước cách thôn không xa, tuy nói không xa nhưng khi kết thúc công việc thì về nhà cũng không kịp, nên bọn Lục Tử thường mang theo chăn gối, quần áo, và lương thực tới nhà gần đó xin ở nhờ.

Đi giúp nhà người ta thì phải xin nghỉ làm, mỗi nhà mỗi hộ có công suất tiêu chuẩn, không làm đủ thì phải giao tiền, hơn nữa làm đồ dùng gia đình nào chỉ có một, hai ngày là xong đâu. Vương Văn Tuấn ngày hôm qua nghe Lục Tử nói mà nổi giận đến dậm chân, hai người này tuy rằng mỗi ngày gặp mặt là tranh ăn, cãi nhau, nhưng thời điểm tốt cũng là bạn bè thân thiết, từ ngày Lục Tử giới thiệu vị hôn thê đó là Vương Văn Tuấn đã chướng mắt rồi, cảm thấy nhà cô gái đó đang lợi dụng Lục Tử, đòi tiền đòi đồ này nọ! Thêm chuyện lần này nữa thì đúng là ích kỉ thật!

Lục Tử bị y mắng đến mức mặt xám mày tro chạy trốn luôn.

Tới nơi rồi mà phòng khám Chu Y còn chưa mở cửa, Chung Ý Thu xuống xe trước gõ cửa, đợi một hồi lâu vẫn không nghe tiếng động gì.

Cậu nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ rồi, Tiêu Minh Dạ xuống xe gỡ khăn choàng cổ đeo lên cho cậu, hôm nay không có gió nhưng vẫn lạnh lẽo, hơi nóng ở trong miệng bay ra nháy mắt biến thành sương trắng quanh quẩn ở giữa hai người.

Chung Ý Thu mang đôi ủng bằng da dê, hồi học cấp ba cậu phải ở lại tự học đến nửa đêm mới về, than chân đau, nên chị gái để dành tiền hơn hai tháng mới đủ để mua cho cậu, mua một đôi rất vừa vặn. Đế giày hơi trơn trượt, bậc thang ngoài cửa đông lạnh thành băng, mỗi một bước chân đều phải thật cẩn thận, Tiêu Minh Dạ vươn cánh tay đỡ thì cậu mới đứng vững được, hà hơi vào đôi tay hỏi, “Chẳng lẽ không ở nhà?”

“Chắc còn chưa dậy.” Tiêu Minh Dạ ngẩng đầu thử nhìn vào trong.

Chung Ý Thu: “Đã 8 giờ rồi, sao dậy trễ vậy?”

“Ai mà giống cậu, mới 5 giờ sáng đã lăn lộn rồi.” Tiêu Minh Dạ chọc ghẹo.

Chung Ý Thu trợn mắt nhìn, “Ai lăn lộn……”



Tiếng cửa kẽo kẹt kéo ra từ bên trong, hai người lập tức im miệng, một người đàn ông cao lớn đi ra, y tùy tiện mặc một cái áo lông vũ màu đen, vậy mà bên trong chỉ mặc cái áo thun mỏng, hơi nóng tỏa ra toàn thân, mái tóc ngắn ngủn đầy mồ hôi, thấp hơn Tiêu Minh Dạ một chút nhưng cường tráng, vai rộng eo thon thoạt nhìn ẩn ẩn bá đạo, đặc biệt là đôi mắt đen tỏa sáng, lúc nhìn người thì hơi hơi nheo lại rất là tà tính.

Ánh mắt như điện quét từ Tiêu Minh Dạ rồi chuyển tới Chung Ý Thu, “Xem bệnh?”

“Chúng tôi tới tìm bác sĩ Phương?” Chung Ý Thu khách khí trả lời.

Hắn giữ cửa nhường đường, “Vào trong chờ đi,” rồi ngẩng đầu nhìn hai người, “Hai ngươi ai xem?”

Chung Ý Thu vội chỉ chỉ bên ngoài xe, “Là chú của tôi, chân chú không tiện đi lại nên vẫn còn ngồi ở trên xe,” nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu, “Bọn tôi đã tới một lần.”

“Là các cậu à? Nghĩ kỹ rồi?” Bác sĩ Phương chậm rãi đi tới, tóc mới vừa lau được một nửa, dán ở trên trán, làm y nhìn trẻ hơn.

Chung Ý Thu nói thầm, thói quen sinh hoạt của hai người này bị gì thế, mới sáng sớm đã tắm rửa, không lạnh sao? Trên mặt lại như không có việc gì chào hỏi, “Nghĩ kỹ rồi, từ nay về sau làm phiền bác sĩ Phương…… Anh.” Nhìn gương mặt trẻ hơn tuổi của Phương Khoản Đông cậu thật sự không nói được chữ “Ngài”.

“Cậu không phải là người ở đây à?” Người đàn ông tà khí đứng ở bên cạnh bác sĩ Phương lười nhác hỏi.

Có thể là nghe cậu nói tiếng phổ thông, Chung Ý Thu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, xem ra bác sĩ Phương không quen nghe tiếng địa phương rồi, hai người bọn họ hẳn là người bên ngoài, mình là người thành phố nhưng mà đã tạm trú ở thôn khác, chắc bọn họ xem mình là người địa phương ha?

“Nhà ở thành phố.” Chung Ý Thu châm chước một chút trả lời.

“Tiếng phổ thông nói thật tốt.” Hắn cười khen ngợi.

