Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần - Chương 20: Lông đuôi phượng hoàng




Phượng hoàng cao ngạo hôn mê khiến mọi người chẳng biết làm thế nào.

Thất Thủy lại gọi Tuấn Thúc hai tiếng, khẳng định Phượng quân nhà mình thực sự bất tỉnh rồi, lúc này mới hoàn toàn hoảng hốt. Đi vòng quanh giường, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi : ‘‘Chết rồi ! Chết rồi ! Lẽ nào đệ thật sự là miệng quạ đen chuyển thế ?Phượng quân dặn dò, ở trước mặt Anh Lạc cô nương, phải nói sao cho thật nghiêm trọng, như vậy mới nhận được sự đồng cảm, vạy nên đệ ..đệ đây mới biên ra thổ chướng, khí độc thâm nhập vào tứ chi, bách cốt gì đó. Nhưng mà...nhưng mà tình trạng của Phượng quân bây giờ, sao lại giống hệt đệ nói vậy ?Hu...’’

Tang chỉ nhìn thất Thủy ngốc nghếch, lại nhìn Tuấn Thúc đang hôn mê, lắc đầu thở dài. Thế mới nói, người làm việc, trời nhìn theo, không phải không có báo ứng, mà là chưa đến lúc. Thất Thủy ngốc như vậy, những lời nói dối vòng vo đó đến nàng nghe cũng thấy rất mơ hồ, làm sao có thể do Thất Thủy nghĩ ra được ?

Rõ ràng là do con phượng hoàng cao ngạo, tự cho mình là thông minh nào đó dạy từng câu, từng chữ, kết quả là làm nhiều việc bất nghĩa tất tự diệt, quả thật là bị báo ứng rồi, ha ! Tiểu hồ ly chống tay mạng sườn, muốn cười, nhưng nghĩ đến Tuấn Thúc lại thấy, do dù hắn có nghìn vạn lần không đúng, nhưng lần này lại là vì muốn giúp nàng nên mới tổn hao tâm huyết, chỉ biết than vãn thở dài.

Khế Lạc xoa cằm : ‘‘Làm sao có thể ?Thất Thủy ngươi không phải là Hà Đồng sao ?Lấy đâu ra độc khí, chướng khí để làm Phượng quân bị thương chứ ?’’

Thất Thủy vốn không biết các phép thuật tấn công, đây là chuyện mọi người đều biết. Nhưng vừa rồi nó ảo hóa thành hình dáng của thổ yêu, gãi ngứa cho Tuấn Thúc hai cái thực sự cũng không tồi, có khi nào lại mạnh đến mức đường đường là Phương Quân đại nhân cũng bị thương đến hôn mê bất tỉnh ?

Thất Thủy gãi gãi sau gáy, cũng vội gật đầu : Đúng rồi ! Bởi vì đệ không biết tấn công, mấy ngày trước Phượng quân còn đặc biệt nhờ Bích Nữ tỷ tỷ làm giúp đệ một chiếc bạch hổ hỏa trảo, đệ cầm nó cùng hóa thân, vừa rồi thổ yêu đó mới có móng vuốt, liền dùng nó cào nhẹ Phượng Quân một cái.

Nói xong, Tang Chỉ và Khế Lạc ngộ ra, mọi người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn Bích Nữ. Bích Nữ bị bắt gọn, vẻ mặt vẫn không có vẻ gì là hối cải, khoanh tay trước ngực suy tư : ‘‘Ừm, Lẽ nào vuốt sắc đó có vấn đề ?’’

Tiểu hồ ly tối sầm mặt, đây chẳng phải là câu hỏi rất rõ ràng sao ?Thất Thủy nói : ‘‘Đệ đi kiểm tra chiếc bạch hổ hỏa trảo đó.’’Nói xong, Thất Thủy liền lật đật chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa, mọi người liền nghe thấy Bích Nữ ngạc nhiên kêu lên : ‘‘Ta nhớ ra rồi’’ !

