Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da

Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da - Chương 3




Ngôn Diệp chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu, mắt không chớpnhìn Cố Ngôn. Tóc dài rơi hai bên gò má, trên mặt ửng đỏ như ẩn như hiện. Đôi mắt màu đỏ lúc này càng làm cho y có thêm cỗ tà khí nhiếp nhân tâm phách (hút hồn phách người khác), không phải xinh đẹp thường thường, mà là tuyệt đối khiến người kinh diễm.



Nếu người như vậy không phải đang hiện diện trong tình trạng này trước mắt mình, Cố Ngôn nghĩ, chính mình có lẽ sẽ bị nam nhân xinh đẹp này mê hoặc. Nhưng lúc này hắn cảm thấy nên xác định người trước mắt rốt cuộc ra sao rồi rời đi trước mới là lựa chọn chính xác.



"Cái kia, anh tiếp tục ngủ đi. Tôi còn có việc cần ra ngoài..." Hắn da đầu run lên nặn ra câu nói, thấy đối phương không có phản ứng, tay chân nhích từng chút từng chút về phía cửa ra. Hắn không dám đứng lên chạy, bởi vì người trước mắt tựa sư tử đang chờ bắt thỏ, phảng phất như chỉ cần hắn có động tác hơi lớn một chút sẽ bị y xông lên xé nát.



Hắn xê dịch được khoảng một mét, Ngôn Diệp vẫn không hề động, chỉ là hình như hô hấp càng ngày càng dồn dập, nhưng mà ngay khi hắn đang thầm thấy mình may mắn, người ngồi dưới đất đột nhiên vọt về phía hắn.



Hắn một tiếng cũng chưa kịp kêu đã bị một cỗ sức mạnh đẩy ngã, chỉ cảm thấy hoa mắt như có cái gì đó xẹt qua, sau đó cả người đã bị đè lại.



Ngôn Diệp ép hắn dưới thân, cúi đầu nhìn hắn.



Nhìn gương mặt xinh đẹp kia phóng lớn, Cố Ngôn trong nháy mắt thất thần, cặp đồng tử màu đỏ tựa như muốn hút mắt người. Trong hoảng hốt, hắn như nghe được tiếng tim đập mạnh, lại không rõ là của chính mình hay người trước mắt.



Nhưng vài giây sau, Ngôn Diệp đột nhiên nở nụ cười, không phải tươi cười cong lớn khóe miệng, nhưng Cố Ngôn vẫn thấy được hai chiếc răng nanh nhọn trong miệng y. Nháy mắt, hắn cảm thấy tín ngưỡng của mình đảo điên.



Cố Ngôn không phải người vô thần, nhưng là một người bình thường, cảnh tượng trước mắt nếu không phải hoa mắt, cũng chỉ có thể gào to một tiếng "Yêu quái"!



Bất quá lúc này đầu óc hắn đã gần như trống rỗng, nhìn răng nam nhân kia như là dùng để cắn xé da thịt, hắn lắp bắp nói một câu, "Anh, anh không phải muốn ăn tôi đi?"



Lời vừa ra khỏi miệng, như là rốt cục cũng có phản ứng, Cố Ngôn bị dọa đến nói năng lộn xộn, "Tôi không thể ăn được đâu, thật sự! Da dày thịt cứng lông tóc lại nhiều khẳng định không hợp khẩu vị anh đâu đại ca...... Không! Đại tiên người buông tha tôi đi!" Vừa nói vừa ba chân bốn cẳng vỗ trên người mình.



Mà lúc này Ngôn Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt, cau mày, biểu tình thống khổ lại ẩn nhẫn, sau vài tiếng rên rỉ đè nén, y cúi đầu bên cổ Cố Ngôn, tựa như đang tìm kiếm cái gì mà hít nhẹ.



Nam nhân hơi thở dị thường nóng như lửa, như muốn thiêu đốt làn da nhân loại, nhắc nhở Cố Ngôn hắn hiện tại không phải đang mộng.



Xong rồi! Trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ này. Giờ hắn cực kỳ hối hận chính mình vừa tắm rửa sạch sẽ, nếu cả người đầy mồ hôi hôi hám, nói không chừng đối phương ngửi qua sẽ không có khẩu vị.



Bên tai vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, khiến người ta nghĩ đến tiếng mãnh thú phát cuồng. Người Ngôn Diệp đột nhiên cứng đờ, hai tay ôm đầu thống khổ rên rỉ.



Mà Cố Ngôn cũng rốt cục cũng có phản ứng, thừa dịp khe hở trở mình, dùng cả tay cả chân trốn ra cửa, vừa há mồm định kêu cứu mạng, còn chưa ra tiếng, đã bị từ phía sau bưng kín miệng, sau đó cả người bị bắt trở về.



Giống như phát điên, Ngôn Diệp ấn cánh tay hắn, chặn chân hắn không cho lộn xộn.



