Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 22: Quay về




Ngày hôm ấy, Quan Linh dùng hết một tia khí lực cuối cùng của mình, chính tay cắm trâm thoa vào người Chu Quý, thân thể nàng lập tức không còn sức lực chống đỡ nữa, cả người tràn ngập hơi thở huyết tinh ngã xuống giữa đống thi thể. Trong giây phút hấp hối gian nan ấy, nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một hắc y nhân, dáng người cao lớn thẳng tắp, cầm kiếm đi đến.

Người nọ bước vào trong ngục, chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh kỳ lạ và đáng sợ như vậy, hắn ta khựng lại một chút, sau đó bước nhanh đến bên người Quan Linh, giơ tay gạt đi mớ tóc rối dính đầy máu và mồ hôi dán trước trán nàng, sau khi thấy rõ cả khuôn mặt nàng thì bỗng biến sắc, hắn ta vội ôm Quan Linh vào trong ngực, giọng nói vui sướng xen lẫn đau lòng: “Tiểu muội! Vậy mà muội thực sự đang ở đây!”

Thanh âm dịu dàng tựa như làn mưa bụi Giang Nam, trên đời này ngoại trừ Lục Tiệm Chi, còn có thể là ai khác nữa?

Quan Linh nhận ra hắn ta, nhưng cố tình vào lúc này đây nàng chật vật vô cùng nên không còn chút mặt mũi nào nữa, dù có muốn trốn cũng không còn sức để mà chạy, nàng chỉ có thể mở mí mắt nặng trĩu ra, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tựa như trời quang trăng sáng, đôi mắt long lanh ánh nước, như hoa trong sương, từ biệt là đã cách nhau cả một đời.

“Lục Tiệm Chi…” Quan Linh khó khăn mở miệng, đôi môi khô khốc chậm rãi bật ra, trong lòng có trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang, hối hận, khó có thể mở miệng thành lời, nhất thời chỉ có thể rơi lệ như mưa, khóc không thành tiếng: “Thật xin lỗi…”

Cuối cùng hắn ta cũng tới cứu nàng, giống như trước đây, cho dù nàng có gây ra biết bao nhiêu tai họa, đắc tội với đại nhân quyền quý cỡ nào, hắn ta vẫn luôn xuất hiện đúng lúc bên cạnh nàng, thay nàng chắn hết yêu ma quỷ quái.

Một người đối xử với nàng tốt đến như vậy, thế mà không biết kiếp trước con mắt nào của nàng bị mù mà lòng dạ độc ác dùng trăm phương nghìn kế đẩy hắn ta vào chỗ chết.

Đời trước, ba chữ mà nàng luôn muốn nói với hắn ta nhất chính là “thật xin lỗi.” Chỉ là sinh sinh tử tử, cùng trời cuối đất, thủy chung không còn thấy ngày gặp lại.

Quan Linh hối hận cực kỳ, khí huyết dâng trào, cảm xúc không thể chống đỡ nổi, nàng đã sớm không còn nghe rõ những lời quan tâm hỏi han của Lục Tiệm Chi, hoàn toàn chìm vào hôn mê ở trong lồng ngực hắn ta.

Đến khi tỉnh lại, Quan Linh đã được người khác cứu ra khỏi ngục, nàng nằm trên chiếc giường bằng san hô quen thuộc, trong phòng lượn lờ mùi thuốc. Quan Linh mở to mắt nhìn cột giường chạm trổ trên đỉnh đầu, trên vách đá có đề bức thi họa cổ, đây đều là bố trí bên trong đường phủ của tướng quân, là khuê phòng khi còn bé của nàng.

Vết kiếm đâm trên ngực lại tái phát, Quan Linh hoạt động thân thể vẫn còn cảm thấy có chút đau đớn khó khăn, mắt châu của nàng đảo quanh, nhìn về phía người đang ngủ trên tháp bên cạnh, vốn tưởng rằng là nha hoàn của nàng đến chăm sóc, nhưng khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây đúng là Ninh Gia đã mất tích từ lâu.

Hô hấp Quan Linh dần trở nên nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng, mặc dù miệng vết thương nứt ra đau nhức nhưng nàng vẫn khó có thể bình phục lại tâm trạng đang kích động của mình. Làm thế nào mà trong một khoảng thời gian ngắn, liên tiếp gặp được hai người tự tay mình hại chết ở kiếp trước, bảo nàng sao có thể không chột dạ, sao có thể không sợ hãi hoảng sợ?

Nàng cố hết sức để nín thở, khẽ xoay người, lặng yên không một tiếng động tiến đến gần Ninh Gia đang ngủ say trước mắt, nhìn khuôn mặt kia, lặng lẽ đánh giá nàng ấy như một tặc tử.

Đời trước sau khi Lục Tiệm Chi chết, Ninh Gia tâm như tro tàn, thân thể tiều tụy, hơn nữa còn bị rượu độc tàn phá, từng chút một mất đi sức sống, khuôn mặt không còn một chút huyết sắc, vẻ đẹp kinh hồng tuyệt thế năm xưa đã sớm không còn tồn tại.

Mà hiện giờ, Ninh Gia đang nghiêng đầu ngủ say trên tháp kỷ, lộ ra nửa khuôn mặt láng mịn tựa bạch ngọc, hai má mang theo chút ửng hồng nhợt nhạt, môi cười bình thản. Nàng ấy vẫn xinh đẹp và rạng rỡ hệt như đóa mẫu đơn vừa chớm nở, làn da nõn nà, sắc mặt oánh nhuận, mỹ sắc lung linh động lòng người.