Khóe miệng Tang Chỉ giật giật, nàng dự cảm việc này tuyệt đối, tuyệt đối có liên quan đến Bích Nữ : Nghĩ ra cái gì ?

Ừm....Bích Nữ quay vòng tại chỗ. ‘Hình như khi ta đang chuẩn bị, không cẩn thận làm lẫn lộn bạch hổ hỏa trảo và long tiên thổ trảo rồi’’

Bích Nữ nói với vẻ mặt vô tội, còn mọi người nghe mà thấy ...nghẹn giọng. Da mặt Khế Lạc giật giật, hắn cười he he : “Bạch hồ và long tiên này cũng có thể nhầm được sao?’’ Hắn nhớ rõ ràng, Bích Nữ vốn rất cẩn thận, ngay đến việc có mấy cân, mấy lạng lá trà trong Thanh Ngô cư này cũng nhớ rất rõ.

Thất Thủy khóc, vừa đập tường vừa gào lên : ‘‘Nói như vậy, Phượng quân thật sự bị thổ tính áp chết, phải đau đớn nửa tháng mới có thể ép hết chướng khí ra khỏi cơ thể ?Hu hu hu...Đợi Phượng quân khỏi rồi, lại chẳng cốc vỡ đầu đệ sao ?’’

Nghe thấy câu này, Bích Nữ chẳng những không tức giận mà còn cười : ‘‘Làm sao có thể ? Thất Thủy ngoan, đừng sợ, có tỷ tỷ giúp đệ chống lưng rồi. Hơn nữa, tiểu phượng hoàng cũng đáng đời, một là hắn đối với Tang Chỉ lạnh lùng, thờ ơ, còn hại người ta ngã một cái rõ đau, hai là hắn lừa gạt tình cảm của Thố Tử tiểu tiên, ông trời thay chúng ta trừng phạt, trách ai được chứ ?’’

Nói xong một câu dài lê thê, Bích Nữ quay lại nhìn Tang Chỉ, cười gian: ‘‘Tiểu hồ ly, muội nói xem có phải không ?’’

Tang Chỉ :>-

Rõ ràng rồi, tất cả chuyện này đều là trò quỷ của Bích Nữ. Ngoài mặt trời là trút giận cho Tang Chỉ và Anh Lạc, nhưng rốt cuộc mục đích bên trong là gì, tiểu hồ ly lại không đoán ra sao ?Lúc này, đối mặt với những lời nói của Bích Nữ, tiểu hồ ly đáp là phải cũng không được, đáp là không phải cũng chẳng xong.

Đang đắn đo, Bích Nữ vặn vặn đuôi tóc, mắt lóe sáng, nói tiếp : ‘‘Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu phượng hoàng tuy làm chuyện này có nham hiểm một chút, nhưng nói cho cùng, chuyện mệnh số của Cảnh Lạc cũng coi như kết thúc. Tiểu hồ ly muội cũng không được vong ân phu nghĩa đấy...’’

Tang Chỉ chớp chớp mắt, nhìn Tuấn Thúc đang hôn mê mà vẫn nhíu chặt mày, bĩu môi : ‘‘Tốt, xấu gì Bích Nữ tỷ tỷ cũng nói hết rồi, muội còn có thể nói gì ?’’

Bích Nữ lại vặn gấu áo, cười thành tiếng : ‘‘Để tiểu phượng hoàng khó chịu, đau đớn hơn chục ngày, sau này nếu Anh Lạc biết được chân tướng sự việc thì cũng coi như chúng ta đã dốc hết sức lực, thay nàng ta báo thù. Còn việc hắn cứu muội, đại ân đại đức này...Thời gian này, chuyện ăn uống, đi lại của hắn, đương nhiên là do muội !’’

