Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 41: Hòa thuận như lúc ban đầu




Vương Vượng Vượng ngỡ ngàng từ nhà Chung Thanh Văn đi ra, hoàn toàn không biết anh làm sao vậy.

Rõ ràng vẫn tốt mà.

Lúc đầu khi nhờ anh mặc áo len áo khoác xem có hợp không, tâm trạng của anh dường như rất tốt.

Cô muốn xin lỗi, nhưng không biết nên nói từ đâu.

Chung Thanh Văn tức giận.

Cô có thể cảm giác được.

Rốt cuộc là nói sai câu nào chứ?

Sau khi trở về trường, mấy cô bạn cùng phòng lập tức hỏi Vương Vượng Vượng: “Thế nào? Hợp không?”

“Ừm.” Cô bơ phờ nói, “Rất hợp.”

“Sao cậu kỳ lạ vậy?”

“Thế à…?”

“Chẳng vui chút nào hết. Đan được khăn quàng cổ, không uổng công sức, nên thoải mái mới đúng.”

“Cái đó…” Cô nói, “Người bạn mà tớ đi tìm, hình như anh ấy không vui lắm.”

“Vì sao chứ?”

“Tớ không biết,” cô nói, “Anh ấy rất bận rộn, tớ còn vì chuyện nhỏ này mà đi phiền anh ấy.”

“Không phải chứ…” Mấy cô bạn nói, “Người này nhỏ mọn thế!”

“Không phải không phải đâu,” cô mau chóng thanh minh cho Chung Thanh Văn, “Lúc đầu anh ấy rất bằng lòng, nhưng hình như tớ nói sai gì đó mới khiến anh ấy nghĩ rằng việc kia hoàn toàn không đáng để giúp.”

“À, vậy thì không sao. Giữa bạn bè lục đục chút ít, mau chóng qua thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Mọi người nói, “Quan trọng là, khăn quàng cổ của cậu có thể tặng cho người ta, cậu nên vui vẻ đi! Đây mới là chuyện cậu phải nghĩ tới!”

“Ờ…”

Vương Vượng Vượng không vui nổi.

Tuy rằng khăn quàng cổ của cô không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại cô chẳng có chút hứng thú đến việc về Trương Tiêu.

Trong đầu óc toàn là Chung Thanh Văn.

—— anh ấy ghét mình sao?

Vương Vượng Vượng ngã lên giường của mình, trằn trọc suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu.

Cô lấy di động ra, gọi điện thoại cho Chung Thanh Văn: “Hôm nay anh giận phải không?”

“Không có.” Âm thanh của anh giống như lộ ra một ít châm biếm, “Có cái gì đáng tức giận chứ.”

“Vậy vì sao anh đuổi tôi đi?”

Nếu cô làm chuyện không đúng, cô có thể xin lỗi.

Nhưng bên kia lại trầm mặc.

Cô không nghe được âm thanh, cảm thấy rất hoảng sợ.

Nhịp tim cô đập dữ dội, kề sát di động vào lỗ tai, sợ bỏ mất gì đó, nhưng anh không nói chữ nào.

Cách chừng nửa phút, anh mới nói: “Em đừng nghĩ nhiều.”

“Hả?”

“Công việc bận quá, chỉ vậy thôi.”

“À…” Cô không biết nên đáp lại thế nào.

Cô cảm nhận được đối phương đang kiềm chế cảm xúc.

Nhưng vẫn không nói.

Cảm giác duy nhất của Vương Vượng Vượng chính là, thật tốt quá, Chung Thanh Văn đã trả lời cô.

Trong nháy mắt, cô có chút muốn khóc.

Lúc ấy, chắc Chung Thanh Văn không vui, nhưng anh cũng không nhắc lại.

Cô vẫn không thả lỏng.

Chung Thanh Văn chưa từng như vậy bao giờ.

…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Sao cô lại không biết.

—— trải qua sự việc này, Vương Vượng Vượng phát hiện mình đặc biệt để ý Chung Thanh Văn.

Một thái độ của đối phương có thể khiến cô khó chịu nửa ngày.

Một khoảng thời gian sau, cô thường xuyên làm bộ như không có gì, ở trên mạng trò chuyện với Chung Thanh Văn, xác nhận một lần nữa mình không bị anh ghét.