"Ngô ngô!" Cố Ngôn liều mạng lắc đầu, cũng không quan tâm tư thế có ra sao, cong mông lên muốn đẩy người phía sau ra. Chỉ là hắn không nghĩ tới, bây giờ, làm động tác này thật sự không sáng suốt.



Khi hắn đẩy được hai ba cái, người đằng sau đột nhiên bất động, Cố Ngôn cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn cảm giác được có vật gì đó cứng rắn ở phía sau - xác thực nói, là dính trên mông hắn.



Trong nháy mắt, mặt hắn trắng bệch, rốt cục hiểu được người kia muốn làm gì - Thiên tính vạn tính, hắn chẳng thể nghĩ tới mình một dạng cao lớn thô kệch lại đụng tới loại sự tình này!



"Mày con mẹ nó cút ngay!" Không biết lấy đâu ra khí lực, Cố Ngôn trở mình, nhấc chân hung hăng đạp một cước lên ngực đối phương, nhưng Ngôn Diệp chỉ lung lay một chút, sau đó cắn răng một tay ấn đầu hắn xuống đất.



Hoảng sợ bởi tốc độ và khí lực của y, Cố Ngôn không kịp phản ứng, đầu như bị bóp nát, cả đầu hắn đến cả hàm răng cũng run lên, lại không phải vì đau.



Chậm rãi trợn to mắt, hắn thấy một cái đuôi xù đung đưa qua lại phía sau Ngôn Diệp, tựa như một cái roi đang vỗ vỗ xuống mặt đất, biểu hiện lúc này y xao động.



"Xuy" một tiếng,áo trước ngực bị xé mở, tiếng kêu sợ hãi của Cố Ngôn kẹt trong cổ họng, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.



Móng tay nam nhân giống móng vuốt xẹt qua trên người hắn. Lúc sau, trên người Cố Ngôn đã không còn mảnh vải, lưng còn lưu lại mấy vết cào rỉ máu nông sâu khác nhau.



Tiếp tục một phen động tác, y phục Ngôn Diệp cũng được cởi bỏ, lộ ra thân thể tinh tráng kiện mỹ, hạ thân tượng trưng nam tính thô dài một bộ hừng hực khí thế chờ ra trận.



"Không -" Thật vất vả phát ra một âm tiết, Cố Ngôn dồn sức muốn lao ra chạy, bò chưa được hai bước đã bị đè lại, giây tiếp theo mông đã bị hung hăng cắn một ngụm. Giống như bị xé mất một miếng thịt, dứt ra không được, hắn lại dùng sức lắc đầu, nước mắt rốt cục trào ra.



Người phía sau nắm thắt lưng và đè trên người hắn, bên tai là tiếng thở dồn dập thô suyễn của nam nhân, nhục căn cứng rắn đặt giữa hai chân rồi đâm toàn bộ vào trong hắn, gần như ngay lập tức.



"A -" Cố Ngôn kêu lên, thân thể trong nháy mắt như bị xuyên thấu, ngực đau muốn vỡ ra, cả người như bị xé thành hai nửa.



Tính khí vùi vào trong thân thể nam nhân, được vách tường mềm mại cực nóng bao lấy có một tư vị thoải mái khác thường. Dục vọng giảm bớt, Ngôn Diệp ngẩng đầu lên thở một hơi thật sâu, nhưng lại càng mãnh liệt khát cầu hơn. Thuận theo ý niệm thân thể, hai tay y nắm Cố Ngôn thắt lưng, đong đưa phần eo bắt đầu trừu sáp trong cơ thể hắn, cơ hồ mỗi một lần đều đi vào sâu nhất, cơ bụng bằng phẳng rắn chắc va chạm cánh mông mượt mà, âm thanh ba ba vang lên vừa xấu hổ vừa dâm mĩ.



Cố Ngôn bị đâm đến thất điên bát đảo, cả người mơ hồ, thứ kia dường như muốn đâm xuyên khỏi cổ họng hắn, hắn hé miệng nhịn không được từng đợt ghê tởm trào lên, nước mắt lẫn mồ hôi ướt đẫm gương mặt.



Ngôn Diệp rất nhanh bắn một lần ở trong Cố Ngôn, sau đó không đi ra mà lại tiếp tục đợt thứ hai, có tinh dịch lẫn máu bôi trơn khiến cho y ra vào càng thêm thông thuận.



Bị bắt quỳ sấp, nửa khuôn mặt dán sát mặt đất, phía sau chịu đựng ma sát mãnh liệt, mặt Cố Ngôn đã sưng đỏ. Hắn cảm thấy mình như là cá bị ném lên bờ, ngay từ đầu nhảy bắn giãy dụa đến bây giờ chỉ có thể há miệng liều mạng hít thở. Không thể giãy dụa, không thể tự hỏi, chỉ có thể một mực bị xâm phạm, lần đầu tiên hắn mê mang với tình cảnh chính mình.



Vì sao là hắn? Vì cái gì?