‘‘Cái gì ?’’ Tang Chỉ như bị sét đánh trúng, cứng đơ tại chỗ không thể cử động được, rồi chỉ chỉ vào phượng hoàng cao ngạo đáng chết, răng va vào nhau lập cập : ‘‘Ta...ta chăm sóc...hắn ?’’ Được thôi, gạt đi ân oán riêng tư của nàng và phượng hoàng cao ngạo với nguyện vọng ấp ủ là gặp hắn một lần sẽ bóp chết hắn một lần, xét về mặt công việc, thân làm Thổ thần, Tang Chỉ mỗi ngày sau khi bận tối mắt tối mũi thì đã mệt lắm rồi, nếu còn phải bớt thời gian để chăm sóc phượng hoàng cao ngạo, chẳng phải sẽ bận chết sao ?

Thất Thuỷ nghe thấy vậy, hình như cũng nghĩ ra điều gì liền gật đầu thật mạnh : ‘‘ Đúng rồi ! Đúng rồi ! Thời gian này, phượng quân thổ chướng nhập thể, không thể cử động, ăn cơm, uống nước đều cần có người chăm sóc. Ta còn phải sắc thuốc, gánh nước...một mình thực sự làm không xuể. Tang Chỉ tỷ tỷ, tỷ hãy nể tình Phượng quân lần này vì cứu tỷ mới thành ra thế này, đến giúp đỡ đi !’’

Những lời Thất Thuỷ nói ra thành tâm vô cùng, nhìn vào cặp mắt long lanh, vô hại của tiểu tiên đồng, tiểu hồ ly không biết từ chối thế nào nữa.

‘‘Nhưng mà...’’ Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Khế Lạc lại đột nhiên kéo tiểu hồ ly sang một bên, ghé vào tai, nói khẽ. ‘‘Công chúa, người hãy đồng ý đi ! nhất định pahir đồng ý !’’

‘‘Ngươi điên rồi sao ?’’ Tang Chỉ lừ mắt, đang muốn gạt đi sự lôi kéo của Khế Lạc thì hắn đã kề sát vào tai nàng, nói câu gì đó. Tang Chỉ nghe thấy liền kinh ngạc, thoắt cái đã thu lại cảm xúc, quay đầu lại, nói : ‘‘Được, thời gian này ta sẽ đến chăm sóc phượng hoàng cao ngạo.’’

---- Có âm mưu----

Cứ như vậy, tiểu hồ ly cưỡi lên hổ khó xuống, hằng ngày bận bịu công vụ xong lại phải đến chăm sóc Tuấn Thúc. Liên tục hai, ba ngày, phượng hoàng cao ngạo vẫn không tĩnh lại khiến Tang Chỉ cảm thấy phượng hoàng cao ngạo lần này không phải bị thương nhẹ. Hôm nay, tiểu hồ ly làm xong công việc của Thổ thần, liền vội vàng chạy đến Thanh Ngô cư, đúng lúc nhìn thấy Tuấn Thúc ho ra mấy ngụm máu đen, Thất Thuỷ bị máu bắn khắp người, ở bên cạnh bận rộn thu dọn, Tang Chỉ vội đi lên phía trước, vừa đỡ Tuấn Thúc vừa hỏi : ‘‘Tỉnh rồi à ?’’

Bích Nữ tỷ tỷ từng nói, trong mấy ngày Tuấn Thúc sẽ không tỉnh lại, đến khi nào nôn ra máu đen thì tốt rồi.

Nghe thấy vậy, Thất Thuỷ lắc đầu : ‘‘Vẫn chưa, nhưng mà sáng hôm nay mơ hồ như đang nói gì đó, ta tính tối nay chắc sẽ tỉnh. Tang Chỉ tỷ tỷ, tỷ giúp ta chăm sóc phượng quân nhé, ta đi sắc thuốc !’’ Nói xong, Thất Thuỷ liền đẩy Tuấn Thúc sang bên Tang Chỉ, rồi tát tưởi chạy ra ngoài.

