Nhật Ký Son Môi

Chương 9: Chương 11




Câu chuyện thứ tám : Cú ngã

Cali đưa tôi về nhà, suốt dọc đường, chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Đầu óc tôi trống rỗng. Mối quan hệ và tình bạn của ba chúng tôi ngày càng trở nên mơ hồ với những mắt xích mà chẳng ai muốn nó tồn tại ở đó. Nào Elis, nào bạn trai của An Nhiên, nào những trò tiêu khiển chết người của Cali với tình ái - những thứ có thể gây tổn thương cho chị ấy và bất cứ ai ở gần. Tôi dần nhận ra, chúng tôi không những chỉ là ba con người khác nhau, chúng tôi còn là ba cá thể chẳng thể tương đồng về cách suy nghĩ và lối sống.

Về tới nhà, tôi tạm biệt Cali, chị ấy quay ra nhìn tôi và nói : "Em đừng giận chị. Chị rất yêu quý em. Hiểu không nhóc?". Tôi nhoẻn miệng cười và bước vào trong.

Bậc thang ngày hôm nay bước lên phòng tôi trở nên cao xa và chấp chới. Những suy nghĩ lủng củng mà tôi không thể diễn tả nó là cái gì bỗng nhiên cứ làm cho tôi bối rối mãi không thôi. Tôi cứ bước trên những bậc thanh ấy với tâm trạng đầy chao đảo. Đột ngột, tôi hụt chân, ngã nhào. Tôi trượt liên tiếp tới bảy, tám bậc thang liền. Điều này làm tôi đau tới nỗi đứng lên còn choạng vạng. Tôi cố gắng bám vào tay nắm cửa để đứng dậy. Lết lên đến phòng, đầu óc tôi choáng váng đến nỗi hai bàn tay run rẩy khi nhét chìa khóa vào ổ. Và tới khi, tôi mở được cửa phòng ra, thì ngay lập tức, trời đen ngòm, tối thui, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi ngất xỉu.

Không biết bao nhiêu tiếng sau tôi mới tỉnh dậy. Khi mở mắt, tôi thấy căn phòng ấy trơ trọi chỉ mình tôi ở đó. Không có một ai. Phải rồi, tôi đang sống một mình mà, làm sao có ai ở đây được? Đầu vẫn còn đau nhức, tôi giơ tay trái kiểm tra lại vết thương của mình. Nó đầy vết trầy xước và máu thì đã khô lại nơi những vết xước ấy. Tôi quàng tay ra sau, chạm vào phần đang nhức nhối ở lưng. Sao mà no đau đến vậy? Tôi bỗng nhiên khóc lên. Khóc không phải vì đau mà chỉ vì tự nhiên cảm thấy tức. Tôi tức lắm cái hoàn cảnh của tôi lúc đó loay hoay với những vết thương trầy trượt nho nhỏ của mình.

Nhưng rồi, tôi lại nuốt nước mắt vào trong, để tiếng khóc không làm ình suy kiệt lại.

Sống một mình đã bao lâu nay, là con gái xa nhà, xa người yêu, phải trải qua nhiều buồn tủi lắm. Lẽ ra tôi nên làm quen để " dĩ hòa vi quý" với nỗi buồn đau đơn độc ấy, thay vì gồng mình gắt gỏng chiến đấu với nó những lúc chạnh lòng như thế này.

Tôi mở laptop, bật một bản nhạc quen thuộc mà tôi yêu thích lên. Mân mê với giai điệu nhẹ nhàng ấy và xuýt xoa tự cười với vết thương ngớ ngẩn do trượt chân của mình.

Tôi, lúc đó, nhớ anh, người yêu của tôi ghê gớm. Nhìn vào đồng hồ hiện lên trên laptop. Bây giờ ở Việt Nam đã là gần một giờ sáng. Vậy thì ở nơi anh ở sẽ là sáu giờ chiều. Anh đã tan học rồi, tôi nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời.

Tôi gọi, để nghe giọng anh một chút. Một chút thôi, để vơi đi nỗi nhớ trong lòng…Chắc anh sẽ không giận đâu nhỉ?

- Alo, anh yêu à? Anh tan học chưa?