Giữa hai đùi một mảng bạch trọc dấp dính, nơi bị tiến vào đã sớm đã chết lặng, không phải không đau, mà là đã chết lặng. Hắn cảm thấy chính mình như là cái lọ không có sinh mệnh, thừa nhận dục vọng điên cuồng của nam nhân.



Người phía sau ra vào tựa hồ càng lúc càng mạnh, cũng càng ép cả trọng lượng cơ thể y lên hắn, hậu huyệt bị lấp đầy, mỗi cái động đều mang theo lửa nóng hừng hực, đau đớn như da tróc thịt bong khiến Cố Ngôn trong sợ hãi mà thanh tỉnh, cảm giác rõ ràng được tính khí nam nhân trong cơ thể biến hóa quái dị, hắn trợn lớn mắt, lệ tràn ra không dứt.



Hắn không biết người phía sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng thứ cắm trong hậu huyệt như càng lúc càng biến lớn lại nóng hơn, tần suất trừu sáp càng lúc càng nhanh và mạnh khiến hắn có cảm giác chính mình sắp bị đâm thủng.



Hắn sẽ chết -



Thời điểm ý thức được chuyện này, Cố Ngôn ngược lại không sợ hãi.



Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trước mắt tối dần, đầu càng ngày càng nặng. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn rũ mí mắt cố nhìn về phía sau, chỉ thấy được một bộ lông trắng bạc -



Trong bóng tối, dường như không thể nhìn rõ cảnh trong mơ, hắn nghe được tiếng hít thở khàn khàn, giống như ở bên tai phát ra tiếng dã thú hổn hển trầm thấp. Đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào hắn - một loại tra tấn kéo dài như vô tận.



Trong không khí tràn ngập một cỗ hương khí nồng đậm, ngọt nị khiến người ta mê loạn, Ngôn Diệp từ trong cảm giác mỏi mệt tỉnh lại, mở mắt ra, chung quanh không phải nơi y quen thuộc.





Bốn phía im lặng dị thường, ngoài cửa sổ sắc trời không rõ, toàn bộ căn phòng bao phủ trong một mảnh mờ tối.



Nằm trên mặt đất, cảm giác nặng nề chưa bao giờ có lan tràn trong cơ thể, y nhắm mắt lại sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhíu nhíu mày, chậm rãi ngồi dậy. Cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình trần trụi cùng tóc rơi trên mặt đất, sau một lát thất thần, quay đầu nhìn nam nhân nằm ở bên cạnh y.



Nam nhân cao lớn nhắm chặt mắt vẫn không nhúc nhích, mí mắt sưng đỏ cùng vệt nước mắt rõ ràng, hô hấp mỏng manh. Trên thân thể trần trụi là vết thương lớn nhỏ, trừ bỏ vết thương vụn mảnh bên ngoài, còn có nhiều mảng xanh tím ứ máu, dù trên làn da màu tiểu mạch cũng cực kỳ rõ ràng, ngang hông lại càng nghiêm trọng. Trên cơ bụng bằng phẳng rắn chắc dính đầy bạch trọc loang lổ, mà xuống chút nữa, giữa hai chân lưu lại một đống hỗn độn, tinh dịch lẫn những vệt máu đỏ chói mắt gần như loang đầy cả bắp đùi -



Nhắm mắt lại, thở dài, Ngôn Diệp nhíu mày, đưa tay nhu nhu thái dương ẩn ẩn đau. Y biết đêm qua trong tình trạng vô thức mà xâm phạm người khác, nhưng không nghĩ tới người kia lại là Cố Ngôn.



Kí ức nam nhân này lưu lại cho y, trên cơ bản chỉ có gương mặt khóc đến nước mắt văng tứ tung, dáng người không tệ cùng bộ dạng say khướt trong ôn tuyền kia.



Hồ tộc hầu như chỉ nhớ mùi. Đêm qua y bởi vì thuốc mà mất đi lý trí, hẳn là dựa vào mùi Cố Ngôn trong trí nhớ tìm được phòng hắn, thậm chí còn trong lúc mất đi ý thức mở ra kết giới, cho nên đêm qua mặc kệ bọn họ nháo ra bao nhiêu động tĩnh, cũng sẽ không có người phát hiện.



Là Cố Ngôn xui xẻo cũng được, là "thiên định" cũng thế, với bọn họ mà nói, đều là một đoạn "nghiệt duyên".



Y đối với Cố Ngôn lòng mang áy náy, nhất là y đóan được đêm qua chính mình đã hiện ra nguyên hình. Nói cách khác, lúc xâm phạm Cố Ngôn, y không ở hình dạng nhân loại.



Ngôn Diệp nâng mi nhớ lại kí ức đứt quãng trong đầu. Thứ thuốc chết tiệt kia tuyệt đối không chỉ là xuân dược, nếu đêm qua y không cùng người giao hoan, không chừng thuốc đó còn muốn mạng của y!



