Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần - Chương 25: Ghen tuông




Lần này phượng hoàng cao ngạo bị ngất thực sự rất nặng. Cũng không biết là vì ghen, hay là móng vuốt của tiểu hồ ly quá chí mạng, đến nửa đêm, Tuấn Thúc sốt mê man, dọa cho Bích Nữ và Thất Thủy phải cuống cuồng.

Khi bị Thất Thủy kéo đến Thanh Ngô cư, Tang Chỉ thấy Bích Nữ đang láu trán cho Tuấn Thúc, phượng quân đại nhân trước kia ngọc thụ lâm phong gò má đỏ hồng, giờ đang lẩm bẩm không biết là nói gì. Tiểu hồ ly thấy vậy, chỉ cảm thấy hơi thở tắc nghẹn, tâm trạng không khống chế được vang lên một tiếng loảng xoảng, cúi đầu không nói.

Tuấn Thúc chỉ mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực đang ửng đỏ, lấm tấm mồ hôi. Mái tóc bình thường được chải ngay ngắn giờ lại xóa xuống vai, mắt phượng nhắm chặt, đôi môi đỏ đẹp đẽ như muốn rơi ra, thật là…mê hoặc lòng người.

Thất Thủy kéo Tang Chỉ đến bên giường : “ Tang Chỉ tỷ tỷ, tỷ đừng ngẩn ra nữa, mau đi thăm Phượng quân nhà đệ đi !’’

Tiểu hồ ly sợ bị Bích Nữ và Thất Thủy nhìn ra tâm tư, tai và mặt đỏ ửng, ánh mắt không kìm được dừng trên ngực của Tuấn Thúc, miệng lại nói lời trái với lòng mình : “ Hắn bị bệnh, hai người bảo muội đến xem gì? Muội đâu có hiểu gì về y thuật.’’

Bích Nữ nghe thấy vậy liền cầm khăn tay che miệng, cười yểu điệu : “ Tiểu hồ ly muội không hiểu y thuật, nhưng muội đã từng nghe câu nói : “ muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông’’ chưa ?’’

“Người buộc chuông ?’’ Tang Chỉ cắn môi. “Muội chỉ cào hắn một cái, bây giờ hắn cào trả lại muội một cái mới được sao ?’’ Tang Chỉ tuy miệng nói không tha thứ cho người ta nhưng ánh mắt không rời. Thực ra…Tang Chỉ không xấu như Tuấn Thúc tưởng. Cái gì mà vong ân phụ nghĩa? Cái gì mà tuyệt tình tuyệt nghĩa? Ban ngày, chẳng qua vì đang tức giận nên mới nói những lời kia.

Nói rồi thì thôi, ai ngờ buổi tối Thất Thủy đột nhiên đến nói, phượng hoàng cao ngạo nghe lời của Tang Chỉ, tức đến ngất xỉu rồi. Sau đó, ánh mắt hắn còn ướt át, rủ rỉ nói, Tuấn Thúc thăm dò lai lịch của rồng con ngốc nghếch là vì Tang Chỉ sợ hắn có ý đồ khác, tuy cách làm có thể có chút không thỏa đáng nhưng lại là thực lòng với tiểu hồ ly.

Tang Chỉ càng nghe càng cảm thấy khó chịu, trong lòng vốn đã ảo não lắm rồi. lúc này phượng hoàng cao ngạo, càng hận là không thể thu lại những lời lúc trước. Nhưng tiểu hồ ly đường đường là công chúa Thanh Khâu quốc, không thể gạt bỏ được sỉ diện, liền sống chết cãi : “ sao lại có nam nhân nhỏ mọn như hắn chứ? Nói hắn mấy câu là lại làm ầm lên? Hơn nữa, hắn bị muội cào là đáng đời ! Bình thường chẳng phải rất lợi hại sao, sao mới bị thương nhẹ đã sốt rồi ?’’

Tuy nói như thế nhưng ánh mắt hướng về Tuấn Thúc lại bán đứng mình. Bích Nữ thấy vậy cười thành tiếng, trêu chọc : “ Nhìn xem, chẳng phải muội rất quan tâm đến tiểu phượng hoàng sao, hà tất phải giả vờ chứ ?’’

