Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 36: 36: Giấu Đầu Lòi Đuôi




“Hỗn Độn Thú- hung thú của độc cổ, Chiến Thần gia, chuyện này có nhiều uẩn khúc, máu của nó nguy hại như vậy, ngài có thể dẫn ta tới địa chiến còn sót lại không?”

“...”

“A, nếu ngài bận, ta không vội đâu.”

Ỷ Lan nhìn đống văn kiện trên bàn hắn bèn xua xua tay sợ sơ ý làm phiền, nào ngờ Thiền Huy liền đồng ý:

“Ta cũng không có chuyện gì.



Đi thôi.”

Ỷ Lan liền lẽo đẽo đi theo hắn, cứ ngỡ vùng đó gần doanh binh nào ngờ lại cách xa phía Ma Vực tới vậy.



Nàng nhìn máu của Hỗn Độn còn đọng lại trên những nền đất, không chút dấu giếm, táy máy lấy một chiếc bình chứa nhỏ thủ sẵn trong người không biết từ bao giờ, cẩn thận trích chút máu độc vào bình.



Thiền Huy thấy bất giác bật cười dịu dàng:

“Ha, cô giống với nàng ấy thật!”

Mặt Ỷ Lan chợt cứng đờ, nàng bụp miệng hỏi hắn:

“Na...!nàng ấy?”

“Một nữ tử tài ba, chỉ là đã quá lâu ta không gặp nàng.



Giống với cô, nàng tuy là y sư nhưng lại có hứng thú với độc dược.”

Ỷ Lan trầm xuống, lòng nàng như tĩnh lặng lại, động tác trích độc cũng chậm dần.





Hắn đang ám chỉ nàng sao? Nàng vậy mà cũng được tính là tài ba trong mắt hắn.



Ba mươi lăm năm hắn sống một đời trần tục bên nữ nhân hắn yêu, ấy vậy mà vẫn còn nhớ đến nàng, Ỷ Lan cười khổ trong lòng, nàng nên vui hay nên buồn đây.



Thiền Huy nói ra nhưng câu đầy ẩn ý, hắn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nàng, đáy mắt như sóng cuộn trào, ánh lên những suy nghĩ phức tạp, khó hiểu, chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, dù mới gặp Ý Linh y thánh nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.





Đợi nàng trích độc xong, hắn liền phủi áo đi, kết luận:

“Nếu y thánh đã nói chuyện này có điểm gở, vậy ngày mai, cô cùng ta đi khảo sát lại doanh binh đi.”

“...!Cùng ngài? Được thôi.”

Trước khi đứng dậy rời đi, Ỷ Lan liếc mắt, để ý thấy có vết dấu chân lạ quanh đây, nhìn cỡ to giống của nam tử, thậm chí còn có vết phi tang, xóa đi bằng chứng vội vã.



Có kẻ đã đến đây trước họ rồi.



Mải nghĩ, nhìn bóng lưng Thiền Huy xa dần, Ỷ Lan đành lon ton chạy theo sau.




Sau đó, nàng liền nói cho hắn kế sách của nàng, muốn hắn lệnh cho các nam quân y, kiểm tra, soát lại toàn bộ cơ thể các binh sĩ, xem trên người họ có miệng vết thương hở nào không, vết thương có nhiễm trùng không...!và có mùi ôi hay không.



Không vì lí do gì mà ra những yêu cầu vô lí, tưởng chừng khó khăn, vậy mà hắn liền dễ dàng phê chuẩn cho nàng.



Lộn xộn nửa ngày, cuối cùng lại chỉ có vài binh sĩ bị thương do trận các đánh về trước, có vài kẻ miệng vết thương cũng đã sắp lành, càng không phát giác ra ai có mùi lạ trên miệng vết thương.



Nếu vết thương không có, độc xâm nhập bằng cách nào, lại còn lan hàng loạt như vậy? Ỷ Lan đứng kề bên Thiền Huy, liền ra hiệu cho hắn cúi xuống, nàng nói thầm nhỏ vào bên tai hắn như thể sợ có kẻ nào đầu xỏ đang nghe lén họ:

“Lương thảo có lẽ có vấn đề rồi.”

Thấy Thiền Huy không có biểu cảm gì bất ngờ nàng cũng biết hắn có lẽ cũng phần nào đoán được rồi.



Tối đó, một mình nàng bước tới kho lương thảo, cẩn thận mở từng bao chứa gạo, bánh mì khô lớn, từng hũ gia vị, thậm chí còn bạo gan bốc thử một vài vị thuốc lạ trong kho, kết quả, tất cả cũng đều bình thường.