Ánh mắt liền tối tăm, phát ra hơi thở nguy hiểm, Ngôn Diệp ở trong lòng thề nhất định phải khiến con hồ ly cái kia phải trả cái giá thật lớn.



Áp chế lửa giận, y một lần nữa quay đầu nhìn Cố Ngôn, đây mới là vấn đề y muốn giải quyết lập tức. Nhìn gương mặt nam nhân không hề vương tia tức giận, y đột nhiên thấy may mắn vì đối phương đủ cường tráng, bằng không có lẽ đã mất mạng.



Đi đến bên người Cố Ngôn, Ngôn Diệp đưa tay sờ sờ chút vết trầy trên mặt hắn. Y biết hiện tại mỗi vết thương trên người Cố Ngôn đều là "chuyện tốt" mình làm, tuy rằng dưới tình huống vô thức, nhưng là hắn cứu mạng của y.



Đầu ngón tay mơn trớn mí mắt nam nhân sưng đỏ, còn có thể cảm giác được ướt át trên mi!



Lúc này Cố Ngôn trong mê man đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, cả người càng thêm đáng thương.



Ngôn Diệp nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng kéo một chân Cố Ngôn. Hậu đình bị chà đạp quá độ sưng đỏ, thậm chí còn rách ra, theo động tác của y tinh dịch lưu lại bên trong miệng huyệt chảy ra xen lẫn tơ máu, nhìn dị thường ghê người.



Thương thế còn nặng hơn tưởng tượng, Ngôn Diệp thở dài. Y biết kích thước của mình, dưới tình huống không có đầy đủ khuếch trương mà muốn đi vào cũng đã phi thường khó khăn, mà nguyên hình của y lại lớn hơn nam nhân bình thường mấy lần. Với hình thái kia tiến vào hậu huyệt nhỏ hẹp, bảo là tàn phá cũng không phải nói quá.



Y cũng không phủ nhận mình là cầm thú, nhưng lần này y đúng thật đã hoàn toàn triệt để hóa thân cầm thú. Hơi hơi cúi đầu nhìn hai hàng dấu răng trên mông Cố Ngôn, cắm ngập thật sâu trong thịt. Nhớ tới đêm đó Cố Ngôn muốn cắn y, hiện tại lại bị chính mình cắn thành như vậy, không khỏi cảm thán thế sự khó lường.



Kiểm tra qua vết thương của Cố Ngôn, xác định không nguy hiểm đến tính mạng, Ngôn Diệp hướng hắn nói câu "Thật xin lỗi", sau đó vươn lòng bàn tay che trên mắt cá chân Cố Ngôn, sau một lát, một sợi dây đỏ tinh tế được thắt ở đó.



Đó là bùa hộ mệnh duy nhất của mỗi thành viên hồ tộc, bắt nguồn từ truyền thuyết của tổ tiên, đối với mỗi thành viên hồ tộc đều có ý nghĩa đặc biệt.



Ngôn Diệp cũng không quan tâm, với y mà nói, nó chẳng qua chỉ tương tự như thứ dùng để tượng trưng cho thân phận, lấy nó đưa Cố Ngôn, xem như một món quà gặp mặt và bồi thường, bùa hộ mệnh sẽ ở trong cuộc sống sau này bảo hộ hắn.



Thu tay, y đột ngột hôn lên môi Cố Ngôn, đôi môi cánh hoa nhu nhuận lại dính mùi vị huyết tinh.



Thật lâu sau, y ngẩng đầu liếm liếm môi mình. Vừa rồi y đem sức mạnh của mình truyền cho Cố Ngôn, thương trên người Cố Ngôn rất nhanh sẽ biến mất, tuy rằng không thể lập tức khỏi hẳn, ít nhất thoạt nhìn sẽ không rõ ràng, mà vài ngày sau sẽ hoàn toàn hồi phục.



Nghĩ nghĩ, Ngôn Diệp lại nâng một chân Cố Ngôn, dùng tay quấy nhẹ trong miệng huyệt, càng nhiều tinh dịch theo đó chảy ra, đợi đến khi toàn bộ rửa sạch, một vũng nhỏ đã tràn xuống mặt đất.



Ngôn Diệp nhìn thứ gì đó của chính mình, cười khổ lắc đầu. Nếu Cố Ngôn là nữ nhân, nói không chừng đã mang hài tử của mình......



Xử lý tốt thương thế, kế tiếp mới là chuyện trọng yếu.



Vươn tay đặt trên trán Cố Ngôn, Ngôn Diệp nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Hãy quên đi -"



Cố Ngôn mơ hồ nghe được có người nói với hắn. Thanh âm kia như là từ nơi rất xa vọng đến, nhưng rất nhanh lại trở nên rất gần.