- Ừ anh vừa mới tan học.

- Ôi, em vừa bị ngã cầu thang xong. Ngã bon bon mấy bậc liền, đứng dậy còn ngất xỉu nữa kìa.

- Ừ.

"Ừ" - Câu trả lời ấy của anh làm tôi chưng hửng. Anh như đẩy tôi xuống một cái vực mới còn tối hơn cái vực mà tôi đang đứng. Tôi rụt rè:

- Thôi, chắc mới học xong, anh đói rồi, anh đi ăn đi nha, Muahzz. Em yêu anh nhiều lắm. Bye bye anh yêu.

- Ừ ,bye.

Nói rồi, người yêu tôi cúp máy. Khuôn mặt tôi đờ đẫn và đơ cứng lại. Nước mắt chảy thành hai dàng dài. Mọi thứ để ngừng lại, không một phản xạ nào tồn tại ngay lúc đó. Thậm chí tôi còn cứ ngỡ trái tim tôi đã ngừng đập mất rồi.

Tôi không buồn ư? Nói dối ! Tôi hụt hẫng còn hơn cả buồn nữa. Tôi đã kỳ vọng gì ở cuộc điện thoại ngắn ngủi đó? Không gì cả. Chỉ là giọng nói thiết tha mà tôi ngày đêm yêu thương nhung nhớ. Anh đã từng yêu tôi chứ? Thế có còn yêu tôi không? Giọng điệu lạnh lùng là điều tôi không trông mòn, sao anh lại còn "ban tặng?" Vết thương ngày hôm nay, đâu phải là trò đùa? Sao anh không một lần xuýt xoa lên nó? Để tiếng khóc tôi ngày một rõ…Yếu đuối và nhiều nỗi khổ nằm trong. Tôi lòng vòng chạy quanh những suy nghĩ của chính mình. Tôi khóc. Chỉ biết khóc mà thôi…

Tôi sẽ không gọi cho anh nữa.

Sẽ không gọi nữa.

Tôi đã từng đọc một câu chuyện về tình yêu trong một chiếc hộp đựng giầy:

" Hai ông bà cụ nọ, đã sống với nhau hơn 60 năm. Họ chia sẻ ngọt bùi, đủ mọi thứ. Duy chỉ có cái hộp đựng giầy mà bà cụ để ở dưới gầm tủ là ông cụ không hề biết trong đó đựng cái gì. Và cũng tôn trọng riêng tư của bà, ông chẳng bao giờ hỏi tới cái hộp đó.

Năm này qua năm nọ, một ngày kia cụ bà bỗng bệnh nặng. Biết vợ mình không qua khỏi, cụ ông chợt nhớ tới cái hộp giầy bí mật. Cụ ông dem đến bên giường cụ bà, cụ bà cũng đồng ý cho ông mở cái hộp ra.

Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn có hai con búp bê bằng len nhỏ và một số tiền là 95.500 đô-la. Ông cụ ngạc nhiên hỏi vợ : "Thế này là sao?"

" Khi chúng ta mới lấy nhau" cụ bà nói."Bà nội của em có dặn em rằng : Bí quyết để giữ hạnh phúc gia đình là đừng bao giờ cãi nhau. Nếu lỡ chồng con có làm điều gì khiến con bực mình, tức giận, con nên im lặng và bình tĩnh, đi ra chỗ khác lấy len đan một con búp bê nha con". Và anh thấy đó…"

Cụ ông không cầm được nước mắt. Suốt cuộc đời sống chung với nhau, người vợ thân yêu của mình chỉ giận mình chỉ có hai lần thôi ư? Ông cảm thấy hạnh phúc vô cùng .

"Và còn món tiền lớn này là sao?", ông cụ hỏi.

Cụ bà mắt đỏ hoe trả lời : "Và đó là…số tiền em đã bán những con búp bê mà em đã đan…"

Tôi sẽ lặng im như bà cụ ấy, đem nỗi buồn của tôi vì anh ấy để vào trong đáy tim tôi như đựng những con búp bê trong một chiếc hộp đựng giầy. Năm tháng trôi qua, nếu tình yêu này còn nguyên vẹn vậy, nỗi buồn của tôi chất đầy thì tôi sẽ trút nó đi, không để cho anh phải biết gì về nó. Tôi luôn muốn giữ cho tình yêu của mình nguyên vẹn. Những giọt nước mắt tủi thân này, tôi sẽ đem bán hết nó đi.

