Nhật Ký Phản Công Của Nữ Phụ

Chương 9: Thiên kim nổi loạn (9)




" Chi Hạ.... Cậu mau dậy đi.... Sắp muộn học tiết chiều rồi kìa.... Dậy đi....." Từ Hạo vừa lay vừa gọi Y Thời í ới....

" Cậu dậy đi mà.... Mau dậy....."

Y Thời đang ngủ ngon thì bị Từ Hạo dựng dậy không khỏi tối tăm mặt mày mà gầm lên:" Dậy cái khỉ á.... Hôm nay bà đây cúp tiết... Không đi học gì hết.... Để yên cho bà ngủ...."

" Không đi thật à....." Từ Hạo nhìn chằm chằm Y Thời ngồi ở trên giường.

" Không đi....."

" Nhỡ cậu bị phạt thì sao......"

" Cậu giúp....."

" Sao tôi giúp được cậu chứ...."

" Ai bảo cậu không giúp được tôi..... Dùng thân phận học trưởng của cậu đi... Đảm bảo giúp được...." Y Thời nhàn nhạt nói.

" KHÔNG ĐƯỢC NHÁ!!!!!!!!!" Từ Hạo hét lên.

" Hét cái gì....Cẩn thận tôi vả vỡ mồm cậu??? Thế giờ cậu có giúp không???"

" Không nhé!!! Tôi là con ngoan trò giỏi... Không bao giờ làm cái trò dối gian này...." Từ Hạo xua tay nói.

Y Thời:"....... " Ha, giờ còn thích bày bộ dạng ngoan ngoãn ra với tôi sao... Xem tôi bẻ răng cậu như thế nào.... Phải trị.....

" Từ Hạo... Giờ cậu muốn làm con ngoan trò giỏi hay muốn làm thương binh liệt sĩ đây, hả? Tôi cho cậu chọn đó....." Y Thời lườm Từ Hạo một cái cháy mặt..... Ngoan ngoãn cái beep ấy.....

Từ Hạo:"..........." Cô ta... lại bạo phát rồi....

Không gian im lặng bao trùm.....

Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng giữa sống và chết.....

Cuối cùng thì......

"Âyda.... Được được... Tôi giúp... Tôi giúp cậu...."

" Haha.... Thế mới ngoan chứ.... Rồi rồi... Câu đi học thì đi đi..... Tôi ngủ tiếp đây...." Nói rồi trùm chăn ngủ tiếp....

Từ Hạo chính thức cạn lời....

Lúc Y Thời ngủ dậy cũng suýt soát 5 giờ chiều rồi.

Tên nhóc Từ Hạo vẫn chưa về nhà... Chắc là lại ngồi chăm chăm chỉ chỉ trong thư viện trường đến tối muộn rồi đây.... Mệt mỏi a.....

Bản cô nương đói rồi... Phải kiếm đồ ăn... Phải kiếm đồ ăn....

Lục đục trong bếp nhà Từ Hạo vẫn không tìm thấy gì, Y Thời chuyển hướng ra quán ăn kiếm gì bỏ bụng.... thì....

Cái con mẹ nó chứ....

Bà đây không biết mật khẩu phòng thì ra kiểu quần què gì đây hả....

Chả là.... Từ Hạo trước khi đi học đã theo thói quen khóa luôn cửa vào... cộng thêm cậu ta không cho cô biết mật khẩu cửa nhà mình và giờ kết quả......

Mẹ kiếp.....

Nhóc con Từ Hạo chết tiệt..... Để ta bắt được mi... ta liền nghiền mi thành cám cho heo ăn.....

Đang nghĩ 7749 cách làm sao để cho thanh niên họ Từ kia chết thảm nhất, bất chợt có tiếng điện thoại reo..... Là của Y Thời..... Người gọi đến..... Lão ba ba nhà cô.... Ngửi có mùi chẳng lành sắp ập đến rồi đây.....

Y Thời nhấc máy lên nghe:" Alo, ba, có chuyện gì không ạ???"

" À! Chi Hạ con gái! Tối nay có bữa tiệc xã giao nho nhỏ, con đi với ba nha!!!" Cao Thắng hào sảng nói.

" Con đi làm gì chứ? Ba trước đây đi mấy buổi tiệc có bao giờ đem con theo đâu....."

" Ầy......Lần này khác.... Ta thấy con đã lớn rồi... Mấy bữa tiệc như vầy con nên tham gia thì hơn.... Cha bây giờ tuổi già sức yếu, không biết một mai ra sao... Chỉ có độc nhất một đứa con gái là con.... Công ty về sau sẽ do con làm chủ.... Cha chỉ mong con tập thích ứng mấy việc này cho tốt mà thôi....." Cao Thắng thở dài thườn thượt.