Trong bóng đêm, hắn mơ hồ thấy một phiến màu trắng bạc thật lớn, như khói bụitrong không khí, lại phát ra ánh sáng chói lọi, dần dần, thứ đó đến trước mặt hắn, sau đó bắt đầu từng chút tụ lại, cuối cùng biến thành hình dáng một con vật. Hắn không thể xác định kia rốt cuộc là động vật gì, nó có cái đuôi rất lớn, còn có đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào hắn -



Cố Ngôn chợt mở mắt ra, ý thức trong một thoáng ngắn ngủi trống rỗng, ngực thở dốc phập phồng, một lúc sau mới dần dần lấy lại tinh thần.



Nằm trên đệm khách sạn, hắn nhắm mắt lại, nhu nhu trán. Tuy vẫn là buổi sáng, nhưng hắn cảm thấy chính mình hình như đã ngủ thật lâu.



A - đúng rồi, hắn hôm nay phải về. Chuyến du lịch đã gần chấm dứt, mà hắn ngày hôm qua thân thể không thoải mái, ở khách sạn ngủ cả ngày, cho nên không có tham gia hoạt động cuối cùng.



Sau vài giây suy nghĩ, hắn ngồi dậy xốc chăn lên xuống giường, mới vừa đi hai bước, đột nhiên cảm giác có cái gì đó quấn trên chân, cúi đầu liền thấy, một cái dây hồng thắt ở trên hắn mắt cá chân, màu sắc rất mới, rất mảnh lại cực kỳ tinh xảo.



Chỉ là hắn khi nào thì mua thứ này?



Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là nghĩ không ra mình mua khi nào, hắn ngồi xổm xuống muốn đem nó cởi ra, tìm một lượt lại phát hiện phía trên căn bản không có nút kết, nói cách khác, dây này trực tiếp đeo lên, nhưng là chân hắn cũng không nhỏ, đến tột cùng là xỏ như thế nào vào vậy?



Mất nửa ngày vẫn chưa cởi được, Cố Ngôn đành từ bỏ. Hắn cảm thấy chính mình tám phần là không hợp khí hậu, trí nhớ suy yếu lợi hại, vẫn là ở nhà tốt, nơi mình sinh sống dù thế nào cũng vẫn thoải mái.



Nghĩ đến đây, hắn đã có điểm vội vàng muốn về nhà.



Đồ đạc cũng không nhiều, sau khi sắp xếp đơn giản, hắn định đi mượn người trong khách sạn một cây kéo cắt bỏ sợi dây hồng trên mắt cá chân.



Nhưng nhìn cái dây kia lai lịch không rõ, do dự một chút, cuối cùng vẫn là trong lòng nói câu từ bỏ.



Rất nhanh đến giữa trưa, hướng dẫn viên du lịch đến bảo mọi người lấy hành lý chuẩn bị xuất phát. Lên xe, Cố Ngôn vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng khác với khi đến, hiện tại hắn đã cùng những người khác trong đoàn nói chuyện vui vẻ.



Một đám người nói nói cười cười, nhớ lại những kỉ niệm trong chuyến đi xa lần này, Cố Ngôn còn thật sự nghe, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu.



Không bao lâu sau khi xuống xe, hắn bỗng nhiên nhớ tới một người, cảm thấy tựa hồ đã quên cái gì -




Một tháng sau.



Trong thần hội, Ngôn Diệp nằm trên hành lang từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ ấm áp dương quang.



Trong khoảng thời gian này sinh hoạt của y có thể nói là "Thanh tâm quả dục" (giữ cho đầu óc nhẹ nhàng và tiết chế tình dục), thời gian ở trong này phơi nắng so với thời gian cùng người thân thiết còn nhiều hơn. Cũng không phải y cải tà quy chính, mà là không dậy nổi hưng trí, tựa như một tên ăn chơi hưởng lạc lập tức biến thành người tu hành cấm dục, loại này chuyển biến này đến chính y cũng phải nghi hoặc.



Một trận gió thổi qua, lá cây phát ra "xào xạc" tiếng vang, lại làm cho bốn phía có vẻ càng thêm im lặng, chỉ là không bao lâu, bị một thanh âm giống như gậy gỗ đập xuống sàn nhà phá vỡ, từ xa tới gần dần dần rõ ràng.



Ngôn Diệp nhíu nhíu mày, nhưng không có động.



Thẳng đến kia thanh âm dừng lại, một thanh âm già nua vang lên trên đỉnh đầu y.



"Ngươi muốn ở trong này nhàm chán tới khi nào?"



Bất đắc dĩ nhíu mày, Ngôn Diệp lười biếng ngoáy ngoáy lỗ tai, mở mắt ra, trở dậy ngồi xếp bằng,"Ta đây không phải tuân theo phân phó của trưởng lão ngài ở trong này tu hành đó thôi."



Ở trong hồ tộc, trưởng lão có địa vị kế dưới hồ vương thoạt nhìn không khác mấy so với những lão nhân bình thường, trừ bỏ một mái tóc bạc và bộ râu dài gần ba thước, dưới ánh mặt trời trắng đến có chút chói mắt. Cầm trong tay một cây quải trượng, nhìn có cảm giác rất tiên phong đạo cốt, đã mấy trăm tuổi nhưng thần thái vẫn sáng láng.



