Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp - Chương 16: Trong lúc nguy cấp, cô vẫn không quên cười với Phong Dịch




Edit: Tiểu Phiến

Đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Giang Kiều, sắc mặt Tô Dịch vẫn bình tĩnh. Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt không né tránh, chỉ còn có thêm vài phần ý cười.

Mà với thói quen nói dối của Tô Dịch, anh phản ứng rất nhanh, không cần suy nghĩ liền nói, “Cô là người nói chuyện với tôi đêm hôm đó?”

Quán bar mở cửa vào đêm muộn, Tô Dịch chuyển chủ đề mà không để lại chút dấu vết gì, anh đang tránh nặng tìm nhẹ.

Nhưng nghe thế nào cũng thấy nó giống một câu nhạo báng, anh chỉ nhìn Giang Kiều, để cô tiếp lời.

Giang Kiều hơi nhướn mày, cô chăm chú nhìn vào đôi mắt Tô Dịch. Thời gian trôi qua không quá nửa giây, Giang Kiều liền phát hiện, mới vừa rồi khí chất biếng nhác của Phong Dịch lại không kiềm chế được tỏa ra. Mà anh lúc này, trong đáy mắt không có nửa phần ý cười, chỉ là một màu đen nhánh, lạnh như băng. Nhưng, người đang đứng trước mặt cô chính là một Tô Dịch quen thuộc dối trá nhất.

Giang Kiều nói, “Trí nhớ của anh đương nhiên tốt hơn tôi rồi.”

Khóe môi cô bắt đầu nhếch lên, trực giác của cô trước giờ đều cực kỳ nhạy bén. Không hiểu sao, cô giống như nhận ra trong lòng anh đang che giấu cái gì.

Bề ngoài thì giống như một Phong Dịch chân thật nhất, cùng với bí mật mà Giang Kiều không biết.

Cô thu tầm mắt lại, thân thể lùi về phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ, cô không áp bức kích thích anh mở miệng.

Tô Dịch trầm mặc, anh biết Giang Kiều đã nghi ngờ. Lúc này, phía sau anh lại vang lên một giọng nói, “Phong Dịch.”

Cuộc đối thoại giữa bọn họ bị cắt đứt. Tô Dịch quay đầu nhìn, Quý Sùng Viễn đứng ở xa xa đằng sau, trong mắt đều là ẩn ý cảnh cáo.

Tô Dịch chợt nhếch môi cười, anh không quay lại nhìn Giang Kiều, chỉ tùy tiện nói một câu.

“Đi đây.”

Giang Kiều không giữ người lại, lập tức, Tô Dịch xoay người rời đi. Ở trong ánh sáng nửa tối, anh cùng Quý Sùng Viễn đã đi khỏi quán bar.

Nhìn bóng lưng đã đi xa kia, ánh mắt của cô u ám không rõ.

…..

Bóng đêm thâm trầm, Tô Dịch lái xe rời khỏi quán bar, chạy về nhà. Sau khi về nhà, anh không mở đèn mà trực tiếp lên tầng, vào trong phòng.

Cũng không lâu lắm, Tô Dịch nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, anh đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, là bố của Phong Dịch – Phong Đình

Tô Dịch tùy ý liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt lại, anh cười lạnh một tiếng, trên mặt thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường. Phong Đình bên dưới liền nhìn thấy ánh đèn trên lầu, là từ cửa sổ phòng Phong Dịch chiếu ra.

Tô Dịch nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt rơi vào cửa phòng, anh nghe thấy tiếng bước chân đang bước trên cầu thang, lạnh lẽo trong đáy mắt càng tăng lên.

Tiếng bước chân ngừng lại, lập tức tiếng gõ cửa vang lên, Phong Đình gõ cửa phòng, gọi, “Phong Dịch.”

Tô Dịch học theo giọng điệu của Phong Dịch, nhàn nhạt trả lời một tiếng, khóe miệng lại hiện lên nụ cười tự tiếu phi tiếu.

“Tôi đang có việc bận.” Tô Dịch lại nói thêm một câu, trong giọng nói mang theo một tia sốt ruột không dễ nhận ra.