Nghe thấy vậy, Tang Chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, lắp bắp giải thích : “ Ai…ai thèm quan tâm hắn chứ? Chỉ là …chỉ là muội sợ nếu hắn chết thật, muội lại phải khởi động huyết trận gì đó để cứu hắn. Đúng ! Là muội đang cứu hắn !!!?

Bích Nữ mỉm cười, thôi không bóc mẽ tiểu hồ ly nữa : “ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực ra Thất Thủy nói cũng có phần đúng. Tiểu phượng hoàng bây giờ buồn bực trong lòng, máu không lưu thông được nên hơi sốt, thực sự là không thể coi nhẹ.’’

“Vậy phải làm thế nào ?’’ Tang Chỉ mở to mắt, sợ hãi nói. Nàng dù có nghìn tính vạn toán cũng không thể nghĩ ra là mình chỉ nói mấy câu cũng có thể khiến phượng hoàng cao ngạo thành ra thế này. ‘‘Vừa rồi hai người nói gì mà gỡ chuông cần người buộc chuông? Muốn muội làm gì ?’’

Bích Nữ không đáp, dịu dàng dắt nàng đến bên giường, ý bảo hãy nhìn Tuấn Thúc. Tiểu hồ ly ngẩng đầu, chỉ thấy Tuấn Thúc hơi lắc đầu, hai hàng lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó.

“Muội ghé lại nghe xem hắn đang nói gì ?’’

Tang Chỉ gật đầu rồi cúi đầu, nín thở lắng nghe. Lúc tai kề sát miệng Tuấn Thúc, tiểu hồ ly chỉ cảm thấy sấm nổ vang trời, ngẩn ra. Tuấn Thúc lẩm bẩm mãi cũng chỉ có hai tiếng : “ Tang Chỉ…Tang Chỉ…”

Tiểu hồ ly tay toát mồ hôi, nhất thời nói không ra được mình đang mừng hay thích, chỉ cảm thấy hồi hộp, khấp khởi, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cắn chặt môi dưới, ngăn trái tim đập như đang muốn nhảy ra, cuối cùng tiểu hồ ly cũng nghe thấy Tuấn Thúc nói hết câu : “ Tang Chỉ…Tang Chỉ…Nàng thật nhẫn tâm! Nàng… là đồ hồ ly chết tiệt!!!”

Tang Chỉ đứng bật dậy, tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể đấm vào mặt tên Tuấn Thúc : “ Đây là nam nhân gì chứ? Đúng là nhỏ mọn! Đến sốt cũng không quên nguyền rủa ta, quả nhiên Phượng tộc chẳng có thứ gì tốt đẹp!!”

Thất Thuỷ nghe thấy vậy, ấm ứu bĩu môi, nhỏ tiếng giải thích : “ Phượng quân nhà ta trước đây rất độ lượng, chỉ là từ khi gặp Tang Chỉ tỷ tỷ, tỷ…”

“Ta làm sao nào?” Tiểu hồ ly nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức đỉnh đầu xì khói, bệnh nhõng nhẽo của công chúa lại phát rồi. Cũng chẳng để tâm Tuấn Thúc sống hay chết, công chúa liền gào lên : “ Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng khốn nạn! Ngươi tỉnh lại cho ta! Bây giờ hãy nói rõ ràng với ta…”

“Phụt!”

Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy phía đầu giường truyền đến một tiếng động. Tang Chỉ quay đầu nhìn thì thấy phượng hoàng cao ngạo phun ra ngụm máu đen, mắt phượng hơi mở, ánh mắt mê ly, thật là…ai oán.

Thấy vậy, Thất Thuỷ và Bích Nữ mừng rỡ : “ Tốt rồi! Tốt rồi! Máu tụ tán ra rồi!”

“Hu hu! Phượng quân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi! Người suýt doạ chết con rồi.”