Tưởng tượng đến khả năng bị xa lánh, cô liền vô cùng khó chịu.

Mỗi ngày cô đều đọc những bản tin trong ngành mà Chung Thanh Văn đăng ký cho, có việc liền hỏi.

Mấy ngày sau, Vương Vượng Vượng lại đổi chủ mới, chính là bạn của Chung Thanh Văn.

Bởi vì cô liên tục làm hai nhà trong vòng hai tháng, công ty môi giới không muốn ưu tiên sắp xếp cho cô.

Bạn của Chung Thanh Văn vừa lúc cần người giúp việc ngắn hạn, xem như cứu cấp, như vậy cô cũng có thời gian đi tìm công ty môi giới mới.

Cô vừa đến, phát hiện “bạn của Chung Thanh Văn” thực ra là “hàng xóm của Chung Thanh Văn”.

Hai nhà sân kề sân, hoàn toàn không cần qua cửa, có thể trực tiếp nhảy qua.

“Cái này…”

Ngay cả kết cấu bên trong cũng giống y chang, cô có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Vương Vượng Vượng phụ trách dọn dẹp nhà cửa, còn có chăm sóc trẻ con.

Đối với phần sau, tuy rằng đã từng được huấn luyện, nhưng làm thật vẫn có chút luống cuống tay chân.

Gia đình này có một đôi vợ chồng trẻ, còn có đứa con ba tuổi.

Bà chủ này làm vợ trọn thời gian, thỉnh thoảng ra ngoài tập thể thao hay mua sắm thì Vương Vượng Vượng phải chăm sóc đứa trẻ, nói chuyện với cô bé, chơi đùa với cô bé, đói bụng thì cho ăn, khát thì cho uống.

Nói chung coi như thoải mái.

Chung Thanh Văn rất kỳ lạ, luôn đi qua đây, cách ba năm ngày một lần.

Hai vị chủ nhà cũng không thấy phiền…

Nhưng mà, không thể phủ định, mỗi lần Chung Thanh Văn xuất hiện, Vương Vượng Vượng đều rất vui vẻ.

Ngay cả lúc thường, cô thường xuyên đi trong sân nhìn qua, xem Chung Thanh Văn có ở bên kia không. Nếu gặp mặt thì chào một tiếng, sau đó không biết tại sao trong lòng cô sẽ vui sướng. Ngay cả khi đi mua đồ ăn về đi ngang qua nhà anh, cô sẽ ló đầu vào trong sân nhìn, trong lòng suy nghĩ có gặp được không. Loại tâm trạng luôn hy vọng nhìn thấy anh khiến cô rất hoang mang.

Có đôi khi Chung Thanh Văn sẽ hỏi cô chút chuyện về Trương Tiêu.

Vương Vượng Vượng không giấu anh điều gì.

“Khăn quàng cổ lần trước em muốn tôi mang thử,” khi lần đầu nhắc lại chuyện này, anh hỏi, “Em tặng cho Trương Tiêu chưa?”

“Hả?” Cô đáp, “Chưa.”

“À?” Anh nói, “Không phải em đã nói, đợi đến ngày chính thức ở bên nhau thì tặng cái kia làm quà sao?”

“Bởi vì còn chưa chính thức ở bên nhau…”

“Vì sao?”

“Tôi có một chút do dự,” cô nghĩ nghĩ rồi nói, “Không biết mình có muốn ở bên anh ấy không.”

Gần đây, Trương Tiêu có vài lần muốn nói lại thôi, cô nhận ra Trương Tiêu muốn thổ lộ, cô không dám cùng anh ta ra ngoài, chỉ sợ anh ta sẽ nói ra. Cô cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt. Thực ra từng có hai lần, chỉ cần cô bạo dạn thì Trương Tiêu sẽ nói ra, nhưng cô lại chọn chuyển đề tài, làm động tác chọc cười, hoặc là vội vã gọi xe, chạy nhanh như chớp. Cô cũng không biết nên làm gì đây. Trương Tiêu là người rất tốt, ở bên anh ta nhất định sẽ hạnh phúc nhỉ? Đây chính là một cơ hội rất tốt cho cô, ngàn năm một thuở, qua thôn này sẽ không còn tiệm đó nữa. Bạn bè đều nói, thời gian trôi qua sẽ dần dần yêu anh ta, nhưng cô không biết. Cô luôn nghĩ, thật muốn mơ hồ chấp nhận một người như vậy ư? Nếu chứng minh không được, chẳng phải là tổn thương anh ta rồi sao?