(tiên phong: phong thái của tiên, đạo cốt: cốt cách của người có đạo đức)



Tuy rằng đã không còn xa lạ với khuôn mặt cười đùa bỡn cợt của Ngôn Diệp, nhưng trưởng lão vẫn không thích nổi bộ dáng cà lơ phất phơ này của y.



"Cái gọi là tu hành thành chính quả của ngươi chính là dâm loạn nhân gian, cùng vô số nam nữ giao cấu?"



Ngôn Diệp nhếch môi, cười như chẳng bận tâm,"Đây là thiên tính hồ tộc, ngài cũng không phải không biết."



Đây cũng là một lý do tốt, vẻ mặt của y như đang nói, nếu y kế thừa vương vị, sẽ chỉ là tên hoang dâm vô đạo vương.



Một bộ dạng đã dự liệu từ trước, trưởng lão cau đôi mày bạc trắng như tuyết,"Trên người ngươi có mùi máu đồng loại?"



Ngôn Diệp cười lạnh một tiếng," Tuy rằng ta không tới mức bị một cái trừng mắt cũng tất báo thù, nhưng một khi đi quá ranh giới nhẫn nại của ta, sẽ không thủ hạ lưu tình."



Tuy rằng hiểu tác phong làm việc của y, trưởng lão vẫn là hỏi một câu,"Ngươi xử lý nàng thế nào?"



Không trả lời hắn, Ngôn Diệp miễn cưỡng nâng tay, ngón cái xẹt qua khóe miệng liền đưa lưỡi liếm một cái, giống như trên đầu ngón tay dính vị máu tanh của loài động vật y ưa thích.



"Nàng dùng cấm dược đã bỏ đi trong quy củ của tộc, cho nên chuyện này ta không truy cứu." Trưởng lão hai tay miễn cưỡng chống giữ trên quải trượng,"Hiện tại ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc có nguyện ý trở thành hồ tộc vương hay không?"



Vấn đề này lập lại vô số lần, Ngôn Diệp tỏ vẻ khâm phục đối với chấp nhất và kiên nhẫn của trưởng lão, nhưng đáp án của y vĩnh viễn là một.



"Ta không thích hợp trở thành vương." Nhẹ giọng thở dài, y đứng lên nhìn lão nhân trước mắt.



"Trừ điều kiện bên ngoài là sức mạnh và huyết thống, một vương còn cần rất nhiều tư chất đặc biệt, ta không thích hợp vị trí lãnh đạo hồ tộc, cho dù ta hiện tại đáp ứng, tương lai cũng sẽ không trở thành một vương đủ tư cách. Cho nên, khi người chân chính thích hợp xuất hiện, ta sẽ cùng ngài dốc tâm phụ tá hắn." Ngôn Diệp hướng trưởng lão hơi hơi vuốt cằm,"Đây mới là điều ta nên làm vì hồ tộc."



Lời nói của y khiến trưởng lão lâm vào trầm mặc. Xác thực, tuy muốn truyền thừa huyết thống vương tộc, nhưng với hồ tộc mà nói, một vị vươnganh minh đầy hứa hẹn quan trọng hơn. Mặc dù trong lòng hắn trước mắt chưa có người thích hợp trở thành vương hơn Ngôn Diệp, nhưng Ngôn Diệp đã tự có loại giác ngộ này, hắn cũng không thể nói cái gì nữa.



Rốt cục, trưởng lão thở dài một tiếng,"Ngươi xác định tương lai sẽ không hối hận?"



Ngôn Diệp giơ lên khóe miệng,"Ta trước giờ luôn rõ chính mình đang làm gì, sẽ không khiến bản thân có ngày nào đó hối hận."



Trưởng lão gật gật đầu,"Được rồi. Nhiều năm như vậy ngươi cũng không sửa ước nguyện ban đầu, ta tin tưởng ngươi đã thật sự suy xét kĩ. Ta đáp ứng ngươi, không bức ngươi kế thừa vương vị."



Thở phào một cái, Ngôn Diệp có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Y gật gật đầu,"Cám ơn ngài."




"Nhưng là -" Chuyện vừa chuyển, trưởng lão giơ lên quải trượng chỉ vào y nói:"Ngươi đã không muốn kế thừa vương vị, vậy phải tìm được người thích hợp."



"Hồ tộc có rất nhiều nhân tài vĩ đại -"



"Nhưng không phải người nào cũng thích hợp trở thành vương." Trưởng lão lắc lắc đầu,"Trước tiên chưa nói những thứ khác, chỉ riêng sức mạnh và huyết thống trong tộc quả thật không có người thích hợp hơn ngươi."



Ngôn Diệp nhíu mày, cảm thấy giống như vấn đề này đang dạo một vòng rồi lại quay về điểm ban đầu.