Phương Khoản Đông mặc vào áo blouse trắng, nhíu mày liếc hắn một cái, “Nấu cơm đi.”

“Để anh ra ngoài mua, ngon hơn.” Hắn cợt nhả nói.

Phương Khoản Đông đang rửa tay, nghe hắn nói xong cũng không hé răng, cầm lấy khăn lông trắng thong thả, ung dung lau tay.

“Được được được…… Anh đi làm ngay!” Hắn thò lại gần làm tư thế đầu hàng rồi lập tức quay đầu vào trong.

Chung Ý Thu: “……” Thần kì quá má ơi, không thèm liếc mắt một cái mà đã hạ gục người ta rồi! Không khỏi nể phục bác sĩ Phương.

Tiêu Minh Dạ cõng chú Nghĩa tiến vào, bác sĩ Phương đôi chân trước rồi giải thích, “Các cậu đã quyết định rồi, thì hôm nay bắt đầu châm cứu luôn, sau này mỗi tuần tới hai lần, dự tính một tháng là có thể đứng lên, đi đường cũng không thành vấn đề, nhưng cái chân này có vết thương cũ, trong lúc châm cứu thì càng phải chú ý, không thể tự tiện dùng sức, không thể để đông lạnh.”

Khi nói chuyện với chú Nghĩa, y tự giác cong lưng dùng kính ngữ, trong xương cốt mang theo phong độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh và giáo dưỡng tốt, làm Chung Ý Thu nghĩ y được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo.

“Mấy người ăn gì chưa? Muốn ăn cùng không?” Cửa sau đột nhiên hiện ra một cái đầu, lời nói là nói cho bọn họ nghe, đôi mắt lại nhìn về phía Phương Khoản Đông.

Mấy người đang nghiêm túc nghe bác sĩ Phương nói chuyện bị giọng nói bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, đồng thời quay đầu nhìn hắn chằm chằm như nhìn sinh vật lạ.

Phương Khoản Đông hơi hơi đen mặt, nhẹ cau mày.

Chung Ý Thu tinh mắt nhìn ra, cười nói: “Cảm ơn! Bọn tôi đã ăn rồi, lần sau tới sẽ mời anh và bác sĩ Phương bữa cơm.”

Hắn cười sang sảng rồi lại chạy trốn về chỗ cũ.

Chung Ý Thu nghĩ hắn hẳn là Chu Luật Thư, anh trai của bác sĩ Phương, tên, diện mạo, và tính tình quả thực khác nhau như trời với đất.

“Ngày nào tới cũng được à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

Trên bàn đặt đầy sách báo, không chỉ có là sách y học mà còn vài quyển tiểu thuyết, sách báo nữa, Phương Khoản Đông vừa thu dọn vừa nói: “Tôi nghỉ ngày thứ ba, trừ hôm nay thì ngày nào cũng được.”

“Vậy sao giờ? Bọn mình chỉ nghỉ ngày chủ nhật.” Vương Văn Tuấn phiền muộn.

Phương Khoản Đông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Mấy người là giáo viên à?”

Ánh mắt của Chung Ý Thu sáng lên, “Đúng vậy! Bác sĩ Phương lợi hại quá! Sao anh biết được hay vậy?”

Tiêu Minh Dạ liếc mắt nhìn cậu, hơi hơi thở dài.

Phương Khoản Đông cười khẽ với cậu mà không nói thêm, đây là lần đầu tiên Chung Ý Thu thấy y cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, nốt ruồi đen bên mắt trái khiến cho cả người y sinh động cả lên.

Y lấy ra dụng cụ, khám ở trên giường cho chú Nghĩa luôn, mùa đông mặc đồ nhiều không châm cứu được, Chung Ý Thu muốn giúp chú Nghĩa cởi quần ra, Phương Khoản Đông lui ra sau vài bước, thuận tay kéo màn che lại.

Chú Nghĩa nghĩ kĩ rồi nói, “Mấy đứa không cần lo lắng, lúc đi dạy thì chú sẽ tìm người khác.”

Chung Ý Thu biết chú không muốn mình trở thành gánh nặng, nhưng chú kiếm được ai chứ, Lục Tử cũng bị việc nhà quấn thân, nhà chú đông anh em thật đấy, nhưng có ai bằng lòng chở chú đi không? Mình tới đây được một thời gian rồi mà có thấy ai tới hỏi thăm chú Nghĩa đâu.

“Không sao đâu chú, có thể đổi giờ mà.” Chung Ý Thu an ủi chú.

“Mấy cái này không quan trọng, tuần sau bắt đầu đi chợ sách cũ nữa, mấy đứa vất vả lắm mới được người ta đồng ý nên phải biết quý trọng chứ!” Chú Nghĩa nghiêm túc nhắc nhở.

Cởi quần lấy chăn đắp hờ rồi Chung Ý Thu kéo màn ra.

Phương Khoản Đông đứng ở bên ngoài lại bất động, đôi mắt loang loang nhìn chằm chằm Chung Ý Thu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng, lo lắng có phải trị liệu có vấn đề gì hay không, “Bác sĩ Phương, làm sao vậy?”

Phương Khoản Đông nhấp nhấp môi, hai tay đút ở trong túi áo blouse trắng, thử thăm dò hỏi, “Các cậu đi chợ sách cũ nào vậy? Có thể cho tôi đi theo được không?”