Nghe được tiếng trả lời của anh, Phong Đình ừm một tiếng, “Vậy bố không quấy rầy nữa.” Sau đó, tiếng bước chân đi xa dần, Phong Đình đã rời đi.

Tô Dịch vừa biết người bên ngoài đã rời đi, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm cửa, đáy mắt hiện lên sự tức giận, lại mang theo chút chán ghét rõ ràng.

Anh dời mắt, bắt đầu quét mắt nhìn mặt bàn, anh lấy ra một trang giấy, cúi đầu viết lên giấy.

Ngòi bút xẹt qua trang giấy, vang lên những tiếng xào xạc, âm thanh rất nhỏ, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại trở nên rõ ràng.

Ngọn đèn ở góc bàn chiếu sáng gò má Tô Dịch, anh cau chặt mày, tính tình tùy ý thường ngày có chút thu liễm lại, thần sắc cực kỳ chuyên chú.

….

Lúc Phong Dịch tỉnh lại, anh phát hiện bản thân ngủ ở thư phòng một đêm, quần áo trên người đã mặc từ ngày hôm qua cũng không thay ra.

Tối qua mưa to suốt một đêm, hiện tại trời đã trong xanh.

Trời sáng choang, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài xuyên qua, chiếu vào cả căn phòng. Phong Dịch hơi híp mắt, ánh mắt trong nháy mắt khôi phục rõ ràng. Đối với chuyện tối ngày hôm qua, Phong Dịch không nhớ, cũng không biết bản thân đã làm gì. Chẳng qua là Phong Dịch có thể xác nhận, Tô Dịch lại xuất hiện lần nữa.

Đáy mắt Phong Dịch hiện lên một tia âm trầm, anh cũng cảm thấy nhiệt độ quanh mình càng lạnh hơn.

Lúc này, mu bàn tay anh chạm tới đồ đạc trên bàn, anh quay đầu nhìn, trên bàn có một tờ giấy. Phong Dịch nhìn tờ giấy, chữ viết trên giấy rõ ràng không phải của anh, mà khi Phong Dịch đọc được câu nói viết trên mặt giấy, khuôn mặt lập tức lạnh xuống.

Tô Dịch viết một câu lên giấy, “Đừng tin Phong Đình.”

Tô Dịch nhấn bút rất nặng, có vẻ lúc đó tâm tình anh có chút phẫn nộ. Phong Dịch hiểu tính tình Tô Dịch, anh chính là loại người am hiểu dối trá.

Phong Dịch nhíu mày suy tư, anh quyết định tin tưởng Tô Dịch. Tô Dịch đã biết chuyện gì? Rốt cuộc Phong Đình đã làm cái gì? Vì sao Tô Dịch lại nhắc nhở anh?

Rất nhanh, Phong Dịch quyết định, anh sẽ chuyển ra ngoài.

….

Màn đêm buông xuống, sân bay ở Mặc thành bị màn đêm bao phủ, lóe lên những luồng tia sáng ảm đạm.

Máy bay hạ cánh, Giang Kiều cất bước, không nhanh không chậm đi tới bãi đỗ xe. Công ty có việc, cô tạm thời đi công tác ở thành phố khác, hiện tại mới trở về.

Cùng nhau đi tới, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, một lát sau, một người cứ thế đi thẳng về phía trước, người nọ hơi cúi đầu, giống như có chuyện phải suy nghĩ.

Người đó không cẩn thận đụng trúng Giang Kiều, chìa khóa xe trong tay hai người rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.

Người nọ nhanh chóng nói, “Thật ngại quá…” Giang Kiều cười cười, không để trong lòng.

Cô cầm chìa khóa xe lên, tiếp tục đi đến bãi đậu xe. Cô đè lấy chìa khóa xe, cất bước đi tới hướng xe của mình.

Giang Kiều cũng không chú ý tới, bên cạnh đặt một chiếc xe giống với xe của cô. Cô không nhìn biển số xe mà ngồi thẳng vào trong xe.

