Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 11




Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, Tiểu Tịnh Trần vẫnthức dậy đúng giờ, sau đó mơ màng phát hiện bản thân lại bị cha ôm chặt trong lòng. Cô bé thở dài nặng nề như người lớn, dùng ánh mắt lo lắng như người mẹ già nhìn Bạch Hi Cảnh đang ngủ say như chết, không ngờ ba lại sợ bóng tối đến mức độ này. Sư phụ từng nói, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, sau này bé trưởng thành rồi rời khỏi thì ba phải làm sao?

Haizz____!

Thế là Bạch Hi Cảnh liền tỉnh giấc vì cảm nhận được ánh mắt nóng rực khác thường nào đó. Vừa mở mắt ra, thứ mà anh nhìn thấy chính ánh mắt của con trai bảo bối so với người vừa làm cha vừa làm mẹ như anh càng khiến cho người ta đau trứng hơn.

Trong chốc lát, Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy hồ đồ luôn!

Tiểu Tịnh Trần lo lắng lắc đầu, cô bé rời khỏi giường rồi đi đánh răng rửa mặt thay quần áo. Trước khi đi, bé còn đặc biệt mở đèn phòng ngủ thật sáng rồi nghiêm túc nói: “Sư phụ có dạy, làm bất kể việc gì đều phải kiên trì bền bỉ, con phải đi tập luyện đây, không thể tiếp tục ngủ cùng ba nữa. Ba à, ba cứ để đèn mà ngủ nhé!”

Bạch Hi Cảnh: “…”

Dõi theo hình bóng nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần dần dần rời khỏi, nhớ tới ánh mắt khiến người ta đau trứng của con trai bảo bối lúc mới tỉnh giấc, Bạch Hi Cảnh lẳng lặng túm chiếc chăn mỏng bên cạnh, hung hăng vo lại thành nắm. Rốt cuộc, lúc đó gân cốt hoạt động sai chỗ nào lại lấy lí do quá mất mặt là “sợ tối” thế không biết? Bây giờ thì hay rồi, quả nhiên là hố cha đến chết mà!

Tiểu Tịnh Trần chẳng thể biết được nỗi rầu rĩ của Bạch Hi Cảnh. Bé lần lượt luyện tập hết chạy bộ đến đánh quyền trên sân tập cho đến khi trời sáng hẳn. Người trên sân tập dần nhiều lên, từ xa nhìn thấy đám thiếu niên mới quen ngày hôm qua tốp năm tốp ba đi tới sân bóng rổ khởi động làm nóng thân thể, Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười, lập tức chạy đến.

Rất nhanh, đám thiếu niên liền phát hiện một bóng người nhỏ bé càng lúc càng lại gần. Nhưng Tiểu Tịnh Trần còn chưa tiến vào sân bóng rổ thì tên béo Hàn Hùng đã hùng hổ xông tới chắn ngang trước mặt Tiểu Tịnh Trần, cả giận nói: “Mày đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh mày, không hoan nghênh bất kể tên khốn họ Bạch nào.”

Mặc dù vẻ mặt hung ác, giọng điệu chói tai nhưng thật ra trong lòng tên béo rất uất ức. Tuy rằng ngày hôm qua nó vì bị nắm đấm của bà nội uy hiếp mới dẫn tên ngốc này theo, nhưng sau đó nó thật lòng coi bé là bạn, còn muốn sau này sẽ bảo vệ bé thật tốt, ai mà biết được nó lại là gian tế do đám người của Bạch gia phái tới. Không sai, chính là gian tế!

Đối với tên béo, đám nhóc con nhà họ Bạch trước giờ đều không thể hòa hợp với nhóm bọn chúng, luôn xung đột cãi nhau không dứt. Cho nên, bất kể đứa trẻ nào họ Bạch muốn trà trộn vào nhóm của nó thì chắc chắn là gian tế. Nhớ đến hôm qua mình còn đối xử tốt với tên đầu trọc xấu xa này, trong lòng tên béo dấy lên một nỗi uất ức vô hạn.

Đương nhiên, suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần rất đơn thuần nên không thể nào hiểu được tâm tư của tên béo, cô bé chỉ ngỡ ngàng nhìn đứa nhóc này đang giận đùng đùng, hoàn toàn không hiểu vì sao nó lại nổi giận, hơn nữa đối tượng chịu sự tức giận này hình như chính là bản thân bé.

Vì thế, biểu cảm ngu ngơ vô tội của Tiểu Tịnh Trần lọt vào trong mắt tên béo lại biến thành đầy coi thường và khiêu khích khiến cho nó càng thêm căm tức. Nó vốn nóng tính, lại thêm cái cảm giác tấm lòng chân thành của bản thân bị đặt nhầm chỗ nên nó liền không nhịn được mà ra tay. Tên béo thô lỗ đẩy Tiểu Tịnh Trần một cái nhưng sau đó chính bản thân nó lại gặp phải bi kịch!

Chớ thấy vóc dáng Tiểu Tịnh Trần nhỏ xinh đáng yêu, da thịt mềm mại trắng trẻo giống như búp bê trong tranh mà lầm, chân tay cô bé còn chắc chắn hơn cả kim cương biến hình. Tên béo đẩy mạnh một cái, Tiểu Tịnh Trần chẳng những không hề nhúc nhích mà tên béo lại còn bị phản lực đẩy ngã về sau vài bước.