"Vậy làm sao bây giờ?"



Không nói chuyện, trưởng lão vẫn không nhúc nhích nhìn y, như là đang xem xét một quyết định trọng đại gì đó, một lúc lâu sau, mới với tay vào trong vạt áo sờ soạng.



Ngôn Diệp nghi hoặc nhìn động tác của hắn.



Chỉ chốc lát, trưởng lão lấy ra thứ gì đó nắm trong tay, sau đó đưa tới trước mặt Ngôn Diệp.



Y nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay trưởng lão có một viên tròn tròn to bằng quả trứng vịt, bên ngoài bao một vòng sáng mơ hồ, bốn phía phát ra ánh xanh lạ lùng.



"Đây là tinh nguyên mà tiên vương để lại cho người kế vị, là linh hồn hắn lưu lại nhân gian."



Ngôn Diệp nhìn viên cầu phát ra lam quang quỷ dị, nhăn mi hỏi:"Vậy cùng ta có quan hệ gì?"



"Tìm một "Cơ thể mẹ" mang thai Tinh Nguyên, đến khi Tinh Nguyên ở trong "Cơ thể mẹ" phát triển thành hình người, sinh hạ là có thể kế thừa vương vị."



Nghe thì là nhiệm vụ đơn giản, giống như tìm một cơ thể ký sinh.



"Đứa trẻ sinh ra sẽ có sức mạnh của tiên vương, hơn nữa mang huyết thống vương tộc, có được hai điều kiện này, những gì còn lại đều có thể để ngày sau bồi dưỡng."




Ngôn Diệp lần đầu tiên nghe nói còn có loại phương pháp này, trước chưa nói được hay không, trừ bỏ việc y trở thành vương, quả thực coi như một cái biện pháp bảo hiểm.



Y vươn tay, trưởng lão thả tinh nguyên đang cầm vào tay y, thứ này nhẹ đến cơ hồ không có phân lượng, dường như đang trôi nổi giữa không trung.



"Việc cấp bách là vì hồ tộc tìm được một hồ vương xứng đáng, đây cũng là việc ngươi phải làm."



"Cơ thể mẹ có điều kiện gì?" Ngôn Diệp hỏi.



"Chỉ một điều kiện," Trưởng lão dựng thẳng một ngón tay," đủ cường tráng."



Cường tráng? Ngôn Diệp cảm thấy này kiện có chút vi diệu lại mơ hồ, nhưng vài giây sau, y kịp phản ứng,"Ý của ngươi là nam nhân cũng có thể?"



"Thực tế -" Trưởng lão lộ ra một cái mỉm cười giảo hoạt, thậm chí còn có một chút ái muội,"Lấy một cơ thể mẹ là nam nhân là thích hợp nhất. Nữ nhân dù sao cũng yếu ớt hơn nam nhân, trong quá trình mang thai Tinh Nguyên, có thể không cách nào thừa nhận thống khổ từ sinh lý đến tâm lý, nam nhân tốt hơn nhiều, nhất là nam nhân cường tráng."



Ở trong thế giới loài người tuyệt đối là chuyện kinh thế hãi tục, nhưng đối hồ tộc mà nói, chuyện nam nhân mang thai cũng không phải không thể xảy ra.



Bất quá lần này đối Ngôn Diệp mà nói cũng là loại chuyện mới mẻ, càng làm cho y cảm thấy mới lạ là, khi trưởng lão nói nam nhân là lựa chọn tốt hơn cả, y thế nhưng nghĩ tới Cố Ngôn.



Là nam nhân, hơn nữa rất cường tráng, còn từng cùng y da thịt gần gũi một lần, tuy rằng không coi là trải nghiệm tốt đẹp gì, nhưng tổng thể cũng xem như là vật thích hợp.



"Trong quá trình mang thai, cơ thể mẹ có thể có nguy hiểm hay không?" Y hỏi.



"Chỉ cần mang thai hoàn thành rồi rời cơ thể mẹ, không những không có nguy hiểm, ngược lại còn có ích lợi cho cơ thể mẹ, bởi vì trong quá trình, một chút dinh dưỡng bổ sung cho Tinh Nguyên sẽ bị cơ thể mẹ hấp thu." Trưởng lão chậm rãi vỗ về râu dài,"Thống khổ là thời điểm cuối cùng phải rời đi cơ thể mẹ, chỉ cần qua một khắc kia là tốt rồi."



Ngôn Diệp lộ ra biểu tình đã hiểu, tựa hồ đã có suy tính.



Trưởng lão rèn sắt khi còn nóng hỏi:"Vậy ngươi đồng ý?"



"Ta còn có lựa chọn nào khác sao?" Y hỏi lại.



Cười hai tiếng, trưởng lão hé ra biểu tình như là lập tức có thể ôm tôn tử,"Như vậy ngươi hiện tại là có thể bắt đầu, ta sẽ ở trong tộc tuyển vài người cho ngươi -"



"Không cần." Ngôn Diệp ngắt lời hắn, cầm tinh nguyên trong tay, cảm giác trên bề mặt hơi lạnh, nói:"Ta đã chọn được người."