Sau khi lên xe, Giang Kiều nhìn lướt qua, nhất thời liền biết có gì không đúng. Ánh mắt của cô hơi trầm xuống, chiếc xe này không phải của cô. Giang Kiều đang muốn đứng dậy rời đi, lúc này, phía sau cô chợt vang lên tiếng động, có người mở cửa xe. Thân thể Giang Kiều nhất thời căng thẳng.

Cô đề cao cảnh giác, sầm mặt xuống.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông lên xe, Giang Kiều lướt nhanh qua phía sau, ngũ quan của người đàn ông này hài hòa, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng.

Giang Kiều run người vài giây, đây đúng là Phong Dịch. Trong lòng cô liền hiểu, người cô vừa đụng phải là tài xế của Phong Dịch.

Hai người bất ngờ cầm nhầm chìa khóa, xe của cô và Phong Dịch lại là cùng một kiểu, thật là trùng hợp.

Giang Kiều vốn chuẩn bị rời đi, nhưng bây giờ lại không nghĩ như thế nữa. Khóe miệng cô khẽ cong, cô miễn cưỡng dựa vào chỗ ngồi, hai mắt nhìn vào Phong Dịch. Ánh mắt Phong Dịch nhìn đến, nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Kiều, hai người bốn mắt chạm nhau. Ánh mắt Phong Dịch liền bị kiềm hãm, anh không ngờ Giang Kiều lại ở đây.

Không khí bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, giọng nói nhàn nhạt của Phong Dịch vang lên, ánh sáng trong mắt tột cùng lạnh lẽo, “Tôi không nhớ tài xế của mình khi nào thì đổi người rồi?”

Phong Dịch nhìn Giang Kiều, nét mặt không thể hiện tâm tình gì. Giang Kiều cũng không di chuyển mắt nhìn Phong Dịch, cô cứ thế nhìn anh, tầm mắt dần rơi xuống yết hầu của anh.

Tối hôm qua cô đụng phải Phong Dịch ở quán bar, khi đó anh khác với hiện tại. Bây giờ thần sắc Phong Dịch quá mức lãnh đạm, thật giống như gió lạnh đêm đông.

Giang Kiều nhíu mày, giống như là Phong Dịch kiêu ngạo không kiềm chế nổi tối hôm qua cô nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Giang Kiều rơi trên người Phong Dịch mãi không dời đi, cô chậm rãi nói, “Tối hôm qua ở quán bar…”

Phong Dịch nghe được câu này, sắc mặt lại trầm xuống. Tối hôm qua anh không đến quán bar, anh biết, người đến là Tô Dịch.

Còn chưa nói hết, giọng nói của Giang Kiều chợt ngừng lại, ánh mắt của cô đảo qua phía sau, phút chốc trở nên lạnh hơn vài phần. Cô nhìn qua kính chiếu hậu, phía sau có một nhóm người hành tung khả nghi, bọn chúng đang đến gần, dường như muốn vây quanh chiếc xe này.

Cô biết rất rõ, mục tiêu của đám người đó là Phong Dịch. Bên ngoài có người theo dõi, nhưng cô lại rất bình tĩnh, trong lòng bình thản.

Giang Kiều chậm rãi liếc đến giữa kính chiếu hậu, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Phong Dịch, bên ngoài là bóng đêm đen thui, ánh mắt của Phong Dịch u ám đến tột cùng.

Ngọn đèn nghiêng nghiêng chiếu xuống, rọi lên người Phong Dịch, nửa sáng nửa tối. Giang Kiều đánh giá Phong Dịch, lại phát hiện khuôn mặt rất đẹp. Tim của cô nhảy lên một cái.

Giang Kiều vẫn chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Phong Dịch. Trong lúc nguy hiểm, cô vẫn không quên cong môi cười với Phong Dịch.

Nụ cười của cô cực kỳ quyến rũ, mê người.

Giang Kiều khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói uyển chuyển hạ xuống, “Phong Dịch, cho mượn xe dùng một lát.”

Giây kế tiếp, Giang Kiều nhấn ga, hăng hái lái xe rời đi, lẩn vào bóng đêm thân trầm.