Tôi sẽ ở đây chờ anh, yêu anh và ngừng gọi cho anh ..Chỉ vậy…

Từ đó, tôi bắt đầu viết những câu chuyện, bắt đầu từ đó, tôi có một khoảng không gian riêng, cô đơn hơn bất cứ ai…Nhiều ngày liền sau buổi tối hôm đó, ngoài giờ đi làm ở công sở, tôi giam mình ở nhà. Cứ về đến nhà là tôi tắt điện thoại, cũng chẳng đến lớp tập Yoga và càng không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác. An Nhiên và Cali có ghé qua nơi tôi ở vài lần, mua đồ ăn và ngồi tâm sự. Họ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi, nhưng Cali nói, tôi không nên ủ rũ. Chị cho rằng tôi cần chút thời gian riêng tư để bình tâm lại, nên sau vài lần, Cali và An Nhiên cũng không lui tới nữa.

Suốt thời gian đó, những buổi tối đi làm về tôi đều lang thang trên mạng, lượn lờ facebook nói những câu vu vơ. Tôi nghe đi nghe lại bài My Love Will Get You Home của Chritine Glass. Thấm đẫm từng giai điệu và thuộc từng câu từ…Lúc nào nghe, lòng tôi cũng rưng rưng không dứt.

If you want off too far

My love will get you home

If you follow the wrong star

My love will get you home

If you ever find yourself,lost and all alone

Get back on your feet and think of me

My love will get you home

Boy,my love will get you home

If the bright lights blinds your eyes

My love will get home

If your troubles break your atride

My love will get you home

If you ever find yourself ,lost and all alone

Get back on your feet and think of me

My love will get you home

Boy,my love will get you home


Boy,my love will get you home

If you ever feel ashamed

My love will get you home

When there’s only you to blame

My love will get you home

If you ever find yourself ,lost and all alone

Get back on your feet and think of me

My love will get you home

Boy,my love will get you home

If you ever find yourself ,lost and all alone

Get back on your feet and think of me

My love will get you home

Boy,my love will get you home

Boy ,my love will get you home

Nếu anh đi đến một nơi xa, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu anh đi theo một vì sao lạc lối, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu có bao giờ anh thấy mình lạc lối và cơ đơn

Hãy dừng chân lại và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh trờ về nhà.

Anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu anh sáng chói chang làm lóa mắt anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu những khó khăn làm ngăn trở bước chân anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu có bao giờ anh thấy mình lạc lối và cô đơn

Hãy dừng chân lại và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà

Nếu có bao giờ anh cảm thấy xấu hổ, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu có bao giờ anh thấy mình lạc lối và cô đơn.

Hãy dừng chân lại và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Nếu có bao giờ anh thấy mình lạc lối và cô đơn.

Hãy dừng chân lại và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Anh, tình yêu của em sẽ mang anh trở về nhà.

Mỗi lần nghe xong bài này, tôi đều tự hỏi : Tình yêu của tôi sẽ mang anh ấy trở về nhà được chứ? Ngôi nhà…mà chúng tôi đã từng chung sống cùng nhau…

Tôi rơi vào tâm trạng dường như hững hờ với mọi thứ. Người yêu cũ nhắn cho tôi những tin nhắn nhỏ. Anh động viên hy vọng tôi có thể thoát ra khỏi tình trạng bây giờ. Đôi lần, anh ngỏ ý muốn hai đứa đi chơi, để cho tôi thoải mái. Song, tôi đều từ chối. Tin nhắn của anh cứ như thể đã trôi tuột vào trong bóng tối, chẳng mấy khi tôi trả lời.

Tôi đoán rằng, tôi cần có một thứ gì mới. Một thứ mà tôi chắc rằng, cú ngã trượt chân đã sắp đặt sẵn để nó đến với tôi. Cú ngã khiến tôi thu mình với cuộc đời, ắt hẳn để mở bung ra một ngày mới?