Y Thời:"............"

" Được rồi... Không nói nữa, không nói nữa...... Con cứ đứng yên ngoài cổng trường, cha lập tức tới đón con ngay...."

" Nhưng mà ba....."

" Này.... Không được cãi nghe chưa.... Con phải nghe lời ta....."

" Ba à! Con không muốn đi thật mà.... Để lần sau có được không...." Y Thời phản bác lại lời Cao Thắng.

" Không nhưng nhị gì hết.... Cha nói là con phải nghe.... Giờ thì đứng im đấy.... Cha tới đón.... Con mà không nghe lời.... Tam Tự Kinh 100 lần...."

" Ba..."

" 1000 lần....."

Y Thời triệt để câm nín..... 1000 lần... 1000 lần đấy.... chép thế có mà nát tay ra à..... Số bản cô nương thật khổ mà......

" Vậy nha con gái.... Tam biệt....."

Thôi.... Thế này là dở rồi... dở rồi... dở thật rồi.....

Lão ba đến trường mà không thấy cô thể nào cũng nghĩ cô đi trốn cho mà xem......

AAAAAAAAAAAAAAAAAA................

" Phải làm sao bây giờ!!!!! " Y Thời vò đầu bứt tai nghĩ.... Tại cái tên chết bằm họ Từ kia.... nhốt bà ở nhà.... Được rồi.... Bình tĩnh... bình tĩnh.... hết sức bình tĩnh...

" Hệ thống.... Hệ thống.... Mi ló mặt ra đây cho ta....." Y Thời hét lên.

[ Ký Chủ, có ta.... có ta.....] Hệ thống lắp bắp nói.

" Mi mau nghĩ cách giúp ta thoát khỏi đây..... Lão ba sắp đến rồi... Nhanh lên....."

Một phút suy nghĩ....

Hai phút suy nghĩ......

Ba phút suy nghĩ........

..................

Mười phút suy nghĩ......

" Hệ thống.... Mi định nghĩ đến bao giờ..... Tin ta chém chết mi không....."

[ Ký Chủ, cô cứ từ từ...... Nghĩ sắp ra rồi.....]

" Nhanh.... nhanh....." Y Thời giục hệ thống...... Mẹ nó, may mà trường cô ở xa, thêm đây là giờ tan tầm nên lão ba đến có hơi muộn..... Nhưng vẫn phải khẩn trương a.....

[ Có cách rồi.....]

" Cách gì.... Mi mau nói đi...." Y Thời háo hức nói.

[ Không ra bằng đường cửa chính thì ra bằng đường cửa sổ.....]

" Ờ nhỉ...." Y Thời vừa nói vừa lật đật chạy ra cửa sổ.

Để xem nào.....

Cái đệt....

Đây là tầng 30 đấy..... Nhảy xuống... Bà đây chưa kịp công kích mục tiêu đã về chầu ông bà rồi..... Mi bày cách cho ta kiểu gì thế hả!!!! Hệ thống!!!!!

[ Ặc.... Ký Chủ.... Xin lỗi cô.... Tôi chỉ có cái não tôm đó thôi.... Còn lại... HaHa.... Tôi off đây.... Tam biệt....] Nói rồi chuồn thẳng.

" Ê.... Này.... Con hệ thống.... Mi mau quay lại đây.... Sao mi vô duyên thế..... Chưa nói chuyện xong đã chạy đi đâu.... Mau quay lại.... ÊÊ....." Y Thời tức muốn nổ phổi....

Được rồi.... Nghĩ... Nghĩ... Mau nghĩ.....

AAAAAAA..........

Khoan.... Có cách rồi.....

Đạp cửa.....

Y Thời tức tốc chạy đến bên cạnh cái cửa......

Đcm.....

Sao cửa cứng thế.....

Đạp có mà què giò à.......

Nhưng......

Đây là cách duy nhất để đến kịp giờ.......

Sau một hồi phân vân giữa đạp với không đạp......

Y Thời quyết định......

Chơi......

Được ăn cả, ngã về không.......

Từ Hạo..... Tôi không hề muốn biến cửa nhà cậu thành đống phế thải..... Vì " thân bất do kỷ" mà thôi.... Có gì...... Tự sửa cửa nhé......

Nào...... Cửa ơi..... Ta đến đây.....

Lúc Y Thời đá một cú với lực không hề nhỏ vào cánh cửa..... Bất chợt.... Cửa mở.....

Và........