“Sao thế?” Trong lỗ tai nghe thấy Chung Thanh Văn hỏi.

“Tôi không thể xác định tâm ý của mình.” Vương Vượng Vượng uể oải nói, “Không biết rõ mình có yêu anh ấy không?”

“Hửm?”

“Chính là,” cô nói, “Anh ấy thật sự rất tốt, tôi cảm thấy con người anh ấy tốt lắm, nhưng mà liệu người này có thật là một nửa còn lại của tôi không?”

“Gân gà ư?” anh hỏi, “Ăn thì chán bỏ thì tiếc?”

“Anh đừng nói vậy…”

“Bởi vì vốn chính là vậy.” Ánh mắt của anh rất sáng, “Tôi nói với em này, nếu em không biết rõ mình có yêu anh ta không, đó chính là không yêu. Chỉ cần em yêu thì em nhất định sẽ biết em yêu anh ta.”

Vương Vượng Vượng dường như bị những lời này đánh trúng, cô ngơ ngác nhìn Chung Thanh Văn.

“Tôi hỏi em,” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Bây giờ, em suy nghĩ kỹ đi, em có người thật sự thích không?”

“Ặc…không có…”

“Như vậy.” Ánh mắt anh tối một chút, “Hồi trước thì sao?”

“Không có…”

Vì thế cô mới không hiểu rõ ——

“Em hãy nghe tôi nói,” anh nói, “Em đừng nóng vội.”

“Gì cơ?”

“Tạm thời đừng đồng ý làm bạn gái anh ta.”

“Hở…?”

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nói, “Em còn nhớ em thiếu tôi một ân tình không?”

“Ặc…!”

“Chính là lần đó, phòng thí nghiệm của em không có tiền mua dụng cụ, tôi giúp em nghĩ cách lấy số liệu, lúc ấy chúng ta đã nhất trí, đó chính là em thiếu tôi một ân tình. Sau này nếu có một ngày tôi tìm em làm một chuyện, em nhất định phải làm được.”

“Tôi còn nhớ.”

“Thế thì chính là cái này.” Anh nói, “Tôi hy vọng em hãy suy nghĩ thật cẩn thận.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Em hãy hứa với tôi, trong vòng ba tháng đừng đồng ý làm bạn gái anh ta.”

“Ơ?”

“Tôi muốn để em suy nghĩ kỹ càng.” Anh nói, “Nếu sau lúc đó em vẫn quyết định ở bên anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì.”

Vương Vượng Vượng hoang mang nhìn Chung Thanh Văn.

“Tôi chỉ là không muốn em vội vàng quyết định.”

“Được…”

“Em chắc chắn hứa với tôi.”

“Ừ.” Cô nhìn mắt anh, nói, “Tôi hứa.”

“Sẽ không quên chứ?”

“Đương nhiên.” Cô đã nói thì khẳng định giữ lời.

“Em không vui?” Anh hỏi, “Tôi dùng chuyện lần đó bảo em hứa hẹn việc này.”

“Không có.” Cô nói, “Đã hứa rồi thì phải làm được.”

Cô suy nghĩ, nói tiếp: “Với lại, anh cũng là muốn tốt cho tôi.”

Anh nói: “Nếu anh ta thật lòng, tuyệt đối sẽ không để ý chờ thêm ba tháng.”

“Tôi biết.” Cô hiểu Trương Tiêu cho nên không lo lắng về điều này.

Anh gật đầu: “Tôi nghĩ, sẽ không cần thời gian quá dài đâu, ba tháng chắc là đủ rồi.”

“…?”

Vương Vượng Vượng hơi kinh ngạc.

Ân tình của người kia lại dễ dàng đền đáp như vậy.

Lúc ấy Chung Thanh Văn bận trong bận ngoài một trận.

Ngay từ đầu muốn mời một bữa cơm, kết quả anh không chịu, nói là một bữa cơm có thể trả sạch hết sao, anh khiến cô đồng ý, sau này vào một ngày nào đó khi anh lên tiếng nhờ thì cô nhất định phải làm được.

Kết quả lại dùng vào lúc này.