Ỷ Lan hít một hơi sâu, có khi nào vì độc này tan nhanh nên chứng cớ cũng sớm tiêu tan hết rồi không.



Bỗng nàng rùng mình, cảm giác như có kẻ đang theo dõi.




Nào ngờ Mặc Vũ từ đâu bước vào:

“Ý Linh?”

Ỷ Lan điềm đạm, bình tĩnh nhìn hắn như thể nàng chưa làm bất cứ chuyện gì kì quái trong đây:

“Sao huynh lại vào đây?”



Hắn gãi đầu, trông có vẻ ngốc ngếch:

“À, ta tới bốc mấy vị thảo dược.”

“Các quân y khác nhờ huynh sao?”

“Ừ.”

Ỷ Lan rũ mắt, có trùng hợp quá không.



Nàng không phải kẻ đa nghi nhưng lại dè chừng Mặc Vũ, phần vì nghĩ hắn sẽ báo cáo chuyện nàng tới Ma Vực cho phụ mẫu, phần vì cảm giác rùng mình, lạnh sống lưng khi nãy, hắn đi vào mà cũng không để lại tiếng động, nàng thính lực tốt như vậy cũng không hề phát giác ra.



Nếu nói hắn vô phế thì thật đáng ngờ, rõ ràng là kẻ có công lực, lực đạo thâm hậu.



Nàng nhìn y, gật đầu, rồi lui đi...!nàng tạm sẽ gác lại vụ bên kho lương thảo đã, vậy là còn nguồn nước.



Nàng từng gắn bó với nơi đây cỡ chừng ba năm, đường lối vẫn còn nhớ như tờ, một mạch đi tới giếng nước.



Cái giếng này cũng không biết từ đâu mà có, có từ bao giờ, nàng chỉ biết nguồn nước này được tìm ra ở rất sâu, có lẽ còn có mối liên hệ với Ma Vực.



Người ở doanh binh cũng thường dùng nước ở đây sinh hoạt, làm thức ăn nước uống.



Dù cho nó cách xa vị trí nơi Hỗn Độn tử trận thì tốt hơn nàng vẫn phải cẩn thận, giải độc này không đơn giản, nàng cần tới chừng nửa tháng hoặc thậm chí hơn gấp nhiều ở nơi đây.




Những thần tiên tu vi thâm hậu nội công mạnh mẽ như Thiền Huy và các binh tướng chức vị cao khác, không ăn không uống có thể trụ cả tháng vẫn bình yên vô sự, nhưng nàng thì khác, tiên lực tầm thường, không thể thiếu nước uống được.



Nguồn nước mà có vấn đề thì nàng cũng nguy to.





Nào ngờ nàng vừa tới nơi, cũng liền bắt gặp Thiền Huy ở đó, hắn chầm chậm kéo ray xô nước lên.



Nàng bất ngờ:

“Khuya vậy rồi, Chiến Thần vẫn không yên tâm đích thân đi điều tra sao?”

“Dù sao cũng do độc của Hỗn Độn thú mà ra, là một kẻ đứng đầu tướng sĩ, để họ phải hi sinh vô ích vì những bệnh vặt vãnh này, là ta thất trách.”

A, đúng rồi, những tướng sĩ, họ sinh ra vì một lý tưởng cao cả, đáng lẽ nơi họ nên yên nghỉ là trên chiến trường, là trong vòng tay của gia đình, chứ không phải bỏ mạng không ai hề tới nơi Ma Vực lạnh lẽo buốt sống lưng thế này.



Thiền Huy nhướng mày, hỏi nàng:

“Còn cô, có vẻ cô thông thuộc địa bàn doanh binh nhỉ?”

Ỷ Lan nghe vậy nàng liền giật mình, bối rồi:

“A...à, ta đã hỏi mấy lính gác ở đây đó, họ chỉ về hướng này.”

Ỷ Lan đúng là thông thuộc địa bàn nơi đây, nhưng "Ý Linh y thánh" thì chưa từng tới Ma Vực bao giờ, nàng sao mà sơ xuất vậy chứ.



“Vậy sao..”

Thiền Huy nghe nàng nói vậy chỉ gần gật đầu, mặt không chút biểu cảm, khiến Ỷ Lan càng khó dò suy nghĩ của hắn, nàng liền có chút lo lắng ngượng ngùng.



Thiền Huy thừa biết nàng đang nói dối, đa số các lính gác, hắn đều cho lui đi rồi, nào còn kẻ nào đứng chỉ đường cho nàng nữa.



Không còn nghi ngờ gì cả, chú chuột nhắt bắt đầu giấu đầu mà lòi đuôi rồi..