Tốt, lần này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!

Chẳng dễ dàng gì đứng vững, tên béo trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần với vẻ không tin nổi, rống lên giận dữ: “Thằng khốn kiếp, mày lại dám ra tay với ông à?”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Tiểu Tịnh Trần méo miệng oan ức, tóc của cô bé còn chưa động chứ nói gì tới tay hả?

Nhưng mà Tiểu Đầu Trọc à, bé chắc trên đầu mình có tóc chứ??

Dĩ nhiên, tên béo không nhìn thấy nỗi oan ức của Tiểu Đầu Trọc, nó lại giơ nắm đấm xông tới. Tiểu Tịnh Trần nhếch môi, cánh tay xuôi bên người theo bản năng cong thành vuốt, chuẩn bị túm lấy cái tên nhóc hư đốn đang gây sự vô lý ném đi một cách lạnh lùng. May thay Lăng Phi phản ứng mau lẹ, vội kêu người chặn tên béo đang phát điên kia lại, cậu tiến lên đập một phát đau điếng vào sau gáy Hàn Hùng, nói: “Mày dừng ngay lại cho ông.”

“…” Tên béo Hàn Hùng lấy tay che cái gáy đau nhức, âm thầm khóc ròng.

Tên béo đã bị giữ chặt, Tiểu Tịnh Trần cũng thả lỏng một chút, chớp mắt nhìn về phía Lăng Phi.

Sau khi tiếp xúc với Tiểu Tĩnh Trần cả buổi sáng hôm qua, đại khái Lăng Phi đã nắm bắt được lối suy nghĩ đơn thuần của Tiểu Tịnh Trần, cậu mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tính tình thằng này không tốt lắm, đã dọa tới em rồi.”

Tiểu Tịnh Trần không có lối tư duy phức tạp, nhưng lại có trực giác bản năng của loài dã thú. Mặc dù Lăng Phi đang cười nhưng bé cảm nhận được nụ cười của cậu thiếu niên này hiện tại rất khác nụ cười của cậu ngày hôm qua, cụ thể khác ở chỗ nào thì bé cũng không biết nói sao cho rõ ràng, chỉ là trực giác cảm thấy không thích.

Nhìn tên béo còn đang đùng đùng lửa giận, lại nhìn nụ cười có chút giả dối của Lăng Phi, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát xoay người bỏ đi, đến cả một câu cảm thán cũng không thèm nói!

Suy cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, Lăng Phi cứng đờ nhìn theo hình bóng Tiểu Đầu Trọc nhanh chóng rời đi, bỗng dưng không thể cười được nữa. Bình thường không phải là nên nói “không sao đâu” hoặc là cười rồi nói những câu như “tôi không để bụng đâu” hay sao, nếu không thì cũng hừ lạnh một tiếng thể hiện rằng bản thân không thoải mái đi, thằng bé này có ý gì chứ, tự coi mình là Diệp Cô Thành chắc?

“Mày nhìn đi, nó chắc chắn là gian tế, đáng lẽ phải để tao đánh nó, dạy cho nó một bài học, sao mày lại ngăn cản tao?” Tên béo tức giận giãy giụa thoát khỏi vòng kìm kẹp của đồng bọn, không vui quát Lăng Phi.

Lăng Phi liếc nó một cái, cười lạnh: “Tao mà không cản mày thì kẻ bị dạy cho một bài học ngày hôm nay chưa biết là ai đâu!”

“Mày có ý gì?” Tên Mập lập tức như gà chọi xù lông, mặc dù nó có hơi béo và ngốc, nhưng đối với chỉ số bạo lực của bản thân thì nó tuyệt đối tự tin. Nó có thể đạt được địa vị trong “giang hồ” như ngày hôm nay đều là nhờ vào nắm đấm mà ra. Người khác có thể nói nó thế nào cũng được, nhưng không thể hoài nghi nắm đấm của nó, đó chính là sỉ nhục nhân cách của nó.

Lăng Phi chẳng thèm quan tâm, chỉ hé mắt đánh giá nó một phen, nói: “Mày đẩy nó còn chẳng đẩy được mà còn nghĩ đến chuyện đánh nó, mày chưa tỉnh ngủ hả?”

Tên mập: “… Hic…”

Nghĩ đến việc mình muốn đẩy ngã người khác mà xuýt chút nữa ngã sấp xuống, tên béo liền rơi vào hố sâu chán ghét bản thân cực độ. Khóe miệng Lăng Phi giật giật, vỗ đầu nó thật mạnh rồi lầm bầm nói: “Thằng nhóc đó trông có vẻ đơn thuần, không giống đám con cháu nhà họ Bạch.”

Tên béo như sống lại trong chớp mắt: “Nhưng chính miệng nó thừa nhận Bạch Hi Cảnh là ba nó mà.”

Lăng Phi mệt mỏi đỡ trán, cậu đã bó tay với IQ của tên béo rồi, vì vậy vỗ vỗ vai tên béo với vẻ thông cảm, vẻ mặt lại tràn ngập sự ngưỡng mộ nói: “Mày cứ ngốc như vậy tới chết luôn đi, thằng ngốc!”

Tên béo: “...”