Trong lòng Quan Linh cảm thấy có chút vui mừng nhưng cũng có chút sợ hãi, xấu hổ, nàng nhớ rõ, kiếp trước nàng vô cùng ghen ghét gương mặt này, bây giờ nhìn lại, trong lòng không hiểu sao không còn chút đố kỵ nào.

Nàng ngập ngừng vươn tay ra, đầu ngón tay mượt mà chạm khẽ vào lông tơ trên mặt Ninh Gia, xúc cảm ấm áp mềm mại, vô cùng chân thật. Cuối cùng, giờ phút này đây Quan Linh mới tin rằng Ninh Gia và Lục Tiệm Chi đều đang sống tốt trong đời này.

Quan Linh lùi về phía sau, sắc mặt sinh động khó có được trên mặt rất nhanh lại trở nên lạnh như băng, từ nay về sau vận mệnh của Ninh Gia sẽ như thế nào, hoàn toàn không liên quan đến nàng.

Chỉ là Hoàng đế hạ thánh chỉ gả nàng cho Thẩm Giới, nếu kháng chỉ không tuân, phủ tướng quân sẽ nguy cơ trùng trùng. Nhưng nếu thúc đẩy lương duyên, vậy một mảnh tình ý này của nàng với Lục Tiệm Chi sẽ đi về đâu?

Dựa vào tính cách của Thẩm Giới đời trước, đời này của hắn nhất định sẽ dốc toàn lực để thu phục được thiên hạ đệ nhất cao quý Vương phi, Ninh Gia. Lục Tiệm Chi làm sao có thể có cơ hội tranh giành với tiểu vương gia. Quan Linh cảm thấy nàng đang nhọc lòng quá mức đến vấn đề này, đến lúc ấy nàng chỉ cần ra một phần đồ cưới và chuẩn bị thêm ít lễ mọn là được.

Tâm tư của nàng bắt đầu xoay chuyển quanh những nút thắt và hoa đào mãi không thể cắt đứt ở đời này, sau khi suy nghĩ cẩn thận những chuyện đã xảy ra sau đó liên hệ chúng lại với nhau, cuối cùng tảng đá trong lòng Quan Linh cũng được hạ xuống. Nàng nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, ít nhất lúc này nàng cũng đã trở về phủ tướng quân, có thể nghỉ ngơi một lúc.

Ninh Gia còn đang say giấc, Quan Linh thực sự không biết nên làm thế nào để gọi nàng ấy, chỉ đành an phận nằm trở về, giả bộ ngủ chờ nàng ấy tỉnh dậy trước rồi rời đi.

Nàng nhắm mắt lại, nhớ lại quãng thời gian lưu lạc chìm nổi của mình với Thẩm Giới, trong lòng giận dữ, tiện đà nhớ tới một ít chuyện tình vô cùng cấp bách hiện giờ, còn khó giải quyết hơn so với đời trước.

Dịch quán bảo nàng đốt, dịch quán đại nhân lại hạ lệnh giết nàng, hiện giờ nàng trốn ở trong phủ tướng quân, bức họa của nàng bị dán khắp các con phố ngõ nhỏ, nếu như để cho người khác phát hiện ra thân phận của nàng thì chắc chắn sẽ liên lụy đến toàn bộ phủ tướng quân.

Làm sao sự tình lại có thể phát triển thành ra như vậy?. Xi𝗇 ủ𝗇g hộ chú𝗇g 𝘁ôi 𝘁ại ~ 𝒯𝚁𝓊M𝒯𝚁UYe 𝑁.𝑉𝑁 ~

Theo lẽ thường mà nói, giờ phút này Lục Tiệm Chi hẳn cũng có thể canh giữ ở bên người chờ nàng tỉnh dậy mới đúng, vì sao chỉ có một mình Ninh Gia? Trong phủ có nhiều hạ nhân hầu hạ nàng như vậy nhưng đến lúc này ngay cả một bóng người cùng không thấy, giống như là do Lục Tiệm Chi cố ý làm ra.

Hắn ta đang bảo vệ nàng sao?

Phụ thân cũng không có ở trong phủ, chẳng lẽ ông đã biết nàng giết dịch quán trưởng? Nếu như đã biết, vậy ông định xử trí nàng như thế nào? Tình huống bên ngoài phủ tướng quân rốt cuộc ra làm sao? Tên cẩu quan chết ở trong ngục kia, triều đình bên kia nhất định sẽ phái người tới điều tra tra xem kẻ nào đã gây ra.

Quan Linh trằn trọc không ngủ được, nhưng nàng cũng không dám đánh thức Ninh Gia, nàng thật cẩn thận ngồi dậy khỏi giường, xốc chăn lên chuẩn bị đi xuống.

Miệng vết thương hình như lại rỉ ra máu mủ, đau đớn khiến nàng không khỏi “hự” lên một tiếng, song lại cuống quít che miệng lại, không muốn đánh thức người đang ngủ say.

Ninh Gia dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, thấy Quan Linh tỉnh lại, đôi con ngươi đẹp sáng ngời, nàng ấy tiến lên phía trước nắm tay nàng, vui mừng thân thiết nói: “Linh muội muội, muội cuối cùng cũng tỉnh lại, đừng lộn xộn, đại phu nói vết thương trên người muội cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng.”