Tiểu hồ ly nửa ôm phượng hoàng, cảm thấy toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn ép lên người mình, mặt bỗng nóng bừng. Ấy ! không ngờ con phượng hoàng thối tha này cũng nặng thế. Anh lạc kia thích con phượng hoàng khốn nạn này, nếu nhìn thấy hai người bọn họ bây giờ, không biết sẽ cảm thấy thế nào ?

Tang Chỉ nghĩ ngợi lung tung một hồi, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, càng lúc càng dữ dội. Nàng thầm nghĩ phải mau chóng đặt lại Tuấn Thúc lên giường, chân tay luống cuống thế nào lại khiến hai người sát lại gần nhau hơn, thậm chí còn chạm cả vào cánh tay hắn. Tang Chỉ dù gì cũng là nữ nhi chưa lập gia đình, màu đỏ trên mặt đã thiêu đến tận tai. Đẩy Tuấn Thúc ra, sau khi vứt hắn lên giường, Tang Chỉ liền đứng dậy, định ra ngoài hóng gió, nhưng vừa đứng dậy, trong não liền loé lên điều gì.

Vừa rồi...

Tay của phượng hoàng cao ngạo...

Tiểu hồ ly nhíu mặt mày, mình sờ vào thực sự cảm thấy rất… ngơ ngác. Tang Chỉ quay lại nhìn, quả nhiên phát hiện trên tay Tuấn Thúc đã thoắt ẩn thoắt hiện hiện một chút lông ngũ sắc. Chẳng lẽ là…cơ thể Tuấn Thúc không chống đỡ được, sắp hiện nguyên hình?

Tang Chỉ sửng sốt, đập vào tường, hét gọi: ‘‘Bích Nữ tỷ tỷ, mau ra ngoài! Ra ngoài!’’

Lời vừa buông ra, Bích Nữ đã hiện thân ở đầu tường bên kia, cười nói: ‘‘Đừng sợ, phượng hoàng là như vậy. Khi bị thương thì sẽ hiện lông ngũ sắc để bảo vệ bản thân.’’

Nghe thấy vậy, tang Chỉ mới bình tĩnh lại. Bích Nữ nói tiếp: ‘‘Muội trông nom hắn cẩn thận nhé, ta ra đại sảnh xem Thất Thuỷ sắc thuốc thế nào rồi!’’

Thấy Bích Nữ đi xa, tiểu hồ ly thở phào một hơi, ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận nhìn phượng hoàng cao ngạo, sắc da hơi trắng, ngũ quan tinh tế, ừm, khi ngủ nhìn đẹp hơn khi thức, ít nhất cũng không nheo cặp mắt phượng kia để nhìn người khác. Tiểu hồ ly đang một mình nhìn ngắm phượng hoàng cao ngạo rất vui vẻ, trong đầu đột nhiên loé lên câu nói của Khế Lạc mấy hôm trước: ‘‘Công chúa, nghĩ đến chuyện người hào phóng bao cả tháng, bản tiệm mua một tặng một, nói cho người một bí mật lớn. nhất định phải đồng ý Phượng quân đại nhân. Có lời đồn rằng, mỗi con phượng hoàng đều có một chiếc lông đuôi rực rỡ, quý báu nhất. Chỉ cần có được chiếc lông đuôi ấy, người từng bị con phượng hoàng này làm phép sẽ giải trừ được phong ấn.’’

Chăm chú nhìn Tuấn Thúc đang ngủ say, Tang Chỉ cắn răng, nếu những lời đào thụ tinh nói là sự thật, vậy bây giờ chiếc lông đuôi của phượng hoàng cao ngạo có phải đã xuất hiện rồi không? Nếu lấy được nó, có phải nàng sẽ giải trừ được phong ấn, có thể rời khỏi trấn Bình Lạc? Vô thức đi đến cuối giường, tiểu hồ ly nuốt nước miếng, lúc này, có phải chỉ cần kéo chăn ra là có thể dễ dàng lấy được chiếc lông đuôi kia không?