“Ta đã nói cởi chuông phải cần người buộc chuông mà!” Bích Nữ có ý ngầm chỉ, hích hích cánh tay Tang Chỉ, chẳng nhìn thấy Tuấn Thúc lấy một cái đã dắt tay Thất Thuỷ rời đi : “ Được rồi, ta và thằng bé Thất Thuỷ ra ngoài chơi cờ, chỗ này nhờ muội đó!”

“Hả?” Tang Chỉ há miệng, trợn mắt, ngón tay chỉ vào mũi mình, líu lưỡi. Bích Nữ vừa nói gì? Chỗ này giao cho mình? Muốn… muốn mình chăm sóc phượng hoàng cao ngạo?

“Muội…” Tiểu hồ ly chưa nói xong, Bích Nữ đã đẩy nàng ta đến đầu giường, cười tủm tỉm, nói : “ Muội cào hắn một cái, cũng nên chịu chút trách nhiệm chứ! Tiểu phượng hoàng bây giờ vẫn bị thương, hai người bọn muội đừng cãi nhau nữa!”

Tang Chỉ vừa nghe thấy mấy chữ “hai người bọn muội”, mặt đỏ bừng. Tuấn Thúc lại nằm xuống giường, đến “hừ” một tiếng cũng không. Thất Thuỷ để mặc Bích Nữ kéo ra ngoài, thoáng cái, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Tang Chỉ và Tuấn Thúc, không khí có chút ngượng ngập.

Tiểu hồ ly quay lưng về phía giường, đến đặt tay thế nào cũng chẳng biết nữa. Nên làm thế nào đây? Xin lỗi phượng hoàng cao ngạo? Không gạt bỏ sỉ diện được. Mắng chửi hắn một trận? Ấy! Vừa rồi Bích Nữ nói không được để hắn bị kích động nữa. Nam nhân nhỏ mọn thành ra thế này, đúng là hiếm có trên thế gian.

Tang Chỉ thở dài, vừa khéo nhìn thấy chiếc khăn tay ở đầu giường, liền chậm rãi bước đến, ngồi bên giường, ngón tay run run mãi mới hạ được quyết tâm cầm chiếc khăn tay lên, làm bộ làm tịch giúp Tuấn Thúc lau mồ hôi, giọng điệu dịu dàng hiếm có: “Vết thương… ừm… còn đau không?”

Được rồi, bản công chúa đại từ đại bi, thân làm nữ trung hào kiệt, sẽ không tính toán với bọn tiểu nam tử như ngươi, dù sao thì cũng là ta cào ngươi một cái, bản công chúa sẽ xuống nước. Nghĩ đến đay, Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, tay lau mồ hôi bỗng bị giữ lại giữa không trung. Tuấn Thúc mắt phượng sâu thẳm, không nhìn ra là đang nghĩ gì, nắm cổ tay Tang Chỉ, giọng điệu lạnh lẽo khác thường : “ đừng chạm vào ta!”

“…” Lời nói không quá bốn tiếng nhưng khiến Tang Chỉ chấn động đến mức hồn bay phách tán, người cứng đờ không biết nên ứng phó thế nào.

Tuấn Thúc “hừ” một tiếng như có như không, nghiêng người nằm quay mặt vào trong, nói một câu như đập vào lòng Tang Chỉ : “ Ta chẳng phải rồng con ngốc nghếch gì đó của nàng, thích thì đi lau người cho nó, đừng ở chỗ ta nịnh nọt.”

Tang chỉ nuốt nước miếng, ngực nhói đau mà không nói rõ là đau ở đâu, chỉ cảm thấy nó căng lên rất khó chịu. Phải mất một lúc lâu nàng mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng đứng lên nói : “ Được! Được! Phượng hoàng cao ngạo, ta nhớ rồi!!”

Nói xong, Tang Chỉ đứng dậy định đi ra ngoài , nhưng không biết vì sao phần eo đột nhiên bị kéo lại, lảo đảo rồi ngã vào lòng phượng hoàng cao ngạo. Tang Chỉ còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị chiếm giữ. Tiểu hồ ly tim ngừng đập nửa giây, trong đầu chỉ loé lên một suy nghĩ…

Ôi, quỷ thần ơi!