"Chọn được người?"



"Đúng vậy." Y ngẩng đầu cười với trưởng lão,"Vừa cao vừa tráng, tuyệt đối phù hợp yêu cầu." Quan trọng hơn là, y có hứng thú.



"Vừa cao vừa tráng" Bốn chữ làm cho trên mặt trưởng lão lộ chút ngượng ngùng,"Ngươi tốt nhất cũng suy xét đến diện mạo đối phương, tướng mạo Tinh Nguyên sau khi được mang thai thành hình cũng sẽ bị hai ngươi ảnh hưởng, giống như cha mẹ di truyền diện mạo cho đời sau vậy."



Ngôn Diệp cười to,"Yên tâm đi! Ta cho dù thưởng thức có đặc biệt thế nào đi nữa cũng sẽ không đi tìm một con tinh tinh về." (=)))) Sau đó lại hỏi:"Ta nói, có biện pháp này sao ngươi không sớm nói ra?"



Trưởng lão tức giận đến râu cũng rung rung,"Biết cái gì kêu vạn bất đắc dĩ không? Nếu hôm nay không nghe ngươi kiên quyết đến mức đó, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nguyện ý dùng biện pháp này? Hồ tộc ngay cả vương đều phải đi sinh nhờ, truyền ra còn không đủ mất mặt sao!"



Ngôn Diệp cười trấn an hắn,"Lão nhân gia không cần kích động như vậy, đối thân thể không tốt."



Trừng y một cái, trưởng lão vuốt vuốt râu,"Nhanh nhanh đem Tinh Nguyên cất vào đi."



Lúc này Ngôn Diệp đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,"Vậy làm thế nào bỏ vào cơ thể mẹ?"



"Trước đem bỏ vào vị trí hắn với ngươi giao hợp, sau đó sẽ đem tinh khí của ngươi rót vào cùng nó dung hợp, bình thường sau khi thành công có thể mang thai thành hình." Trưởng lão nửa mịt mờ giải thích coi như là đơn giản dễ hiểu, nhưng hắn như sợ Ngôn Diệp không hiểu, liền bổ sung một câu,"Tựa như tinh tử và trứng kết hợp với nhau."



Ách - Ngôn Diệp đánh giá qua thứ trong tay. Đem thứ lớn như vậy nhét vào trong cơ thể nam nhân, làm y cảm thấy giống đang chơi mấy trò biến thái vậy...... ( sex toys:v:)



"Cái này hơi lớn đi?"



" Lớn bằng lúc ngươi ở nguyên hình sao?"



Một câu, làm cho Ngôn Diệp á khẩu không trả lời được.



Nghĩ đến nam nhân kia từng thừa nhận qua nguyên hình của mình, loại trình độ này nếu làm tốt khuếch trương, hẳn là cũng không có vấn đề gì.



"Còn muốn biết gì, hiện tại mau hỏi đi." Trưởng lão thúc giục y.



Ngôn Diệp nghĩ nghĩ, hỏi:"Làm một lần là được sao?"



"Theo lý thuyết thì xác thực là như thế. Nhưng trên thực tế, số lần càng nhiều lại càng bảo đảm." Bắt đầu khi nói được nghiêm trang, càng về sau trưởng lão liền lộ ra bộ dạng "lão hồ ly" ha ha cười hai tiếng, "Cố gắng tưới rót, biết đâu lại có cơ hội nhiều thêm này nọ."



Ánh mắt hắn nhìn Ngôn Diệp khiến y cảm thấy mình như trở thành con trâu bị kéo đi "lai giống" vậy.



"Tốt lắm!" Trưởng lão quát một tiếng, chỉ vào Ngôn Diệp, dõng dạc nói:"Đây là cơ hội duy nhất để nửa người dưới của ngươi có thể cống hiến vì hồ tộc, ngươi tốt nhất là hăng say một chút cho ta! Bằng không -"



Vì thế, mang theo tín nhiệm và chờ đợi của trưởng lão, Ngôn Diệp xuất phát.



Mặc dù có thể dùng pháp thuật, nhưng muốn lướt qua khoảng cách của hai cái quốc gia vẫn là mệt chết đi, cho nên y lựa chọn loại phương tiện giao thông tiết kiệm thể lực - máy bay.



Thời điểm máy bay cất cánh, trong lòng Ngôn Diệp vẫn thực bình tĩnh, mãi đến khi y chợp mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Cố Ngôn khóc thút thít, lướt qua giây lát, y lại thấy rất rõ ràng.



Mở mắt ra, chẳng còn một tia buồn ngủ, y ngoảnh đầu nhìn lớp mây ngoài cửa sổ, bắt đầu phỏng đoán, khi gặp lại nam nhân kia, đối phương sẽ có biểu tình gì-